Yêu Nguyệt Động Phủ, nguyệt hoa như nước.
“Sư tỷ, có chuyện gì mà nói chuyện với Hành Thương lâu như vậy?”
Phong Tiêu vừa bước vào trong động phủ, Giang Ngọc Trần liền tiến đến, trong mắt lộ vẻ lo lắng.
Nàng mỉm cười nói: “Thật ra là chuyện về thức hải của ngươi, ta muốn hỏi xem tiền bối có biết gì liên quan đến việc này không.”
Giang Ngọc Trần thấy nàng thần sắc ung dung, ngược lại càng bất an.
Chuyện về thức hải tại sao lại phải tránh hắn? Sư tỷ… có phải là có chuyện gì đó giấu hắn không?
Cảm giác thất lạc thoáng qua, rồi cảm thấy bàn tay ấm lên, Phong Tiêu kéo hắn đến ngồi xuống ghế đá.
“Tiểu Cửu, lần này ta có thể sẽ hôn ngươi lâu một chút.”
Nỗi khổ sở vừa dâng lên vì cảm giác thất lạc chưa kịp tan biến, mặt Giang Ngọc Trần đã đỏ bừng. Cũng quên mất vừa rồi vì sao mà buồn bã, chỉ cúi đầu theo động tác của nàng, ngoan ngoãn ngồi xuống.
Phong Tiêu đang nghĩ đến thần thông liên quan đến Nghẹn Minh, lại nghĩ đến việc sau này không thể đồng hành cùng sư đệ nữa, liền quyết định lần cuối cùng tận dụng cơ duyên này.
Những chuẩn bị tâm lý trên đường về, khi nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng của người trước mắt, đột nhiên lại loạn hết cả lên. Vốn dĩ đang nắm tay hắn, cũng bắt đầu trở nên căng thẳng.
Chuyện gì thế này? Tại sao dạo gần đây mỗi khi muốn hôn Tiểu Cửu lòng lại loạn như vậy…
Ánh sáng nhàn nhạt của Dạ Minh Châu bao trùm trong động, hai người không nói gì, chỉ có tiếng thở nhẹ, bầu không khí lập tức rơi vào trạng thái mập mờ khó tả.
“Sư tỷ, là… là có chuyện gì sao?”
Giang Ngọc Trần thấy nàng không nói gì, trong lòng thấp thỏm, sư tỷ muốn… chắc chắn là có nguyên nhân, bèn cố gắng kìm nén sự căng thẳng lấy hết can đảm hỏi. Kết quả vừa ngẩng đầu đã chạm vào đôi mắt mang theo chút xấu hổ, nàng thấy hắn nhìn qua, liền bối rối tránh đi ánh mắt.
Giang Ngọc Trần ngơ ngác một lúc, tim đập thình thịch, dường như có gì đó thoáng qua trong đầu. Hắn không suy nghĩ nhiều mà đưa tay ôm lấy nàng, giọng khàn khàn như mang theo nỗi ấm ức khó nói, “Không phải nói, muốn hôn sao?”
Phong Tiêu nhìn đôi mắt long lanh như phủ sương của hắn, cảm nhận sự ấm áp từ vòng eo, chỉ cảm thấy đầu như nổ tung, vang lên ong ong. Nàng gần như theo bản năng gạt bỏ mọi sự hoang mang và lúng túng, nâng khuôn mặt hắn rồi cúi đầu xuống.
Rõ ràng là muốn biết tung tích của Tiểu Cửu, sau đó tìm cách để hắn ở lại Cô Hoạch Sơn. Nhưng nàng chỉ có thể cảm nhận sự mềm mại trên đôi môi, những hình ảnh thoáng qua trước mắt đều không thu hút bằng hàng mi đang run rẩy của hắn.
Tại sao? Phong Tiêu trong mắt lóe lên sự mơ hồ, đã ở gần Tiểu Cửu đến như vậy, tại sao vẫn cảm thấy thật xa.
Thế là tay nàng vô thức trượt đến sau đầu hắn, nhẹ nhàng kéo hắn lại gần mình.
