Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Sư Đệ Luôn Có Thể Tìm Được Ta

Chương 4: Tình cảm

« Chương TrướcChương Tiếp »
Edit: Tiểu Vũ

"Đứng lại!" Một tiếng rống giận, phá không mà tới.

Đằng sau lóe lên ánh đao bóng kiếm, Quý Dương mặt đầy sát khí đuổi tới.

Lúc này Thạch Lệnh Thanh đã rơi vào tình nhiệt không còn ý thức nữa. Y không biết chiến thư Quý Dương từng gửi cho mình có chút dị hương như có như không, có tác dụng dẫn đường, mà y vẫn luôn mang theo chiến thư bên mình. Thuốc trong bình của Quý Dương, có thể giúp hắn ngửi được dị hương này, vì vậy mới chạy được đến đây.

Quý Dương đuổi tới thấy y phục Thạch Lệnh Thanh không chỉnh tề, lập tức vành mắt như nứt ra.

Lại nhìn về phía đám cường đạo, trong mắt lóe lên một tia tàn bạo, giống như là dã thú bị xâm phạm lãnh thổ. Kiếm trên tay ra khỏi vỏ, động tác Quý Dương vừa nhanh vừa độc, một đám cường đạo bị thương kêu gào nằm bò trên đất.

Sau đó mũi kiếm của Quý Dương nhắn thẳng vào Yến tỷ cầm đầu, nói: "Thuốc giải!"

Trong mắt Yến tỷ hiện lên tia sợ hãi, nàng ta nôn ra một búng máu, sau đó hung dữ nói: "Không có."

Ánh mắt Quý Dương trầm xuống, đâm kiếm vào bả vai Yến tỷ, Yến tỷ kêu thảm một tiếng, nằm sấp trên đất, có người ôm ngực bò dậy, ngăn cản nói: "Đừng! Loại độc này không cần dùng thuốc giải, bình tĩnh thì không sao, không cần thuốc giải làm gì! Đại hiệp tìm một nữ nhân là được. Tiểu cô nương vị hiệp khách này vừa mới cứu, chúng ta giao đủ tiền rồi, ngươi cứ việc dùng!"

Quý Dương đạp hắn một cước, hung dữ nói: "Ngươi đi gọi tới đây!"

Người kia cong mông đứng dậy, liền lăn một vòng đi.

Yến tỷ đảo mắt, trong lòng suy tính, nàng tà tâm không đổi, định thương lượng: "Gọi một cô nương xuân lâu còn không bằng để ta tới! Tiện ai chả được, ta còn sạch sẽ hơn." Loại mỹ sắc này, có được một đêm cũng đáng!

Trán Quý Dương bắt đầu bốc khói bừng bừng, hắn chĩa mũi kiếm về phía nữ cường đạo lần nữa: "Ngược lại thành đúng ý ngươi sao!"

Đương nhiên rồi, có thể ngủ một đêm cùng tuấn lang cũng không thiệt nha. Yến tỷ thấy hắn là hiệp khách võ công cao cường, mặt mũi trẻ tuổi, nghĩ nghĩ có thể làm lung lay một chút, trong lòng bắt đầu tính toán.

"Đại hiệp, loại độc này không thể kìm chế, dồn nén đã lâu, vị hiệp sĩ này sẽ bị phế. Ngươi cũng là nam nhân hẳn phải biết loại chuyện này nếu bị phế đối với một nam nhân sẽ có ý gì chứ." Yến tỷ vẫn chưa từ bỏ.

Quý Dương cau mày, nhìn sư huynh của hắn ở bên trong như đã biến thành một người hoàn toàn khác, hắn nhìn một cái, đột nhiên thu hồi tầm mắt, không hiểu sao lại không dám nhìn lâu. Nếu cứ chỉ nhìn như này, sư huynh của hắn rõ ràng đã hoàn toàn mất đi ý thức, quả thật không thể trì hoãn thêm nữa.

Hắn nhíu mày, hơi cúi mặt, phất phất tay giống như không nhìn thấy, để cho Yến tỷ kia đi vào.

Yến tỷ mừng rỡ, lập tức đứng bật dậy, bước nhanh và gian phòng. Quý Dương vô ngữ nhìn nàng một cái, trông thấy tay nàng ta vừa chạm tới sư huynh, ngay sau đó sư huynh hắn liền vươn tay ôm lấy nàng, giống như là ôm lấy một cọng rơm cứu mạng.

