Edit: Tiểu Vũ
Thạch Lệnh Thanh cảm thấy hoảng hốt khó hiểu, chợt quay đầu nhìn lại. Dòng người tấp nập, ngựa xe như rồng, cảnh tượng vô cùng náo nhiệt.
Thạch Lệnh Thanh ngẩng đầu nhìn về phía phương xa.
Không hiểu sao y có loại cảm giác sắp mất đi.
"Sư tôn, sao vậy?" Lý Úc sau khi nhìn theo tầm mắt của y, không nhìn ra được sự vật gì làm sư tôn dừng chân lâu như vậy.
Thạch Lệnh Thanh thu hồi ánh mắt trông về phía xa, khẽ thở dài đến mức không nhận ra được.
Y chầm chậm xoay người, nhẹ giọng nói: "Đi thôi."
Trước cửa đồng cổ xưa, có một người đang đứng, ánh mắt tối tăm không rõ, trong tay nắm một thanh chủy thủ đã từng dính máu của hắn.
Hắn cất thanh chủy thủ xong, xoay người, bước vào Hắc lâm âm u khiến người ta lông tóc dựng đứng.
Quý Dương cẩn thận đi một đoạn đường, không gặp được vật sống nào.
Chỉ có vắng lặng chết chóc đến quái dị.
Yên tĩnh đến nỗi chỉ nghe được âm thanh đạp phải vật cứng dưới chân. Giống như chỗ này chỉ có bản thân hắn là vật sống.
Quý Dương đã nghĩ rằng Hắc lâm có lẽ chính là một phần mộ khổng lồ, chôn cất tổ tiên ma nhân và bí mật.
Sau khi ma nhân tẩu hỏa nhập ma mất đi lý trí, bị bắt lại, nếu bằng hữu thân thích không có cách nào nhẫn tâm tự mình xuống tay gϊếŧ, đều sẽ đưa ma nhân bị ma hóa vào Hắc lâm, mặc họ tự sinh tự diệt. Dần dà, Hắc lâm liền biến thành cấm địa trong lòng ma nhân không muốn đυ.ng đến nhất.
Quý Dương không quá tin tưởng có kết giới gì có thể bảo lưu trăm năm. Thật ra hắn chỉ muốn tìm một nơi có thể ngăn cách người khác, lợi dụng tâm ma. Nếu thành công, hắn sẽ đi ra ngoài. Nếu không thành, hắn sẽ trở thành một trong những thi hài của Hắc lâm, giống như các tiền bối ở nơi này.
Dọc theo đường đi hắn thấy không ít thi hài đã vụn nát, có bộ xương là của người, cũng có lượng lớn không phải người. Còn có hàng loạt dấu vết chiến đấu.
Có lẽ nơi này từng là chiến trường.
Quý Dương cảm giác hai mắt đang nóng lên, hắn không thể không dừng lại. Hắn lấy gương đồng sớm đã chuẩn bị xong từ l*иg ngực ra.
Một đôi mắt rõ ràng không phải của con người ở trong gương đồng nhìn hắn. Đồng tử Quý Dương co rút. Trong gương rõ ràng là mặt hắn, nhưng hai mắt hắn lại giống như bị một tên ma vật chiếm cứ.
"Nó" đang nhìn hắn, đôi mắt trong gương đang nhìn hắn.
Trên trán Quý Dương trượt xuống một giọt mồ hôi lạnh.
Hai mắt đỏ đến mức giống như có thể nhỏ máu xuất hiện thần sắc hài hước.
"A."
Quý Dương bỗng chốc cảm thấy sau gáy lạnh lẽo, hắn ôm cổ chợt xoay người.
Sau lưng không có ai.
Yên tĩnh, yên tĩnh như cái chết.
Chỉ có tiếng tim đập không ngừng đang nói cho Quý Dương, hắn và nơi này hoàn toàn khác nhau, hắn còn sống.
Quý Dương để lại gương đồng vào trong vạt áo. Hắn không nhìn nữa.
Hắn biết mình đã ở ranh giới tẩu hỏa nhập ma. Hắn chỉ muốn trong lúc vẫn còn lý trí, đi vào cho bản thân chút thời gian.
Hắc lâm dày đặc sương mù, hắn miễn cưỡng phân biệt sự vật có thể nhìn được ở phía trước, cẩn thận mà đi.
Không biết đi bao lâu, Quý Dương dừng lại cạnh một mặt tường, nơi đó có chữ.
Quý Dương cố gắng nhìn, hình như là chữ cổ.
Hắn buồn bực gãi đầu.
Trước kia ở đào nguyên tâm trí hắn chỉ toàn là tu luyện, tu luyện, nào sẽ phân tâm một nửa vào thư tịch.
Vào lúc này cho dù trước mắt có bí mật động trời hắn cũng không thể biết được.
Lại nói, đối với lịch sử của ma nhân vẫn là mấy ngày nay hắn nghe ngóng được.
Hắn muốn biết nguồn gốc của Hắc lâm.
Hỏi các trưởng lão đều lắc đầu.
Có trưởng lão suy đoán, có lẽ ký ức của bọn họ xuất hiện đứt đoạn. Không biết mình tới từ đâu. Lúc có ký ức, bọn họ đã sinh hoạt ở nơi này.
Đây cũng chính là lý do, người đào nguyên rõ ràng có thể tự cấp tự túc, nhưng lại thích đi ra ngoài. Có lẽ sâu thẳm trong lòng họ vẫn muốn tìm kiếm cội nguồn của mình.