Mắt Giang Ngọc Trần đột nhiên trở nên sâu thẳm, hắn đứng dậy vung tay áo dài liền ôm chặt lấy người không biết làm sao kia vào lòng. Trong hơi thở tràn ra một câu “Sư tỷ…” đầy quyến luyến, rồi hắn liền làm sâu thêm nụ hôn đó.
Phong Tiêu mở to mắt, cảm nhận sự ướŧ áŧ mềm mại trên môi, trong đầu liền trống rỗng.
Người thanh lãnh cao ngạo thường ngày nay mất đi sự ổn trọng, giam cầm người trong lòng, tựa như con cá lâu ngày thiếu nước, tùy ý hái lấy ngọt lành từ miệng nàng. Phong Tiêu đôi mắt mờ mịt, chỉ cảm thấy sư đệ thật xa lạ, nhưng nàng lại không nỡ đẩy hắn ra, chỉ có thể bấu chặt lấy vạt áo của Giang Ngọc Trần.
Trong động phủ tĩnh lặng, dường như có thể nghe thấy hai trái tim đập dữ dội.
“Ưm…”
Phong Tiêu gần như không thở nổi, khẽ phát ra một tiếng rên. Giang Ngọc Trần dường như bị đánh thức, lưu luyến rời khỏi đôi môi đỏ mọng kia, tựa đầu lên vai nàng.
Tiếng thở dốc trong ánh sáng mờ nhạt càng tăng thêm vẻ mập mờ.
Phong Tiêu bị ôm chặt, thất thần nhìn Dạ Minh Châu trên tường, rồi nghe thấy giọng nói khàn khàn vang lên bên tai, “Sư tỷ”
“Ừm?”
Nàng theo phản xạ đáp một tiếng, kết quả là bị hù đến tỉnh táo lại, giọng nàng sao lại trở nên kỳ lạ như vậy.
“Sư tỷ… thích ta không?”
Thích?
Những hoang mang và căng thẳng, nhịp tim loạn lên khi gần gũi… hóa ra là thích sao?
Phong Tiêu lẩm bẩm: “Ta thích Tiểu Cửu sao?”
Giống như đang trả lời, lại như đang tự hỏi mình. Giang Ngọc Trần ngừng thở trong chốc lát, tim đập dữ dội, hắn dùng hết sức lực mới có thể ngẩng đầu lên nhìn nàng.
Nhìn vào đôi mắt như ngôi sao trong sự mờ mịt đó, hắn đè nén sự kích động, lấy hết can đảm cúi đầu chạm nhẹ vào môi nàng, “Như vậy, có chán ghét không?”
Phong Tiêu nhìn đôi mắt phượng luôn lạnh lùng tự kiềm chế, trong đó giờ đây chứa đựng sự dịu dàng khiến nàng cảm thấy mặt nóng như lửa đốt, nàng không dám nhìn nữa, chỉ có thể cúi đầu khẽ nói: “Không… không ghét.”
Giang Ngọc Trần nín thở, hắn đưa tay nhẹ nhàng nâng khuôn mặt nàng, căng thẳng nhưng kiên định nói: “Ta luôn ái mộ sư tỷ.”
“Sư tỷ, thích ta không?”
Hắn lại hỏi lần nữa, chỉ là lần này hai người đối diện nhau, Phong Tiêu nhìn vào ánh mắt trần đầy yêu thương của hắn, cảm thấy tim mình đập còn nhanh hơn lúc trước.
Tiểu Cửu thích ta? Từ khi nào? Tại sao ta không biết?
Trong đầu nàng đầy những câu hỏi, đến mức một lúc lâu sau vẫn chưa thể trả lời, cho đến khi thấy ánh sáng trong mắt Giang Ngọc Trần từng chút một tối dần, nàng mới cảm thấy đau đớn trong lòng, vội vàng nói: “Thích!”
“Ta thích Tiểu Cửu!”
Nàng nghe thấy tiếng vọng trong động phủ, mới giật mình nhận ra giọng mình lớn đến thế nào, nàng bèn cúi đầu xuống rồi nhỏ giọng nói thêm, “Ta thích.”
Mùi hương tuyết tùng xông đến, nàng rơi vào một vòng tay lạnh lẽo.
“Sư tỷ.”
Nàng nghe thấy giọng nói run rẩy dù đã cố nén của hắn, vô thức đưa tay ôm chặt lấy hắn.
