Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Sư Đệ Luôn Có Thể Tìm Được Ta

Chương 41

« Chương Trước
Edit: Tiểu Vũ

Một lúc lâu sau.

"Sư tôn, hình như lần này hắn đi thật rồi." Liên Anh nhỏ giọng nói, giống như sợ làm phiền đến ai.

Thạch Lệnh Thanh cúi đầu, bạch sa của mạc ly che lấp thần sắc của y. Chỉ là Liên Anh vẫn nhạy bén cảm nhận được sự mất mát của Thạch Lệnh Thanh.

Sau một hồi trầm mặc, Thạch Lệnh Thanh mới nói: "Chúng ta lên Vân đỉnh một chuyến.". TruyenHD

Quý Dương đội mạc ly lên, bỏ mặc Thạch Lệnh Thanh ở phía sau một khoảng xa, tâm tình có hơi sa sút.

Hắn thi triển khinh công gần như là đang trút căm phẫn, giống như muốn dốc hết sở học cả đời, muốn ném phần khó chịu hung ác lại phía sau. Giống như chỉ cần hắn chạy đủ nhanh, hắn có thể vứt bỏ được phần sa sút này.

Mãi cho đến khi hắn nhìn thấy bậc thềm không nhìn thấy phần đầu hướng đến Vân đỉnh kia, mới bừng tỉnh dừng bước lại.

Nghỉ ngơi một lát, hắn mới đi lên.

Đi đến bậc thang trên cùng, nhìn thấy một cửa lớn rất trang nghiêm, nhìn rất có kiểu cách, có dáng vẻ của đệ nhất môn phái. Mặc dù chưởng môn đương nhiệm từng ở trước mặt rất nhiều danh môn chính phái tùy hứng nói không cần danh hiệu đệ nhất môn phái gì đó, nhưng mà Vân đỉnh trong lòng nhân sĩ giang hồ, phân lượng vẫn rất nặng như cũ.

Quý Dương nhếch khóe miệng, lấy ra một tín vật, nói với người gác cổng trẻ tuổi đứng canh ở cửa: "Vị hiệp sĩ này, ta lên tìm một người. Có thể giúp ta gọi hắn tới được không."

Một hiệp sĩ trong đó nhìn giống như mới đến, còn rất nhiệt tình tiến lại gần hỏi: "Vị đại hiệp này, muốn tìm ai?"

"Ta là một bằng hữu hắn quen biết trên giang hồ, đây là tín vật hắn đưa cho ta. Làm phiền ngươi rồi."

Người kia cứ thế tiếp nhận tín vật, hỏi hắn: "Hắn là ai?"

Quý Dương nói một cái tên, biểu tình trên mặt người kia càng sửng sốt. Người bên cạnh nhìn hắn, lộ ra biểu tình sáng tỏ, nhận lấy tín vật, sau đó nói đi bẩm báo một tiếng.

Nhưng Quý Dương lại xoay người đi.

Người trẻ tuổi phía sau gọi hắn: "Vị đại hiệp này, ngươi không chờ chút sao."

Quý Dương lắc đầu, đi mất.

Một ma đầu đào nguyên như hắn đợi người ở cửa lớn đệ nhất chính phái, ảnh hưởng không tốt. Hắn đã nhét mảnh giấy nhỏ vào trong túi đựng tín vật, hắn chỉ cần đi đến địa điểm ước hẹn đợi là được.

Hắn lững thững đi xuống bậc thang, đang đi lên có một nam một nữ. Người nam mặc y phục của đệ tử Vân đỉnh, người nữ tóc vấn lên, là kiểu tóc đã làm nhân phụ.

Quý Dương hờ hững liếc nhìn hai người, đang lúc muốn thu hồi tầm mắt, hắn nhìn gương mặt kia của nữ nhân, ngây ngẩn.

Hắn dừng lại, hai người đang đi lên nhìn thấy hắn cũng dừng lại.

Sau khi sửng sốt mấy giây, Quý Dương thu lại biểu tình, tiếp tục đi xuống. Khi lướt qua vai nữ nhân kia, hắc sa giống như bị gió thổi bay lên, hắn đối mắt với nàng. Nữ nhân kia sững sờ đứng nguyên tại chỗ.

