Mạnh Thương Vũ gật đầu, "Vậy tốt rồi, Tiểu Ngũ, con nhớ kỹ, Dao Lang Phục Cân Thảo là trân bảo thiên địa, cũng là thuốc dữ, cần phải thận trọng. Ảo giác này có thể lớn có thể nhỏ, nhất định phải giữ vững đạo tâm, không để nó nuôi dưỡng ma tâm. Đưa tay ra đây, Sư tôn sẽ bắt mạch cho con."
Sở Đan Phong ngoan ngoãn đưa tay ra, để Mạnh Thương Vũ dùng thần thức thăm dò nội phủ của mình.
“Không tệ, đã phát huy tác dụng. Tuy nhiên, chuyện khôi phục Kim Đan, không thể nóng vội, bảy ngày dùng thuốc một lần, vẫn chỉ uống nước ngâm linh thảo, dùng máu đầu ngón tay của Hiên Nhi làm dẫn... Nhưng, từ xưa đến nay, hiếm ai tự nguyện dâng hiến cơ duyên của mình cho người khác, ảo giác con mơ thấy..." cũng có thể là tâm ma của Hiên Nhi chưa thể buông bỏ.
Nhưng ý nghĩ này thoáng qua rồi bị Mạnh Thương Vũ bác bỏ, dù sao, tiểu đồ đệ vẫn chỉ là một đứa bé năm tuổi, có thể có tâm ma gì?
"Sư Tôn?"
Mạnh Thương Vũ lắc đầu: "Ta nói là, dù sao đây cũng là cơ duyên của Hiên Nhi, nó còn quá nhỏ, phải xem nó có chịu được tác dụng phụ của linh thảo hay không."
Sở Đan Phong nghiêm nghị nói: "Đương nhiên."
Không lâu sau, Hoa Đình Hiên cũng dụi mắt tỉnh dậy, nhìn thấy Sở Đan Phong liền quen thuộc giơ đôi bàn tay bé nhỏ ôm lấy hắn, vui mừng nói: "Quá tốt rồi, sư huynh không bỏ ta."
"......" Sở Đan Phong nuốt lời muốn sửa vào trong cổ họng, cuối cùng cũng không nói ra. Dù sao, vừa mới dùng cơ duyên của người ta, hắn không có mặt dày đến mức lúc này lại đuổi đứa bé đi.
Mạnh Thương Vũ hỏi Hoa Đình Hiên: "Có chỗ nào khó chịu không?"
"Không có." Hài tử lắc đầu.
Đứa bé này sắc mặt hồng hào, trông như đã ngủ no đủ, ngoại trừ phần lưng hơi đổ mồ hôi, ướt đẫm y phục, hoàn toàn không thấy có gì bất ổn.
Mạnh Thương Vũ yên tâm, hạ quyết tâm: "Đan Phong, mỗi lần dùng thuốc con cần lấy máu đầu ngón tay của nó, để tiện lợi, Hiên Nhi vẫn ở lại bên cạnh con đi."
"..." Sở Đan Phong nhìn bé con đang háo hức nhìn mình, trong lòng hỗn tạp, nhưng vẫn đáp: "Vâng."
“Còn nữa, Hỏa Liên Trì sau núi linh khí dồi dào, rất tốt để thư giãn gân mạch,” Mạnh Thương Vũ đưa ra một tấm ngọc bài, “Con dẫn sư đệ đi tắm ở đó đi.”
“Con dẫn sư đệ đi... tắm?” Không biết sao, Sở Đan Phong chợt nhớ lại cảnh tượng trong giấc mộng, vô cớ cảm thấy chuyện tắm chung thật sự không ổn.
Tuy nhiên sư tôn hiển nhiên hiểu lầm, cười nói: “Đừng ngạc nhiên như vậy, một là linh dược có dược lực quá mạnh, sợ các con không chịu nổi, hai là kim đan của con đã vỡ lâu rồi, gân mạch khó tránh khỏi tắc nghẽn, còn Hiên Nhi cũng phải chuẩn bị cho việc dẫn khí nhập thể, Hỏa Liên Trì rất thích hợp cho các con, sư tôn thỉnh thoảng cho đồ đệ ăn vụng một chút cũng không có gì.”