Hắn ngây người, tiếp đó lập tức cảm thấy cực kỳ ghê tởm, hắn không hề nghĩ ngợi, bước nhanh tới, kéo người xuống ném ra ngoài.

Yển tỷ sững sờ nhìn hắn, hai mắt hắn đỏ bừng, cứ như muốn gϊếŧ nàng vậy.

Lúc này tên thủ hạ kia mang cô nương lúc trước tới. Cô nương thấy Quý Dương, thân thể lập tức run rẩy, không muốn tiến lên.

Quý Dương hít sâu mấy cái, hắn chĩa mũi kiếm chỉ Yến tỷ một lần nữa, hét lớn: "Mang người của ngươi cút!"

Lúc này Yến tỷ không dám hai lời nữa, tức khắc vẫy tay mang theo người, nhanh chóng biến mất trong đêm đen.

Bớt đi được một đám cường đạo ồn ào, an tĩnh không ít. Lúc này Quý Dương nghe được tiếng rêи ɾỉ khó nhịn, ngay sau đó thân thể hắn đột nhiên cứng rồi. Hắn chậm chạp cúi đầu nhìn bên dưới, sư huynh hắn đang nằm sấp trên đất, đôi tay thon dài đẹp mắt đang nắm chân hắn, khuôn mặt đỏ hồng nói: "Nóng quá..."

Hô hấp Quý Dương ngưng trệ, nhất thời không biết phản ứng thế nào. Hắn chưa bao giờ nghĩ tới vị sư huynh xưa nay luôn thanh cao như trăng sáng trên trời, sẽ có một ngày không chút kiêng kỵ nào mà nằm bò ra đất, y phục còn không chỉnh tề, cả người chật vật, ánh mắt tràn đầy du͙© vọиɠ nhìn hắn.

Đúng là đòi mạng mà. Hầu kết Quý Dương di chuyển, cảm thấy bản thân cũng bắt đầu không bình thường rồi.

Trong lúc Quý Dương vẫn đang chấn kinh đến bất động, Thạch Lệnh Thanh đã bám được vào chân hắn, bò thẳng lên, Quý Dương giống như không chịu nổi, kéo y lên.

Nâng cằm Thạch Lệnh Thanh lên, hắn cố gắng bình tĩnh định giảng đạo lý với y: "Ngươi nhìn cho rõ, ta là ai!"

Thạch Lệnh Thanh hừ một tiếng, y đã không nghe được, hoặc có thể nói là nghe được nhưng lại không cách nào hiểu được đấy là ý gì. Nhiệt độ toàn thân y giống như bị phát sốt, y nóng lòng khó nhịn, chỉ muốn ôm cái người ở trước có nhiệt độ thấp hơn này, để cho thân thể y cảm thụ được mát lạnh thoải mái.

Hô hấp nóng rực của y phả loạn lên mặt Quý Dương, ôm lấy hắn không có chừng mực mà cọ loạn.

Gân xanh trên trán Quý Dương nổi lên vì cố nén kích động từ nơi nào đó không thể nói rõ.

Quý Dương đột nhiên nghĩ đến, muốn giải tỏa du͙© vọиɠ, ngoại trừ nữ nhân, nam nhân cũng có thể.

Hắn nhìn người đang quấn lấy mình không buông, hung hăng nói: "Ngươi nhớ kỹ cho ta, lần này là ngươi nợ ta." Nói xong, ánh mắt hắn hơi lóe lên, ném người lên đống rơm rạ, không nhịn được tháo đai lưng của Thạch Lệnh Thanh ra, định dùng tay giúp y thoải mái.

...

Quý Dương cảm giác bản thân sắp nổ tung rồi, hắn thầm mắng cmn đây rốt cuộc chuyện gì.

Lúc đầu hắn muốn chờ ngày mai Thạch Lệnh Thanh tỉnh lại, vậy thì hắn có thể mang chuyện này ra mặc sức chế nhạo y. Bây giờ hắn nhìn sư huynh mở rộng thân thể không có chút phòng bị nào với hắn, dùng cặp mắt ướt đẫm kia khát khao nhìn hắn.

...

Dáng vẻ này của sư huynh, làm sao có thể nhịn được. Ánh mắt Quý Dương đột nhiên hung dữ, cắn xuống cổ y, giống như biến thành quái vật muốn cắn đứt cổ y, hút máu y.

Thạch Lệnh Thanh không thoải mái vùng vẫy, ngay sau đó tay bị đè lại trên đỉnh đầu.