Nam nhân bên cạnh này khẽ nhíu mày, nhìn người kia đi xa.

Hắn nghi hoặc nói: "Người kia lạ lắm, đội cái thứ kia có thể nhìn rõ đường sao?"

Nữ nhân đi cùng thu lại biểu tình, coi việc vừa nãy nhìn thấy đôi mắt đỏ tươi kia giống như bị ảo giác. Nàng dịu dàng nói nhỏ: "Chúng ta đi lên thôi."

Người kia nghe lời nàng, quay đầu cười nói: "Nguyệt Hoa mệt rồi sao, chúng ta mau mau trở về nghỉ ngơi."

Hai người đi lên nghe thấy người canh cửa nhắc tới người vừa này, cũng đều cảm thấy kỳ quái. Chỉ là cũng không biết ai, nên không hỏi tiếp.

Quý Dương ngồi trên tàng cây, tháo hồ lô trên eo xuống, rút mở nút bình, uống một hớp rượu.

Cũng không biết tiểu huynh đệ canh cửa có thể tìm được người kia không. Một nén hương sau, hắn uống xong rượu rồi.

Cũng không biết là thật sự nhàm chán, hay là rượu vào táo bạo hơn, hắn đột nhiên có hứng thú muốn xông vào môn phái thiên hạ đệ nhất. Hắn treo hồ lô lên, vén mạc ly màu đen ra, từ trong tay nải lấy ra một chiếc mặt nạ có lỗ nhỏ chỗ mắt.

"Ta cũng đi! Thả ta ra!" Tâm ma vẫn luôn yên tĩnh lúc này cũng không kiềm chế được nữa.

Quý Dương rút kiếm ra, lúc này thiếu nữ cũng đi ra từ trong thân thể hắn. Bởi vì là trạng thái linh hồn, thân thể thiếu nữ tung bay như gió, đột nhiên chạy xa.

Quý Dương không quá để tâm, hắn thả người nhẹ như chim yến nhanh chóng lên núi. Sau đó, trong tai hắn vẫn luôn vang lên giọng của tâm ma.

"Phía trước có người!"

"Bên trái cũng có!"

"Hi hi hi!"

...

Chơi trò dò đường còn chơi đến thật vui vẻ.

Quý Dương đứng trên mái nhà cao nhất của Vân đỉnh, nhìn tử đệ Vân đỉnh tới tới lui lui, nghĩ thầm, cũng không quá khó để tiến vào.

Tâm ma biết hắn nghĩ gì, nàng nhẹ nhàng bay trở lại, giật dây hắn: "Đi tìm bảo khố đi! Nơi đó có lẽ canh phòng nghiêm ngặt."

Quý Dương không hề bị lay động, hắn tới để tìm người, không phải đến gây chuyện.

Hắn đi tới nơi người kia có khả năng xuất hiện nhất, ở trên mái nhà, lặng lẽ nhấc lên một tấm ngói, nằm sấp nhìn xuống dưới.

Trong phòng có người đi tới, hắn nhìn chăm chú, không quen biết.

Nhìn một hồi, không nhìn ra được lý do đến, Quý Dương dứt khoát nằm thẳng, nghĩ thầm nơi này là chỗ nghị sự, người nào cũng đến được. Hắn còn cho rằng có thể nhìn thấy dáng vẻ sứt đầu bể trán của người kia chứ.

Người trẻ tuổi phía dưới ngược lại rất bận rộn.

"Cạch" một tiếng, người kia rất nhanh ngẩng đầu lên từ đống thư từ văn kiện, ánh mắt hơi tức giận nói: "Giờ là giờ gì rồi, chưởng môn đi đâu?"

Lời này nghe có chút không khách khí. Người nọ nghe xong giống như đã quen rồi, ngữ khí bình thường trả lời hắn.

"Nghe đệ tử canh cửa nói, bằng hữu trước kia trên giang hồ của chưởng môn mang theo tín vật tới tìm hắn. Chưởng môn nhìn tín vật xong nói ra ngoài một chuyến, phân phó có chuyện thì tìm ngươi."

Người kia nhìn một đống việc trước mắt, hừ một tiếng, hắn đứng lên.