Khi phát hiện ra Hắc lâm, không có mấy người dám đi vào, giống như cái loại khủng bố đó khắc vào tận trong xương. Theo hồi ức tiền nhân, trong Hắc lâm hình như có đồ vật kinh khủng, cửa vừa mở ra, khí tức Hắc lâm giống như hô hấp của ma quỷ, quấn vào bản thân, sẽ khiến bản năng muốn sống vẫn luôn ở trong đầu kêu gào mau chạy.
Có vài tiền bối dũng cảm bất chấp đi vào, không có người nào trở ra. Tiếng kêu thảm thiết rợn cả tóc gáy khắc sau vào ký ức những người chưa tiến vào. Từ đó, Hắc lâm trở thành cấm khu của đào nguyên.
Quý Dương không nhìn ra nguyên nhân, lúc đang muốn xoay người rời đi...
"Hì hì..."
Quý Dương dựng đứng lông tơ, hắn nhịn không được rút đao ra.
Ánh mắt nhanh chóng chuyển động, vẫn không tìm được nơi phát ra âm thanh.
Có lẽ bởi vì hắn không nhìn được sự tồn tại của nó, tiếng "hì hì" lại vang lên.
Vào lúc này hắn đã nghe rõ.
Là giọng nữ tử, nói chính xác hơn là giọng thiếu nữ.
"Ai! Đi ra!" Quý Dương quát to.
"Ha ha, thân thể ngu xuẩn." Nàng đang nói chuyện.
Thân thể Quý Dương run lên.
Quý Dương đưa tay vào vạt áo, lấy ra gương đồng.
Cặp mắt trong gương đồng đặc biệt đỏ tươi, hai mắt đang cười.
Âm thanh thiếu nữ quỷ dị đó, không phải phát ra từ bên ngoài, là từ trong thân thể hắn.
"Ngươi là tâm ma." Quý Dương nói.
"Hì hì ~ đoán đúng rồi! Ca ca chơi trò chơi với ta đi." Hai mắt trong gương đồng chợt mở lớn, thoáng hiện lên một tia ngây thơ của thiếu nữ.
Chỉ là vào tình cảnh lúc này, thật sự rất quỷ dị.
Quý Dương mím môi không nói.
Chưa từng nghe tâm ma là một tiểu nữ hài.
Vẫn là chỉ có hắn mới như vậy.
"Trò chơi gì?" Quý Dương nghe theo nàng lên tiếng hỏi.
Ánh mắt trong gương đồng sáng lên: "Hi hi hi hi! Tìm thân thể! Tìm thân thể!"
"Có ý gì!"
"Tìm thân thể của ta. Đến đây, tìm thân thể của ta." Mắt đỏ trong gương đồng dụ hoặc nói.
"Tại sao phải tìm thân thể ngươi." Quý Dương hỏi.
"Tới đây, ca ca, tìm được thân thể ta cho ngươi."
"Ta không cần thân thể ngươi." Quý Dương lạnh nhạt nói.
"Sức mạnh của ta ngươi cũng không cần sao?" Thiếu nữ híp mắt nhìn Quý Dương.
Quý Dương nắm chặt tay, sau đó cương quyết nói: "Ta chơi trò này với ngươi."
" Hi hi hi! Nếu không tìm được, ta sẽ thu lấy thân thể của ca ca!" Thiếu nữ nói.
Quý Dương thương lượng: "Có gợi ý không."
"Hì hì hì. Trước đó ca ca không xem chút những thứ tổ tiên mình viết sao?" Giọng thiếu nữ giống như vang lên bên tai.
Quý Dương thành thật đáp: "Xem không hiểu."
"Vậy ta nói cho ngươi nhé, coi như lễ ra mắt." Thiếu nữ nói.
"Ngày xửa ngày xưa..."
"Ngươi cũng không biết từ lúc nào đúng chứ." Quý Dương vừa nghe mở đầu này liền nhíu mày.
"Đúng rồi! Ta không biết!" Thiếu nữ vui vẻ nói.
"...Ngươi tiếp tục đi."
"Rất lâu rất lâu trước kia, trên đời sinh ra rất nhiều rất nhiều ma quỷ. Bọn họ mạnh mẽ, xinh đẹp, tự do. Tất cả sinh linh đều phải cúi đầu xưng thần với bọn họ. Cứ như vậy trải qua rất nhiều năm. Một ngày bỗng xuất hiện một tên loài người, mạnh mẽ, đáng sợ, dẫn một đám người, gϊếŧ vô số ma quỷ."
"Thật sự là con người?" Quý Dương nghi ngờ nói.
"Ai biết được chứ. Những người đó ném ma quỷ đã gϊếŧ chết vào nơi này, sau khi phong ấn thì ở lại địa phương bên ngoài nơi phong ấn. Máu của ma đã ngâm nhuộm cả vùng này, hoa đào đỏ tươi sinh trưởng đầy khắp núi đồi. Ca ca, ngươi nói, hoa đào bên ngoài phải trải qua bao nhiêu năm mới không đỏ nữa. Có muốn thay máu tươi mới không! Thiếu nữ cười nói.
"Đó không phải là văn tự tổ tiên ta lưu lại." Quý Dương bỗng nhiên nói. Hắn càng nghe càng thấy không đúng, câu chuyện kia kiểu gì cũng không giống là tổ tiên lưu lại.
" Hi hi hi! Ca ca lại đoán đúng rồi! Chơi trò này cùng ngươi là tìm đúng người rồi!"
"Đó là gì?" Quý Dương hỏi.
"Đó là chú ngữ. Huyết thư của chúng ma viết thành đó."
Sau lưng Quý Dương chợt lạnh.
"Các chúng ma hồn, sẽ đi theo nhân loại dám cả gan gϊếŧ chúng ta ngàn kiếp ngàn đời, trở thành tâm ma của các ngươi, đoạt lấy thân thể của các ngươi."