Chương 20

Đã sớm có những tiên hạc khác đỏ mắt tư thái Tư Triều Khởi , vì thế vội vàng hạ thấp tiêu chuẩn, bắt đầu đấu giá chính bản thân.

"Ta ngược lại là dễ nuôi sống, có Tố Cam Thảo đủ ăn là được rồi!"

Tố Cam thảo một bó 90 hạ phẩm linh thạch.

Tiên hạc lúc trước vừa nghe, u hống, bản điểu bị điểu khác cướp nửa đường?

Nó tàn nhẫn, hạ giá, "Mật Cầm thảo đủ ăn cũng được!"

Mật Cầm thảo một bó 75 hạ phẩm linh thạch.

"Ta chỉ cần Đàm Nhứ Thảo là được!"

Một đám tiên hạc lăn qua lăn lại, loại linh thảo cuối cùng rao giá chỉ có một bó 50 linh thạch hạ phẩm.

Giá cả vừa kêu đến mức này, ai cũng không dám tiếp tục hạ nữa, còn hạ nữa thì thật sự sẽ không đủ linh khí, khô kiệt mà chết.

Nhưng Tư Triều Khởi vẫn mê mang như trước: "Trà Nhân Thảo là vật gì?

Chúng tiên hạc:...

Cuộc sống này không có cách nào tiếp tục!

Đúng lúc này, trong nước truyền đến thanh âm yếu ớt: "Ta...... ta một ngày...... một cái bánh bao là được rồi."

Một con cá nhỏ run rẩy từ dưới biển nhô lên, thân thể nó hiện lên màu trắng, có hoa văn màu đỏ rực, trên người không có vảy, ngược lại có chút giống cá heo nhỏ. Chỉ là cả người nó gầy yếu không chịu nổi, có mấy vết thương không rõ, đuôi cá còn thối rữa thấy xương.

Cá nhỏ có chút sợ hãi thanh niên thích ăn cá này, nhưng đây là cơ hội cuối cùng của nó, nó sợ thanh niên tìm được tọa kỵ sẽ không đến đút bánh bao.

Tiểu bạch ngư dùng sức muốn chui đầu ra, chớ nói bơi lên, đuôi cá đung đưa chậm rãi làm cho nó gần như chìm xuống.

Nó cắn cắn môi, cố sức để hướng thanh niên triển lãm thân cá, nhưng nó thật suy yếu, nó sợ thanh niên xoay người rời đi, không cho nó ăn bánh bao.

Đuôi cá dùng sức lắc, nước biển tràn ngập máu tanh, ngay khi nó còn chưa lắc được mấy cái, một bàn tay trắng nõn vòng từ phía dưới thân nó vớt nó lên. Xung quanh càng ngày càng cao, bầu trời cũng càng ngày càng gần, trên người nó có chút khô.

Tư Triều Khởi thấp giọng quay đầu hỏi Tống Thủy Thanh bên cạnh: "Có bể cá không?" Tốc độ nói của hắn nhanh hơn ngày thường một chút.

Tống Thủy Thanh ngẩn người, vội vàng lật túi trữ vật: "Bể cá... Ta chưa từng nuôi cá, vật này được không?"

Dứt lời, hắn lấy ra một chậu thủy tinh lớn hơn so với chậu thủy tinh nhỏ hơn.

"Lúc trước ta cùng Tây Cảnh đệ tử cùng nhau đi lịch luyện, bọn họ chỉ cho phép một bữa ăn một bát cơm, ta liền để cho người ta làm cái bát lớn để chứa nhiều thêm một chút ."

Tư Triều Khởi cũng không khách khí với Tống Thủy Thanh, hắn một tay tiếp nhận chậu, nhìn thoáng qua chậu, tán dương nói: "Bát này lớn nhỏ vừa vặn, đặt nó cũng thích hợp."

Tống Thủy Thanh nghe vậy thả lỏng rất nhiều, ý cười trong mắt hắn càng thêm chân thành hơn .

Tư Triều Khởi cúi người xuống, múc hơn phân nửa chậu nước, lực đạo ôn nhu bỏ cá nhỏ vào.

Cá nhỏ mặc dù có chút hôn mê, nhưng vẫn khẩn trương dùng vây cá móc vào vách thủy tinh.