"Thất sư huynh! Ngươi đi đâu?"

"Đi ngoài."

Quý Dương nằm phía trên đương nhiên cũng nghe được. Hắn hơi cong khóe miệng, đứng lên, vượt nóc băng tường đến địa điểm hắn đã ước định.

Đi tới nơi ước định nhìn một cái, quả nhiên có người quen thuộc đứng chờ.

"Dương đệ đi tiêu dao ở đâu, để ta đợi một hồi lâu quá!" Quý Dương còn chưa đến gần, người kia đã gọi hắn.

Đợi Quý Dương tới gần, tháo mặt nạ xuống, nhìn người trước mắt, người kia nhìn mắt hắn, âm thanh giống như bị chặt đứt, hôi lâu không nói tiếp.

Quý Dương nhấc một vò rượu nhém về phía hắn, người kia mới hồi thần nhận lấy.

Quý Dương nói với hắn: "Tạ lễ. Rượu hoa đào chôn ủ mười mấy năm rồi."

Người kia nhận rượu, đưa gần lên ngửi, nhếch miệng cười: "Rượu ngon! Chỉ là hai chữ tạ lễ không dám nhận, ta sẽ coi là quà gặp mặt."

"Quý phái không phái người tham gia hoạt động diệt trừ ma nhân, đã là giúp đỡ rất nhiều rồi." Quý Dương nói.

Danh xưng đệ nhất môn phái không phải là giả, mấy vị sư huynh ở phía trên hắn đều là đại nhân vật vang dội, thả ai vào giang hồ cũng phải chấn động. Huống chi đệ nhất môn phái là tập hợp của các đệ tử.

Hắn vừa nghe Vân đỉnh đột nhiên đổi chủ, lại nghe người kia tùy hứng nói không cần đệ nhất môn phái gì đó, hắn liền đoán là Lý Âm.

Quý Dương nhìn Lý Âm, cười nghĩ thầm quả nhiên.

Chuyện ma nhân năm nay huyên náo đến sôi sục, Lý Âm cũng cảm giác đào nguyên sắp gặp phải đại họa.

Sau khi ma nhân liên tiếp gϊếŧ người, cùng lúc đó xảy ra việc hoàng tử có huyết thống ma nhân, từ đó sự tình đã không thể khống chế mà sụp đổ rồi.

Tiêu diệt ma nhân trở thành chính nghĩa.

Sau cùng thậm chí ngay cả đào nguyên đã không màng thế sự cũng không bỏ qua. Lý Âm sinh lòng trắc ẩn, đồng thời hắn cảm thấy việc này rất kỳ lạ. Không hiểu sao hắn cảm thấy từng việc từng việc đều quá trùng hợp. Giống như là có ai đó ở phía sau thao túng tất cả.

Đi điều tra một chút, có một số ma nhân tẩu hỏa nhập ma là đột nhiên xuất hiện ở một địa phương.

Hắn luôn cảm giác có người đang thúc đẩy khiến người trong võ lâm căm ghét ma nhân.

Làm đệ nhất đại môn phái, việc tiêu diệt ma nhân là phải làm gương, hắn nói sự lo lắng của mình cho đại sư huynh hắn, cũng kiến nghị đại sư huynh cẩn thận đừng khiến môn phái thành lưỡi dao của người khác.

Tiền chưởng môn trầm tư chốc lát, hai mắt vẩn đυ.c già nua lóe lên tinh quang, ông nói: "Tiểu sư đệ, đó đều là suy đoán của đệ. Thân là môn phái đứng đầu, núp ở phía sau, còn ra thể thống gì. Đệ muốn tử đệ đông đúc của môn phái to như vậy sau này làm sao ngẩng đầu nhìn người khác. A Âm, một người tự mình nói không, chịu bỏ đi không khó. Nhưng nếu đệ đứng ở đây, thay mặt cho ngàn vạn người, chịu trách nhiệm đứng đầu, chữ không này lại khó mà nói ra được."

Lý Âm rút ra một phong thư, đưa cho tiền chưởng môn: "Đệ nguyện ý đảm nhiệm thay huynh."

