Chương 5: Hổ thẹn

Edit: Tiểu Vũ

Lúc Thạch Lệnh Thanh được Lý Úc phát hiện, mặt lại bắt đầu nóng lên. Một đêm bị đảo qua lật lại giày vò cộng với ảnh hưởng của độc dược, Thạch Lệnh phát sốt rồi. Đồ đệ lo lắng sốt ruột cõng y về khách điếm. Qua một ngày vẫn chưa tỉnh lại, đến ngày thứ hai Thạch Lệnh Thanh mới hồi tỉnh.

Y tỉnh lại, không biết đêm nay là đêm nào. Y cảm thấy toàn thân đau mỏi, lại mềm nhũn vô lực. Y quay đầu lại thấy Lý Úc có chút kích động khi thấy y tỉnh lại.

Thạch Lệnh Thanh nhìn đồ đệ kích động, sau đó trong ánh mắt lại lộ vẻ lo lắng, đồng thời có chút hổ thẹn nhìn mình.

Lý Úc nhẹ giọng hỏi: "Sư tôn, người cảm thấy thế nào rồi?"

Thạch Lệnh Thanh cũng muốn biết bản thân mình như thế nào rồi. Y không nói lời nào, trong đầu vẫn là một mảnh trống rỗng.

Lý Úc nhìn dáng vẻ này của sư tôn trong lòng càng khó chịu, hắn có chút nghẹn ngào nói: "Đều tại con." Nếu như hắn đi nhanh hơn, nếu như hắn không vì muốn có thêm nhiều thời gian đi chung với Bạch Liên cô nương mà làm chậm trễ thời gian đưa người trở về. Bất kể như thế nào, hắn cũng coi như là đệ tử duy nhất của sư tôn, vậy mà trong lúc sư tôn bị kẻ khác tính kế làm nhục hắn lại không làm được gì, quả thực khiến cho hắn hổ thẹn không chịu nổi.

Hơn nữa Lý Úc chưa từng thấy Thạch Lệnh Thanh suy yếu như này, hắn nhìn sư tôn nằm trên đống rơm rạ, môi tái nhợt nhưng trên mặt lại đỏ một cách khác thường.

Tay vừa chạm vào, dọa Lý Úc rụt tay lại, nóng quá!

Lý Úc nghe nói, người bị sốt mà xử lý không tốt, rất có thể tử vong.

Hai tay Lý Úc run rẩy cõng sư tôn lên, vội vàng chạy như bay đi tìm y quán, tìm đại phu. Cầm chắc thuốc trong tay, lại cõng người trở về khách điếm.

Lý Úc lo lắng canh giữ bên giường Thạch Lệnh Thanh một ngày một đêm, cuối cùng đến lúc cơn sốt giảm bớt, người cũng tỉnh lại.

Thạch Lệnh Thanh nhìn cặp mắt lo lắng lại hổ thẹn của đồ đệ, nghe hắn nghẹn ngào nói trách hắn, trong đầu nghĩ, sao lại trách ngươi rồi.

Y nằm lâu có chút khó chịu, y chống tay lên muốn ngồi dậy, vừa cử động liền kéo theo đau đớn từ nơi khó nói.

Cơn đau kia từ dưới di chuyển lên trên, trực tiếp đánh vào thần kinh trống rỗng.

Y nhất thời nhớ lại, y nhẹ dạ cả tin người khác nên bị trúng độc, ngã ở bên đường. Đau đớn khiến y nhớ lại càng nhiều cảm giác.

Y nhớ đến cỗ kɧoáı ©ảʍ kia, nhớ đến loại cảm vô lực giãy giụa. Mơ hồ nhớ đến có người ở bên tai y nói gì đó.

Y đi theo lão sư tôn vào nam ra bắc nhiều năm, cũng từng nghe qua có loại độc, sẽ khiến con người đánh mất lý trí, trở thành thú vật.

Lúc đó y không còn một chút ý thức nào, y chỉ mơ hồ nhớ mình không màng liêm sỉ phô bày thân thể mình, quấn lấy người khác.

Nhớ tới loại kɧoáı ©ảʍ nào đó không thể nói ra, nhớ đến lực độ và áp chế làm người ta sợ hãi.

Thạch Lệnh Thanh lại nhìn ánh mắt hổ thẹn của Lý Úc, trong lòng hiểu ra, đồ đệ của y chạy tới dùng thân cứu y.

Sắc mặt Thạch Lệnh Thanh càng tái nhợt, sau đó bởi vì xấu hổ mà đỏ lên.

Y giống như không chịu được sức nặng cơ thể ngã về giường, trong lúc Lý Úc quan tâm muốn tới đỡ y liền lạnh lùng nói: "Ra ngoài!"

Lý Úc mở to hai mắt, nhìn sư tôn lần đầu tiên khàn cả giọng đuổi hắn ra ngoài như vậy. Nhất thời mơ hồ, sau đó khom gối quỳ xuống.

Thạch Lệnh Thanh nhìn Lý Úc như vậy càng khó chịu hơn, y xoay người, không nhìn Lý Úc nữa, tốn rất nhiều sức lực mới ổn định được giọng mình, cắn răng cố hết sức khiến cho giọng nói vững vàng: "Ta muốn nghỉ ngơi, người đi ra ngoài đi."

