Chương 29

"Đừng mà... Bỏ tay ra... Sao anh có thể..." Ngón tay của người đàn ông không ngừng đùa nghịch thịt non trong da^ʍ huyệt cô, tiểu huyệt vẫn còn dư vị cao trào sao chịu nổi loại tra tấn này. Dâʍ ɖị©ɧ không ngừng trào ra ngoài, Quý Hiểu vân vừa thẹn thùng vừa tức giận, nhưng tay chân cô đều bị cố định lại, hoàn toàn không thể động đậy được, chỉ có thể không ngừng giãy giụa, né tránh sự đυ.ng chạm của người đàn ông. Nhưng cô càng giãy giụa thì da^ʍ huyệt càng co rút mãnh liệt hơn, càng hút chặt lấy ngón tay anh ta.

"Không cần sao? Bé ngoan không thể nói dối, nếu không sẽ bị trừng phạt." Người đàn ông đè ép lên âm đế, bất ngờ dùng sức vuốt ve thịt non mềm.

"A... Đừng động vào chỗ đó... A a a... Không cần a..." Ngón tay anh ta thô dài, so với tay thầy còn lớn hơn, rắn chắc có lực, mỗi lần cắm vào đều chuẩn xác đến đỉnh khiến cô cao trào, Quý Hiểu Vân không có cách nào ngăn cơn kɧoáı ©ảʍ này, chỉ có thể bất lực nhìn anh mà khóc nức nở.

"Chặt quá... Bên trong lại non mềm như vậy... Quả nhiên là cực phẩm... A... Anh... Em chịu không nổi rồi... Cho em thử một chút đi..." Người đàn ông nhanh chóng thọc vào rút ra khỏi da^ʍ huyệt, mồ hôi trên trán anh ta không ngừng chảy xuống thân thể trắng nõn mềm mại của Quý Hiểu Vân.

"Không... Đừng mà... A a..." Thân thể Quý Hiểu Vân căng chặt, một cỗ dâʍ ɖị©ɧ trào ra ngoài, cô thế mà bị người đàn ông này dùng tay cắm đến mức cao trào.

"Em xem... Em thích bị tôi cắm như vậy mà..." Cô cao trào, da^ʍ huyệt kẹp chặt lấy ngón tay anh ta, ngón tay anh ta chỉ có thể đùa nghịch bên trong huyệt nhỏ.

"Đủ rồi." Cố Mạc ở một bên thờ ơ lạnh nhạt bất ngờ mở miệng, ảnh đẩy tay em trai mình ra khỏi da^ʍ huyệt, không vui nói, "Cô ấy mệt rồi."

"Chậc chậc... Anh... Sao em không biết anh lại thương hoa tiếc ngọc như vậy nhỉ." Người đàn ông khẽ liễm dâʍ ɖị©ɧ trên ngón tay, "Thật ngọt."

"Đừng nói nhảm nữa, ra ngoài trước đi." Cố Mạc lạnh nhạt nói.

"Được rồi, em ra ngoài chờ anh." Người đàn ông hiển nhiên cũng có phần kiêng kị Cố Mạc, nhún vai, duỗi tay toát côn ŧᏂịŧ lớn không được phát tiết, đi ra ngoài.

Cố Mạc tháo xiềng xích ở chân và tay Quý Hiểu Vân, nhìn cô khóc nức nở, nhíu mày: "Vừa rồi không phải em rất hưởng thụ sao?"

Tay và chân được tự do, Quý Hiểu Vân vùi người vào một góc để lại cho anh tấm lưng, không ngừng nức nở. Ở rạp chiếu phim, anh đã đồng ý với cô là sẽ không để người đàn ông nào khác động vào cô, nhưng bây giờ anh lại để em trai mình chạm vào cô, huyệt nhỏ tê dại, vẫn còn cảm giác bị ngón tay em trai anh thọc vào rút ra. Cô thật sự quá dâʍ đãиɠ, sao cô lại có thể có cảm giác với người đàn ông khác được?

Cô hận chính bản thân mình.

"Đừng khóc nữa, nếu không tôi sẽ để nó vào chơi em." Cố Mạc lạnh lùng cảnh cáo.

Quý Hiểu Vân nghe vậy vội che miệng lại, không dám phát ra một chút âm thanh nào nữa.

"Em ở đây nghỉ ngơi, tôi ra ngoài nói chuyện với nó." Cố Mạc nói xong thì ra ngoài, trên người chỉ tùy ý quấn một chiếc khăn lông.

Anh ra ngoài, cô gắt gao cắn chăn, không để mình khóc thành tiếng, hôm nay thực sự quá tủi nhục.

Cố Mạc nói chuyện với em trai không lâu lắm, rất nhanh anh đã quay trở lại. Thời điểm anh quay lại thấy cô vẫn duy trì bộ dạng như lúc nãy. Anh đến gần mép giường, chống người trên thành giường nhíu mày nhìn cô: "Sao nào, em lại giận à?"