Hỏa Liên Trì nằm gần trung tâm linh mạch của núi Ly Hư Phong, là bảo bối của Mạnh Thương Vũ, không có ngọc bài của ông, bất kỳ ai cũng không được phép vào, chỉ có chính ông hoặc các đồ đệ của ông gặp bế tắc trong tu luyện, sư tôn mới chịu mở cửa Hỏa Liên Trì.
“Tuy nhiên, việc này đừng nói với bất kỳ ai.”
Sở Đan Phong tưởng rằng sư tôn sợ lộ bí mật, khiến các sư huynh sư tỷ cảm thấy ông thiên vị, nhưng lại nghe Mạnh Thương Vũ nghiêm nghị nói: “Dao Lang Phục Cân Thảo là bảo vật thiên tài hiếm thấy ngàn năm, gọi là ‘hoài bích kì tội*’, Đan Phong, trước khi kim đan của con hoàn toàn khôi phục, tốt nhất nên giữ bí mật này, tránh rắc rối.”
*mang ngọc có tội
Đúng rồi, sư tôn không thể nào bảo vệ hắn suốt đời, hiện tại hắn chỉ mới là tu vi Trúc Cơ kỳ, bất kỳ ai nảy sinh ý đồ đoạt bảo, hắn và sư đệ đều sẽ gặp nguy hiểm.
Cách tốt nhất là trước tiên đừng vội tiết lộ, âm thầm phát tài.
Hỏa Liên Trì, đúng như tên gọi, trong hồ nuôi hoa sen lửa, nước hồ bị chúng ảnh hưởng trở thành suối nước nóng tự nhiên, mặt nước bốc hơi trắng nghi ngút.
Sở Đan Phong vẫn chưa thoát khỏi giấc mộng dữ dội đó, suy đi tính lại, vẫn quay lưng về phía Hoa Đình Hiên, mới cởϊ áσ, không ngờ, áo khoác mềm mại tuột xuống, lộ ra áσ ɭóŧ trắng muốt, áσ ɭóŧ cởi bỏ, lộ ra thân hình rắn chắc của sư huynh.
Mái tóc đen như mực buông dài đến tận eo, vòng eo mảnh mai dẻo dai, nối liền với phần hông tròn trịa tạo nên một đường cong tuyệt đẹp.
Sở Đan Phong là người đầu tiên bước vào hồ nước nóng, dùng nước chôn mình xuống, mới thả lỏng thở dài một hơi, lớn tiếng thúc giục tiểu đoàn tử đang ngẩn ngơ ở bờ: "Sao không vào?"
Tiểu đoàn tử cả khuôn mặt đỏ bừng như sắp rỉ máu, trong đôi mắt đen láy như chứa đầy ánh sao, nóng bỏng nhìn sư huynh của mình, liếʍ liếʍ môi, mới đáp một câu: "Đệ vào đây."
Sở Đan Phong không để ý đến việc y đỏ mặt - nước hồ quá nóng, vừa mới vào hắn đã cảm thấy sắp bị luộc chín, nhưng linh khí tràn đầy, thật sự rất thoải mái - chỉ nhìn vào khuôn mặt của tiểu tử, trầm ngâm suy nghĩ: Hài tử này ngũ quan chưa phát triển hoàn thiện, tròng mắt đen láy long lanh, đôi mắt phượng tuy mới bắt đầu hình thành, nhưng còn lâu mới có được vẻ kiêu ngạo bá khí về sau, hai má cũng tròn xoe, giống nhưng lại hoàn toàn khác biệt với đôi mắt sâu thăm thẳm sắc bén như dao khắc đá trong giấc mộng.
Cho đến lúc này, Sở Đan Phong mới cảm thấy mình đã hoàn toàn thoát khỏi bóng ma của cơn ác mộng đó, rõ ràng là hai người hoàn toàn khác biệt!
Cho dù sư đệ lớn lên, cũng nên là một bậc tài tử phong lưu, hoàn toàn khác biệt với thanh niên âm trầm cố chấp trong giấc mộng, huống chi, y là nam chủ ngựa giống thuần chủng thu thập hậu cung, thích những nữ nhân ngực bự eo nhỏ, tuyệt đối không thể nào là gay.
Nghĩ đến đây, Sở Đan Phong chợt giật mình, chẳng lẽ hắn là gay? !! Sao lại có thể mơ những giấc mộng như vậy?