Lý Úc không có động tĩnh, mặt đầy thương xót quỳ trên đất. Hai mắt Thạch Lệnh Thanh đỏ lên rồi, y cực lực khống chế âm thanh của bản thân không phát run, khẽ nói: "Sư tôn ta, nói không được ngươi nữa phải không."

Mắt Lý Úc ửng đỏ, dập đầu một cái, trầm giọng nói: "Đệ tử không quấy rầy sư tôn nghỉ ngơi, xin được cáo lui trước. Nếu sư tôn có chuyện, gọi đệ tử một tiếng."

Lý Úc đứng dậy, nhìn bóng lưng khẽ run của sư tôn, hắn có chút không đành lòng, mở miệng, cuối cùng vẫn cắn răng bước nhanh ra ngoài, nhẹ nhàng khép cửa lại.

Thạch Lệnh Thanh cắn môi, cố nén nội tâm bị đả kích cực lớn mà thân thể khẽ run. Cho đến khi Lý Úc đi ra ngoài, đóng cửa lại, y mới chán nản nhắm hai mắt lại.

Y đã không còn mặt mũi nào đối mặt với đồ đệ của mình, y đã mất đi tôn nghiêm của một vị sư tôn.

Sư tôn lại nằm một ngày, cuối cùng vẫn không chịu được mấy ngày không tắm rửa, hơn nữa còn vì phát sốt mà ra mồ hôi cả người, quả thực khó mà chịu nổi.

Y chậm rãi xuống giường, muốn đi ra ngoài kêu tiểu nhị chuẩn bị một thùng nước nóng.

Thạch Lệnh Thanh khoác áo ngoài, mới vừa mở cửa phòng, cửa phòng bên cạnh đột nhiên mở ra. Đồ đệ Lý Úc của y đi tới: "Sư tôn, người cần gì sao?"

Thạch Lệnh Thanh nhìn Lý Úc quầng mắt xanh đen và trong mắt chằng chít tơ máu. cũng biết đồ đệ của y mấy ngày chưa nghỉ ngơi cho tốt, vẫn luôn trông chừng y.

Y thở dài, nhìn đồ đệ quật cường nói: "Ta muốn một thùng nước nóng."

Lý Úc nghe xong, vội vàng đi xuống lầu gọi tiểu nhị.

Tiểu nhị rất nhanh nhẹn khiêng vào một thùng nước tắm, rót nước nóng vào thùng sau đó liền đi ra ngoài.

Thạch Lệnh Thanh nhìn Lý Úc đang muốn ra cửa, gọi hắn lại nói: "Đi về nghỉ ngơi đi, ta không sao."

Lý Úc nhìn sư tôn, thấp giọng nói: "Vâng", sau đó đóng cửa lại.

Thạch Lệnh Thanh nhìn cửa thất thần một hồi, mới chậm rãi đứng dậy.

Y sờ mảnh vải trên cổ mình, tháo ra nhìn, sờ đến dấu răng đã đóng vảy.

Y mơ hồ nhớ lại quả thật có người hung hãn cắn một cái trên cổ y.

Chỉ là y nghĩ không thông, tại sao đồ đệ của y lại đột nhiên nổi điên mà làm như vậy.

Thạch Lệnh Thanh tiếp tục cởi bỏ y phục, sau đó hoàn toàn sửng sốt. Qua hai ngày, trên người y vẫn lưu lại rất nhiều dấu vết xanh xanh đỏ đỏ như cũ.

Đặc biệt là ở chân, eo và trước ngực.

Thạch Lệnh Thanh ngồi trong thùng tắm bốc hơi nóng, nhìn thân thể của mình rơi vào trầm tư.

Có lẽ y chưa bao giờ chân chính nhìn thấu đồ đệ của mình.

Đồ đệ của y vào thời điểm y không biết, đã trở thành một bộ dáng khác.

Rốt cuộc Thạch Lệnh Thanh đã hiểu vì sao đồ đệ của y lại hổ thẹn như vậy.

Tay y có chút phát run sờ lên dấu vết đếm không hết trên cơ thế mình, có thể tưởng tượng được, lúc đó người kia không lưu tình như thế nào, tận hứng mà làm y. Y lại cảm thấy rung động một hồi, y mơ hồ nhớ lại bản thân bị áp chế, cảm giác hung mãnh tiến vào.

Nếu như hắn thực sự kính trọng ta là sư tôn của hắn, sao dám làm như vậy đối với ta.

Tay Thạch Lệnh Thanh dần dần phát run, ánh mắt giống như là không đành lòng nhìn tiếp nữa, chợt nhắm hai mắt lại, không để ý nặng nhẹ mà chà xát cơ thể mình.

_____________________________________________________________

Editor: Đọc đến chương này chắc có một số bạn vẽ ra tương lai mối tình ngược luyến tàn tâm giữa sư tôn và đồ đệ nhỉ:)))). Mình cũng từng nhẹn nhóm ý định như vậy đó nhưng những chương sau sẽ giúp các bạn quay xe nhanh thôi. Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ nhé!