Chưởng môn trầm mặc, ông chậm rãi tiếp nhận phong thư, mở ra, cẩn thận nhìn một hồi, cất đi.

Đó là chữ của đại sư Phong Chính đã tạ thế, dưới cùng còn in con dấu của Vân chính phái.

Đại sư Phong Chính từng nói, nếu ngày nào đó Lý Âm nguyện ý đảm đương phần trọng trách này của Vân chính phái, vậy cứ để hắn đảm nhận đi.

Chưởng môn thời dài: "Đệ là muốn giúp đào nguyên sao?"

"Đệ không muốn để khung cảnh thiên đường nhiễm phải máu tươi vô tội, đệ càng không muốn tâm huyết trăm năm của sư tôn biến thành lưỡi dao gϊếŧ người. Sư huynh, việc này rất cổ quái, đệ hoài nghi, sau lưng có kẻ khống chế. Đào nguyên bị tiêu diệt, nơi tiếp theo không chừng sẽ là võ lâm."

"Chuyện này ta không làm được, tiểu tử đệ thử xem. Nói trước, chiếc nhẫn này đeo lên tay đệ, ta sẽ không nhận lại đâu." Tiền chưởng môn nghiêm túc nói.

"Sư huynh..."

Tiền chưởng môn bỗng nhiên cười một tiếng: "Đệ tên tiểu tử này tiêu dao tự tại nhiều năm như vậy, đến lúc rồi. Ta sống đến tuổi này, còn muốn thanh nhàn tự tại, tận hưởng niềm vui gia đình. Đệ muốn cầm, cứ việc cầm đi." Ông lấy xuống chiếc nhẫn đã đeo nhiều năm.

Sắc mặt Lý Âm trịnh trọng tiếp nhận lấy nhẫn.

Lý Âm mạnh mẽ vạng dội nói không đi là không đi, các trưởng lão cứ mãi thở dài trước mặt hắn, nóng nảy chỉ thẳng vào mũi hắn mắng to, chỉ trích hắn muốn phá hủy tâm huyết của đại sư Phong Chính.

Lý Âm lòng dạ vững chắc xác định muốn làm "rùa đen rụt đầu" một lần.

Nhẫn nơi tay, lại là chưởng môn, trưởng bối trong phái cũng không làm gì được. Có một số người thấy mất mặt, trực tiếp bế quan tu luyện, ai cũng không gặp. Lại có một số người không nuốt nổi ngụm máu, giận dữ rời khỏi môn phái. Một ít đệ tử trẻ tuổi, trực tiếp tuyên bố rời giáo phái.

Mặc dù Lý Âm không nói gì, nhưng áp lực to lớn không ai có thể nói cũng không nói nổi.

Cứ chống đỡ như vậy, quả nhiên sau lưng có người không nhịn được. Các phái võ lâm hoặc nhiều hoặc ít đều bị tổn thất. Vân chính phái không có chuyện gì, nhưng lại phải chịu đựng chỉ trích không ít hơn bao nhiêu.

Trước đó nói không xảy ra việc gì, là nói miệng không bằng chứng sợ phiền phức, về sau, chính là "chỉ lo thân mình", chỉ biết bản thân. Ngoài ra còn thuyết âm mưu loạn xạ, nhưng không nói ra.

Lý Âm nói với Quý Dương: "Nếu để cho Vân chính phái cũng tham gia vào, chướng khí mù mịt hiện tại chính là môn phái chúng ta rồi. Đệ giữ được, ta cũng thở phào nhẹ nhõm. Chỉ là, cặp mắt này của đệ, làm sao vậy?"

Quý Dương khái quát sự tình một lượt.

Lý Âm nghe xong thở dài một tiếng, vỗ vỗ vai Quý Dương.

Sau khi hàn huyên xong, Quý Dương tiến vào vấn đề chính: "Đệ tới tìm huynh, là làm một việc quan trọng. Những người tập kích các phái võ lâm kia, huynh có manh mối gì không?"

Lý Âm nghe xong lại thở dài.