“Xin lỗi Tiểu Cửu.”
Nàng cũng không biết tại sao mình lại nói vậy, chỉ là câu “sư tỷ” vừa rồi khiến lòng nàng bỗng nhiên đau nhói.
Cứ như vậy lặng lẽ ôm nhau, một lúc lâu sau. Phong Tiêu nghe thấy một câu, “Ta có thể hôn sư tỷ không?”
Chưa kịp phản ứng, mặt đã bị Giang Ngọc Trần nâng lên.
Tâm trạng vốn đã bình tĩnh của nàng bỗng chốc lại loạn lên. Trước đây nàng luôn là người chủ động hôn sư đệ, giờ đột nhiên tình thế lại đảo ngược…
Giữa người yêu nhau hình như điều này là bình thường. Ta và Tiểu Cửu đã là người yêu rồi sao? Nếu đã tỏ tình với nhau, chắc là như vậy…
Vô số suy nghĩ lướt qua, Phong Tiêu vội nhắm mắt lại.
Nhìn thấy ánh mắt căng thẳng thoáng qua đó, đuôi mắt Giang Ngọc Trần khẽ cong lên, rồi nụ hôn đó liền hạ xuống trán nàng.
Phong Tiêu kinh ngạc mở mắt, liền thấy ánh mắt hắn dịu dàng như nước, nhẹ nhàng nói: “Sư tỷ.” Tiếng gọi này khác hẳn lúc nãy, khiến nàng cảm thấy như mình đang đứng giữa rừng hoa trăm sắc, ngọt ngào và hạnh phúc.
Phong Tiêu không kìm lòng được ngẩng đầu, đặt môi lên má hắn, sau đó lại ôm chặt lấy hắn, không để hắn thấy rõ biểu cảm trên gương mặt nàng.
Giang Ngọc Trần siết chặt người trong lòng, chỉ cảm thấy mọi thứ vừa xảy ra như một giấc mộng đẹp đến mức không thật.
Ở Thái Thanh Cung, trong những cơn ác mộng, hắn cũng không dám mơ đến giấc mộng như thế này.
Sư tỷ thích hắn.
Sư tỷ thích hắn…
Mắt hắn ươn ướt, cổ họng nghẹn lại, chỉ cảm thấy lúc này mọi thứ trên thế gian đều không còn quan trọng nữa, chỉ cần nàng ở trong vòng tay hắn.
Ánh trăng dần lặn, ánh mặt trời bắt đầu lên.
Phong Tiêu ngồi trên Thác Tư Nhai, chống đầu thở dài.
Nàng sầu đến nhăn mặt lại, rồi thả lỏng tứ chi, nằm ngửa xuống.
Trên trời, mây tụ rồi lại tản ra, mỗi đám mây dường như đều biến thành khuôn mặt Giang Ngọc Trần. Lại biến thành hình ảnh hai người ôm nhau ngày hôm qua...
Phong Tiêu mặt đỏ bừng, vội vỗ vỗ mặt để tản nhiệt.
Hôm qua hai người ôm nhau đến sáng, cuối cùng Giang Ngọc Trần mới rời đi khi Hoa Khê đến báo tin về Yêu tộc.
Nghĩ đến ánh mắt lưu luyến của hắn trước khi rời đi, Phong Tiêu liền mỉm cười. Nhưng khi nghĩ đến việc nàng phải giấu hắn để lên thượng giới, nụ cười lại tắt ngấm.
Làm sao bây giờ? Hôm qua vừa mới tỏ lòng với Tiểu Cửu, nếu bỏ hắn mà đi… Tiểu Cửu có buồn không? Có nghĩ rằng nàng là kẻ lừa dối không…
“Ahhhhh———!”
“Làm sao vậy?”
Giọng nói bất ngờ cắt ngang tiếng la của Phong Tiêu, nàng bật dậy và thấy Vọng Nguyệt đang cười tươi.
Mắt Phong Tiêu sáng lên, Vọng Nguyệt và Hoa Khê là thanh mai trúc mã, tình cảm sâu đậm, chắc chắn sẽ biết cách làm tốt nhất!
Nàng vội kéo tay Vọng Nguyệt, “Vọng Nguyệt, ta có việc muốn hỏi ngươi.”