"Khó chịu..." Thạch Lệnh Thanh mở to hai mắt càng lúc càng ướŧ áŧ, cầu xin người trước mắt.

Quý Dương liếʍ liếʍ cổ y, nói không đầu không đuôi: "Ta giúp ngươi, sẽ hết khó chịu nhanh thôi, hy vọng lúc ngươi tỉnh lại sẽ không trách ta, là ngươi tự tìm đến."

Tay Thạch Lệnh Thanh túm lấy y phục trên người hắn, nước mắt dần dần tràn ra, ướt đẫm hai gò má.

...

Trời vừa hửng sáng, Quý Dương giúp Thạch Lệnh Thanh đã hoàn toàn hôn mê mặc lại y phục chỉnh tề, đặt người nằm lại đống rơm rạ, cũng không dám chạm tới nữa.

Quý Dương chán nản xoa xoa mặt, hiện tại hắn hoài nghi có phải đêm qua mình cũng trúng độc rồi không. Nếu không thì tại sao lại điên cuồng muốn sư huynh hắn như vậy.

Quả thực là quá sảng khoái, quá điên cuồng, quá sâu sắc rồi.

Quý Dương trải qua tối hôm qua mới biết, thì ra làm loại chuyện này sảng khoái như vậy. Hắn tiến vào đào nguyên, bởi vì năng lực tu hành xuất sắc, trở thành thiếu chủ của đào nguyên. Một ngày sau khi hắn chiến thắng tâm ma vào năm 14 tuổi, các trưởng lão đào nguyên liền đưa cho hắn một hầu nữ dạy hắn về chuyện nam nữ: Nguyệt Bạch Liên.

Ban đầu hắn rất tò mò, nhưng nhìn thân thể tuyệt đẹp của nữ nhân, Quý Dương cũng không có cảm giác gì, nên đã bảo nàng dùng tay giúp hắn xuất ra một lần coi như xong. Hai người bọn họ đương nhiên không thể phát sinh chuyện gì. Về sau, các trưởng lão lại đưa tới những thiếu nữ trẻ đẹp khác. Quý Dương chỉ cảm thấy bọn họ rất phiền, sau cùng thì chọn Nguyệt Bạch Liên vừa an tĩnh lại vừa thức thời giữ lại bên mình, chặn được miệng các trưởng lão.

Lúc ấy Quý Dương hoàn toàn không coi mình là Thiếu chủ đào nguyên gì cả, hắn ở lại cũng chỉ vì khắc chế tâm ma và tu hành, do vậy đối với Nguyệt Bạch Liên cũng không làm ra vẻ Thiếu chủ. Nguyệt Bạch Liên tinh tế, dần dần quen thuộc với Quý Dương, có một lần đã ám chỉ với hắn, có lẽ có thể thử với tiểu nam hài.

Quý Dương đã sớm đến tuổi trưởng thành, hắn xuất phát từ tò mò nên đã đáp ứng. Có mấy tiểu nam hài ưa nhìn được đưa tới, so với ngắm nhìn nữ nhân, Quý Dương quả thật có hứng thú hơn.

Hắn nhìn nam hài ở trên giường đang cố gắng tách mở thân thể của mình, để cho hắn phát tiết.

Không hiểu sao trong đầu Quý Dương lại đột nhiên nhớ tới sư huynh.

Hắn không khỏi bắt đầu so sánh. Hạ thân nam hài này không đẹp mắt như sư huynh, cũng không trắng bằng sư huynh.

Quý Dương vừa nghĩ tới sư huynh, trong lòng rất rối loạn, nhất thời không làm được gì. Hắn thẹn quá hóa giận, đuổi hết nhóm nam hài đi.

Từ khi hắn bắt đầu kiên quyết tiến vào đào nguyên, cứ mỗi lần nhớ đến sư huynh lại cực kỳ giận dữ, do đó càng khắc khổ tu luyện. Hắn cố chấp cho rằng bởi vì bản thân tu hành càng ngày càng kém nên sư huynh mới không cần hắn. Đã vậy thì hắn sẽ ở chỗ này trở nên mạnh mẽ hơn, lợi hại hơn sư huynh.

Để cho tên sư huynh cao ngạo tuyệt tình đó hối hận đi.

Lúc tu luyện nhớ y, lúc khắc phục tâm ma nhớ y, lúc một thân một mình nơi xứ lạ đối mặt với ánh trăng trong lòng sinh tịch mịch nhớ y, lúc giải phóng du͙© vọиɠ cũng nhớ tới y, Quý Dương không hề cảm thấy có điều gì kỳ lạ.

