Chương 2: Tiểu sư tổ đã trở lại! Ngày thứ nhất(2)

"Đệ tử đời thứ mười sáu Phục Huyền Đạo bái kiến sư tổ."

Tầm nhìn của Phục Huyền Đạo dần dần hạ xuống phía dưới, cách mặt đất càng lại càng gần.

Khí lạnh ở xung quanh du đãng, Phục Huyền Đạo cảm thấy thở dốc có chút khó khăn, tựa hồ linh khí bị người rút đi.

Nhìn về phía trước cửa điện, trước mắt dần dần biến thành màu đen, hắn giống như đã thấy một quái vật khổng lồ đang che trời.

Thời gian dường như không tồn tại trên đời, có lẽ là trong chốc lát, cũng có thể là trăm năm, hắn rốt cuộc nghe được thanh âm.

"Mời vào."

Phục Huyền Đạo nhắm mắt lại, nhịp tim dần dần lắng xuống, hắn đẩy cửa bước vào.

Trong điện vừa tối vừa trống trải, Phục Huyền Đạo bước từng bước, cực kỳ thủ lễ.

Chờ đi tới tấm đệm trước màn châu, đầu tiên là hành lễ, sau đó quỳ xuống hiên tay.

"Đệ tử mười năm mới lại bái kiến, không biết sư tổ vẫn khỏe?"

"Vẫn tốt." Thanh âm không có phập phồng, cũng không nghe ra tuổi tác. Nhưng khi người đó mở miệng, Phục Huyền Đạo đã cảm nhận được sự thăng trầm, như thể một tia sáng trực tiếp từ đôi mắt của người đó đi vào trái tim hắn.

"Đệ tử thụ giáo.” Phúc Huyền Đạo lại cúi xuống.

Sau màn châu truyền ra tiếng pha trà, hơi nước lờ mờ, hương trà tỏa ra bốn phía.

Người sau rèm pha một chén, lại pha thêm một chén, liền pha đến năm chén mới dừng lại, mùi trà phủ kín toàn bộ trong điện.

Phục Huyền Đạo thu liễm lại biểu cảm của mình, vạn năm qua bình thường đều là tiểu đạo đồng bên cạnh sư tổ pha trà, sư tổ rất ít động thủ, nhưng hôm nay...

Bên cạnh sư tổ bình thường cũng chỉ có một hai người, hiện tại bên cạnh tổ sư không có đạo hướng, nói vậy cả toà tiên cung này cũng chỉ còn lại có một mình tiểu đạo đồng áo đỏ gặp trên đường.

Hiện tại vốn là thời điểm nên pha trà, tiểu đạo đồng duy nhất lại ra ngoài chơi.

Phục Huyền Đạo có chút bất đắc dĩ.

Nghĩ đến chính sự việc này, Phục Huyền Đạo cúi đầu cung kính nói: "Sư tổ, qua một năm nữa, đó là hai mươi bảy đệ tử cảnh giới tranh đấu. Thừa Châu là chúng ta tông môn thiếu tông, cũng rất có tài năng, ứng sẽ vì tông ta đem lại vinh quang.

"Tốt."

Phục Huyền Đạo gật đầu, dùng đầu ngón tay xoa xoa chăn dưới chân, suy nghĩ một chút, hơi hơi ngẩng đầu nói: "Năm ngày trước, cảnh chủ Đông Trung Hạ cảm giác sư tổ giáng lâm, rất là sợ hãi, đặc biệt chạy tới Ánh Thiên Tông cầu xin đệ tử thay mặt hỏi. Nếu đó không phải là sư tổ, hãy tha thứ cho hắn ta vì đã xúc phạm.Nếu là sư tổ, Đông Trung Hạ cảnh cảnh chủ nguyện dốc hết tất cả để vì sư tổ vi giải.

Tay pha trà của người sau màn hơi dừng lại rồi trở lại bình thường, ngữ khí của người đó rất bình tĩnh .

"Ta đã tìm lại được chí bảo ta đã mất rất lâu rồi."

Phục Huyền Đạo dừng lại, đầu ngón tay phát run.

Cho dù là trân bảo của Mãn Tiên Cung sư tổ cũng xem như là cỏ dại mà nhìn, nếu nói chí bảo, đây là loại báu vật kinh thiên động địa như thế nào?

Hắn đang muốn thử thăm dò thử, lại đột nhiên nghe được tiếng bước chân dồn dập.

Tiếng bước chân từ xa đến gần, chưa cầu kiến đã xông vào điện.

Người tới không mang giày, bàn chân ướŧ áŧ đi lên phiến đá màu tối để lại những dấu chân. Ống quần của người đó ướt lộc cộc, nước nhỏ đầy ra đất.

Người đó thấy Phục Huyền Đạo, ngơ ngác hỏi: “Tiên nhân cũng ở đây?"

Phục Huyền Đạo gật đầu, các loại màu của hoa vẫn ở trên mặt thanh niên, nhưng hắn vẫn vui vẻ dốc sức ôm con cá đang cố sức giãy dụa loạn xạ.

Con cá cố sức giãy dụa, lân phiến quen thuộc khiến Phục Huyền Đạo liếc mắt một cái liền nhận ra cá này có huyết mạch rồng.