Đám tiên hạc bên cạnh choáng váng, con cá này từ đâu chui ra? Giá cả cũng chém quá ác đi!

Chúng nó nhìn con cá đầy vết thương này, nói thật, nếu nguyện ý đi theo thanh niên, sớm muộn gì cũng có thể đuổi con cá này đi.

Chỉ là chúng nó là chim tốt, làm sao có con chim tốt nào hầu hạ chủ đã có linh thú?

Chúng nó chỉ trừng mắt đối với con cá khô nửa ngày, xác định chính mình tuyệt đối không có khả năng hạ giá xuống dưới một cái bánh bao, cuối cùng buồn bực ôm một bụng tức bay đi.

Cá nhỏ càng buồn ngủ, mắt cá của nó cũng đã sớm nhắm lại.

Không biết qua bao lâu, nó nghe được một thanh âm ấm áp lại chậm rãi.

"Hôm nay lại bắt được một con cá?"

Âm thanh này làm cho cá nhỏ trong nháy mắt bừng tỉnh, mắt cá tròn lớn xuyên thấu qua thủy tinh nhìn về phía bóng người mơ hồ phía trước.

Nó từng nghe qua thanh âm này, thanh âm này cùng thanh âm lạnh lẽo dưới trận sấm sét kia như đúc. Không đúng, thanh âm này có cảm tình, rất nồng đậm, như là a nương... như là hắn nói chuyện với người thân cận nhất của mình.

Tư Triều Khởi hiểu ý Ôn Triều Tịch, hắn vội vàng ôm chặt bể cá, cự tuyệt nói: "Đây là linh sủng ta mới thu được!"

"Linh sủng? "Lông mi Ôn Triều Tịch nâng lên, liếc nhìn bể cá.

Tư Triều Khởi đặt bể cá lên bàn, vừa cử động cánh tay, vừa nói: "Nó nói là ta muốn nó làm tọa kỵ của ta, nhưng con cá nhỏ như vậy, nó ngay cả một tay của ta cũng không nhấc lên được, chỉ có thể làm linh sủng."

Ôn Triều Tịch cúi đầu cười nhạt, lắc đầu.

Cá nhỏ rụt lại trong bể cá, có lẽ cái này đại năng nhận ra nó.

Tư Triều Khởi chơi cả buổi chiều, đã đói bụng. Hắn đầu tiên ngấu nghiến hai miếng thức ăn, ngăn chặn cảm giác đói khát, lúc này mới ngẩng đầu hỏi sư huynh của hắn.

"Nên cho nó ăn cái gì thì tốt, vết thương trên người nó cũng rất nặng."

Ôn Triều Tịch sớm đã lột xong sáu bảy con tôm, bỏ vào trong bát của hắn, đây là món hắn rất thích ăn.

Ôn Triều Tịch cũng không ngẩng đầu: "Cho nó ăn chút linh lực là được, linh khí đủ rồi, vết thương cũng sẽ lành."

Tư Triều Khởi: "Vậy nó sẽ không đói sao?"

"Nó cùng bình thường sinh linh bất đồng, dù là nó thân dài mấy ngàn dặm, cho nó ăn thức ăn có kích thước chỉ bằng miếng bánh bao, nhưng chỉ cần bên trong cất chứa đủ linh khí, như thế nó liền no rồi."

Vừa nghe "Thân dài mấy ngàn dặm", cá nhỏ rùng mình, khϊếp sợ nhìn về phía Ôn Triều Tịch.

Ôn Triều Tịch vẫn không nhanh không chậm lột tôm cho Tư Triều Khởi, thẳng đến khi lột hết một đĩa tôm, lúc này mới giơ hai tay lên, rửa tay.

Cá nhỏ trong thời gian này tinh lực còn sót lại cũng sắp cạn kiệt, nó nằm ở đáy bể, mắt cá dần dần mệt mỏi, đuôi cá thối rữa càng lợi hại.

Ngay khi huyết vụ nhè nhẹ từ đuôi cá chảy ra, Ôn Triều Tịch đứng dậy đi tới, hắn lấy ra khối ngọc thạch màu trắng ngà to bằng cái bánh bao ném vào trong bể cá.