Hắn nhìn tiểu nam hài, bởi vì nhớ tới sư huynh mà mất hứng, hơi thở hổn hển cầm một thanh kiếm ở dưới ánh trăng hướng về khoảng không vô hình chém loạn một trận.

Từ đó hắn cũng không cần tiểu nam hài nào nữa, càng khắc khổ tập trung tu luyện.

Trưởng lão chỉ dạy hắn tu luyện có nói, rõ ràng đã khắc phục tâm ma, nhưng lại giống như bị tẩu hỏa nhập ma. Có điều chỉ cần Quý Dương có lý trí, cho dù có nhập ma cũng không bị sao cả, vậy nên đã không can thiệp nữa.

Quý Dương ngừng hồi tưởng lại chuyện cũ, nhìn sư huynh đang rơi vào hôn mê, trong mắt lộ ra thần sắc phức tạp.

Mặc dù Quý Dương cảm thấy rất sảng khoái, trải qua đêm qua, cuối cùng cũng đã làm được việc của người trưởng thành. Nhưng bởi vì đối tượng là sư huynh, hắn liền có chút không tự nhiên, lại có chút không muốn thừa nhận. Hắn ngang ngược cho rằng vấn đề tối hôm qua đều là do độc. Nhưng loại tâm tình này cũng không quấy nhiễu hắn quá lâu, nhìn sư huynh, quả thực hắn có chút chột dạ và thấp thỏm.

Quý Dương nghĩ, đợi đến lúc sư huynh tỉnh lại, sợ là sẽ hận hắn đến chết.

Thạch Lệnh Thanh người này thanh khiết cao quý không tỳ vết, giống như một đóa tiên liên trên đỉnh Thiên Sơn, không nhiễm một chút bụi trần. Ngay cả tự giải quyết cũng không làm, tối hôm qua khó chịu cũng chỉ biết cọ sát theo bản năng, thậm chí ngay cả dùng tay làm cho mình thoải mái cũng không. Nếu như tỉnh lại nhớ tới tối qua, cảnh tượng quá khó coi đối với Thạch Lệnh Thanh....

Quý Dương đột nhiên không dám nghĩ nữa.

Cho dù là vì giải độc, Quý Dương cũng không thể nói được hắn đã giày vò sư huynh đến thỏa thích, càng không giải thích được những vết bóp xanh xanh tím tím và dấu hôn đếm không hết trên khắp người sư huynh.

Hiện tại hắn nhìn sư huynh liền nhớ tới tư vị tuyệt diệu đêm qua.

"Sư tôn!" Có người hô to.

Quý Dương chợt thanh tỉnh, rút bàn tay đang hướng về phía sư huynh, hắn lắc đầu, quyết định chạy trốn.

Hắn ngoảnh lại lần nữa xác nhận sư huynh đã mặc y phục chỉnh tề, băng vải trên cổ cũng đã quấn chặt, không để lộ chút chi tiết nào của đêm qua. Hắn nghe thấy tiếng gọi càng lúc càng gần, quay đầu phức tạp nhìn sư huynh lần nữa, lưu loát nhảy ra cửa sổ rời đi.

Hắn vừa chạy vừa nghĩ, sư huynh tỉnh lại khẳng định sẽ không muốn thấy hắn, chờ thêm mấy thang nữa sư huynh bớt giận sẽ gặp lại sau.

Rất lâu về sau, Quý Dương hồi tưởng lại, mắng bản thân mình trong quá khứ một câu cháu trai.

Vào lúc hắn còn chưa hiểu, vào lúc hắn không nguyện ý hiểu, hắn đã đẩy sư huynh rời xa khỏi mình.

_________________

Xin chào mọi người, mình đã quay lại rồi đây:))))). Xin mọi người thứ lỗi cho căn bệnh lười mãn tính của mình khi mà mấy tháng mới edit xong 1 chương truyện. Cũng bởi vì cuộc sống bận bịu quá nên quả thực mình ko có thời gian edit. Tuy vậy mình vẫn sẽ cố hết sức lấp hố này dù truyện khá flop:))) vì mình edit do đam mê mà. Vậy nên đừng ai nhắn tin, bình luận hỏi mình khi nào ra chương mới nhé vì mình cũng ko biết được đâu, khi nào rảnh mới làm được:)))

Cuối cùng vẫn xin cảm ơn các bạn đã thông cảm và ủng hộ mình. Luv ya <3
« Chương TrướcChương Tiếp »