"Vì việc này ta thật sự bận chết đi được. Các đại phái võ lâm xảy ra chuyện, không rảnh chú ý đến, nhiệm vụ tóm được người phía sau liền rơi lên người chúng ta. Lúc đầu nói không cần đệ nhất môn phái gì đó, để phái ta di thế độc lập* là được rồi. Sau khi xảy ra chuyện, đều lên Vân đỉnh khóc lóc, nào là thực lực, nào là nhân tình, lộn xộn gì đó, trách nhiệm của phái đứng đầu lại cứ như vậy rơi vào tay người đứng đầu. Đệ nhìn thấy vành mắt thâm đen của ta không. Lâu lắm rồi ta không thể phong hoa tuyết nguyệt** với cô nương nào. Ta còn khó chịu hơn cả xuất gia, ít nhất lỗ tai người xuất gia còn thanh tịnh."

*Di thế độc lập: thành ngữ Trung Quốc. Di thế có nghĩa là thoát khỏi xã hội độc lập sinh hoạt, không qua lại với bất luận người nào. Độc lập có nghĩa là một loại ý cảnh siêu phàm thoát tục. Xuất từ < Tiền Xích Bích phú >, Đại ý của di thế độc lập chính là một mình một cõi.

** Phong hoa tuyết nguyệt: bốn đối tượng mà văn học cổ điển dùng để miêu tả thiên nhiên, còn có nghĩa khác chỉ tình cảm, tình yêu nam nữ.

Lý Âm nói ra hết phiền muộn của lòng mình trong một lần, còn có thể nói chút đùa giỡn với Quý Dương.

Lý Âm nói xong, nhìn rượu, bỗng nhiên nét mặt lại tươi cười: "Có mỹ tửu ở đây, sao có thể lạnh nhạt nó. Vừa uống vừa trò chuyện!"

Lý Âm uống một ngụm lớn ngon lành, cất cao giọng nói: "Rượu ngon, sảng khoái!" Hắn uống xong, dùng nội lực làm bút vẽ một hoa văn trên đất, nói với Quý Dương: "Dựa theo môn phái bị công kích từng nói, người hạ thủ với bọn họ toàn thân hắc y, tay áo có hoa văn này. Ta nghĩ cái này chính là ký hiệu của tổ chức bọn hắn."

Quý Dương nhíu mày, một sợi dây trong đầu "tách" một tiếng liên kết lại.

"Hoa văn này, đệ từng thấy. Trong chính đạo võ lâm đến đào nguyên có hoa văn này."

Ánh mắt Quý Dương u ám: "Bọn hắn cũng đã có mưu đồ với đào nguyên."

Lúc này Lý Âm liền hiếu kỳ: "Đào nguyên có trân bảo hay thần công tuyệt thế gì không? Kỳ lạ, chưa từng nghe nói."

Quý Dương lắc đầu.

"Chẳng lẽ chỉ tới xem?"

"Không." Quý Dương nói: "Không cần thiết. Nếu là chỉ muốn thừa dịp nhân thủ các phái võ lâm đều đến đào nguyên tập kích, không cần thiết lãng phí nhiều nhân thủ ở đào nguyên. Với lại đệ nhớ rõ toàn bộ, là bởi vì người có hoa văn này thân thủ bất phàm."

"Cái này cũng lạ. Chính các đệ cũng không biết mình có đồ tốt gì, lại bị người khác nhớ đến."

Sắc mặt Quý Dương bỗng nhiên trở nên khó coi. Lý Âm nói xong cũng dừng lại, nhìn Quý Dương.

Nếu thật sự ngay cả bản thân bọn họ cũng không biết, vậy người phía sau có lẽ có quan hệ với đào nguyên, thậm chí là rất sâu.

"Lý huynh, liên quan đến bọn hắn có thể còn tin tức gì đó. Việc liên quan đến đào nguyên, đệ nhất định phải bắt những con chuột trong bóng tối này ra ngoài."

"Dương đệ suy nghĩ giống ta."

Hai người uống rượu, trò chuyện, mắt thấy mặt trời dần lặn về Tây, bóng tối buông xuống.

Hai người đi về tư trạch (nhà riêng) của Lý Âm. Trên đường đυ.ng phải Vu Sênh Hàn tới tìm chưởng môn.

Còn có Thạch Lệnh Thanh và Liên Anh một đường theo tới.
« Chương Trước