Môi hắn thì thào, dư quang quét về phía màn châu, trong lòng căng thẳng, khí lạnh "Tành Tạch" chui vào trong đầu.

Hắn cảm thấy hơi khó thở, thanh niên lại ôm cá trực tiếp xông vào màn châu với con cá trên tay.

"Hôm nay ăn con cá này được không?"

Phục Huyền Đạo:...

Môi hắn trắng bệch nhìn về phía sau rèm, nhìn thấy được thân ảnh sư tổ.

Chỉ thấy người từ trước đến nay nói năng cử chỉ thận trọng lúc này lại kéo tay áo lên xách con cá từ tay thanh niên qua.

Người đó quan sát con cá, nhìn một lát, mở miệng nói: “Cá già rồi, cá này một khi già thì xương nhiều.

Thanh niên ỉu xìu.

Phục Huyền Đạo:...

Thanh niên uể oải thu hồi cá nói: "Ta hôm nay vốn muốn bộc lộ tài năng, không nghĩ tới..."

Người phía sau rèm nở nụ cười, dơ tay lấy xuống phiến lá rụng ở trên đỉnh đầu thanh niên, lại vuốt đầu thanh niên.

Thanh niên thấy có người ở đây, cuối đầu bưng chén trà trên bàn lên để che giấu khuôn mặt đỏ của mình.

Nếu là người bên ngoài nghe được sư huynh cười, khẳng định cho rằng là ăn ủi hắn. Chỉ là hắn biết, sư huynh thật sự đang cười nhạo hắn. Nguyên nhân đơn giản chỉ là hắn vừa mới nói "Chính mình muốn bộc lộ tài năng".

Hắn bất quá chỉ là không biết nấu cơm, từ nhỏ đến lớn chưa từng làm qua một lần, mỗi bữa cơm đều là sư huynh làm mà thôi, có cái gì buồn cười?!

Hôm nay hắn chơi có chút điên cuồng, Tư Triều sớm đã thấy khát.Thấy trà đã đổ trên bàn, hắn cầm lên uống cạn. tách trà ở đây hơi nhỏ một chút, hắn đã uống lần lượt bốn cốc rưỡi mới đỡ khát.

Phục Huyền Đạo không ngốc, này vừa đúng năm chén trà, sư tổ đối với thanh niên cưng chiều đủ để nhìn ra thanh niên thân phận cũng không có nghĩ đơn giản như vậy.

Chỉ là...

Phục Huyền Đạo có thoáng mê mang, vạn năm, suy nghĩ mà nói dù sư tổ đối với mọi người tốt thế nào, nhưng cho dù là một câu, sư tổ không muốn nhiều lời.

Trước mắt tất cả không giống thật?

Có thể là hắn nhập ma, lúc này vẫn chưa thoát khỏi cảnh ảo.

Liền ở lúc hắn mơ mơ hồ hồ, liền lúc hắn đứng thẳng cũng không xong, sư tổ rốt cuộc phân ra tâm tư, đối hắn nói chân tướng.

Đây là sư đệ của ta.

Sư đệ là người phương nào?

Sư tổ cùng thế hệ đệ tử và sư huynh đệ đều là người vạn năm trước. Ngoại trừ một người nổi danh...

Đồng tử Phục Huyền Đạo đột nhiên co lại, bàn tay siết chặt.

Người nọ họ Tư, thế gian chỉ có một số ít người biết, hắn chính là một trong số đó.

Thanh niên nghe vậy quay đầu nhìn chằm chằm qua màn châu, ánh mắt mang theo kinh ngạc, "Sao biết ta họ Tư? Ai, ta lại thành sư tổ rồi?"

Đối phương vẫn là mang thần thái thanh niên, tựa như thời gian vạn năm này chưa bao giờ trôi đi. Nhưng Phục Huyền Đạo biết, trong truyền thuyết Tư sư tổ đã chết vạn năm.

Hắn biết trong đó ẩn giấu huyền cơ, sau khi nói chuyện với hai người, được sư tổ đáp ứng, liền rời đi.

Phục Huyền Đạo đi ra chủ điện, ngoài điện sắc trời ngày càng tối, bên tai quay vang vọng hai chữ "Chí bảo" theo như lời sư tổ.

Chí bảo là cái gì không cần nói cũng đã biết.

"Thật sự là chí bảo...... "Hắn cúi đầu không tiếng động lẩm bẩm.

Chuyện xảy ra trong mấy năm qua tất cả ở trong đầu hắn sáng tối luân phiên, vô số cảnh tượng xẹt qua.

Tiên nhân cầm trường kiếm, trảm vạn tiên, diệt sơn hà.

Hai mươi bảy Cảnh Chủ quỳ xuống nhận sai, "Ta không nên... không nên động đến tro cốt của hắn..."

Đáp lại hắn chính là bầm xương thành tro, hồn phi phách tán.

Từ đó, hai mươi bảy cảnh này liền đổi chủ. Cho dù tiên nhân vẫn là chưởng môn Ánh Thiên tông, hai mươi bảy cảnh lại xưng thần với hắn.

Gần vạn năm qua, không ai dám nhắc đến một chữ "Tư", nếu không... nếu không người đó xảy ra cái gì cũng không biết trước.