Vọng Nguyệt tỏ vẻ chờ nghe chi tiết, Phong Tiêu cân nhắc mãi, quyết định hỏi dưới danh nghĩa bạn bè.
“Ta có một người bạn, có một việc cần phải làm, nhưng phải giấu người mình thích. Người ấy có trách nàng không?”
Vọng Nguyệt thấy ánh mắt nàng né tránh, liền hiểu rằng “người bạn” này chính là nàng. Trong lòng có chút bất đắc dĩ, nàng suy nghĩ một lúc rồi hỏi: “Việc đó có nguy hiểm không? Nếu ảnh hưởng đến tính mạng, ta mà là người ấy, sẽ rất đau lòng.”
Không nguy hiểm, đúng không? Khi nàng ở Vạn Phật Tự đối đầu với Lăng Dương Tử và đầu trọc, nàng còn cảm thấy dễ dàng. Thậm chí cả Tây Hoa, nghĩ lại, cũng có thể đánh ngang tay.
“Không nguy hiểm đến tính mạng!”
Phong Tiêu quả quyết, Vọng Nguyệt chăm chú nhìn nàng, “Vậy tại sao không nói với hắn?”
“Vì hắn nhất định sẽ đi theo ta… bạn ta. Nhưng nơi đó với hắn chỉ toàn là ký ức đau buồn, hơn nữa còn có kẻ xấu nhắm đến hắn.”
Vọng Nguyệt mở to mắt, rõ ràng đây là thượng giới. Phong Tiêu không muốn để Tôn Thượng đi là vì đã biết rõ những điều đó… nhưng nếu Tôn Thượng thật sự bị bỏ lại.
Nghĩ đến cảnh tượng đó, Vọng Nguyệt không khỏi lo lắng cho Hoa Khê. Hắn ngày nào cũng ở dưới tay Tôn Thượng, nếu Tôn Thượng không vui, người đầu tiên chịu thiệt thòi chính là hắn.
“Ngươi… bạn ngươi nhất định phải nói với người nàng thích! Nếu hiểu lầm khiến hắn nghĩ rằng ngươi… bạn ngươi thật ra không thích hắn thì sao? Nói rõ ràng rồi hành động sẽ an toàn nhất.”
Phong Tiêu bị lời kiên quyết của nàng làm cho giật mình, nếu Tiểu Cửu nghĩ rằng nàng không thích hắn… Nghĩ đến hôm qua chỉ vì nàng trả lời chậm một chút, ánh mắt hắn đã vừa ấm ức vừa buồn.
“Đúng! Ta nhất định phải nói rõ ràng với hắn! Không đúng, ta phải nhắc bạn ta!”
Nhìn ánh mắt kiên quyết của Phong Tiêu, Vọng Nguyệt thở phào nhẹ nhõm.
Tôn Thượng, ta chỉ có thể giúp được đến đây thôi.
“Vọng Nguyệt!” Giọng Hoa Khê vang lên từ phía sau hai người, Phong Tiêu nhìn thấy Giang Ngọc Trần cũng đang đi đến.
Mắt nàng sáng lên, chạy đến nắm lấy tay hắn, “Tiểu Cửu! Dù có chuyện gì xảy ra, ta cũng thích ngươi nhất!”
Giọng nói vang vọng mãi trên vách nhai, Hoa Khê và Vọng Nguyệt không khỏi kinh ngạc, người được tỏ tình tại chỗ càng đỏ mặt như lửa đốt.
Giang Ngọc Trần vội nắm chặt tay nàng, nhỏ giọng đáp lại: “Ta… ta cũng thích sư tỷ nhất.”
Hắn thấy Hoa Khê và Vọng Nguyệt đang tò mò nhìn, liền ôm Phong Tiêu vào lòng, chân dậm một cái rồi đưa nàng cưỡi gió rời đi.
“Cây vạn tuế nở hoa?”*Hoa Khê ngạc nhiên, Vọng Nguyệt búng lên trán hắn, “Đi thôi.”
Khi rời khỏi Thác Tư Nhai cùng Hoa Khê, hắn chợt cảm thấy lời tỏ tình vừa rồi có gì đó không ổn.
Hoa Khê lắc đầu, chỉ nghĩ rằng mình suy nghĩ quá nhiều.