Chương 14

Sau khi ăn sáng xong sẽ bắt đầu học bổ túc. Quý Hiểu Vân cô vô cùng khẩn trương, trong đầu cô luôn nghĩ về những thủ đoạn Cố Mạc sẽ trừng phạt mình, cô rất muốn tập trung nghe giảng, nhưng...

Anh cầm sách giáo khoa toán, nghiêm túc hướng dẫn cô giải đề, biểu cảm của anh vô cùng đứng đắn nhưng ánh mắt tà khí kia luôn nhìn cô, khiến tâm cô nhộn nhạo.

"Có hiểu không?" Cố Mạc nhìn đôi mắt mơ màng của cô, anh cong ngón tay lên gõ nhẹ lên bàn.

"Em..." Quý Hiểu Vân khẩn trương lắc đầu: "Thầy, bài này khó quá, em nghe không hiểu..."

Được rồi, cô thừa nhận chỉ số thông minh của mình không cao.

"Em cố ý nghe không hiểu, hửm?" Anh đã giảng cho cô nghe ba lần, mà cô học sinh này nghe không hiểu. Cố Mạc híp đôi mắt nguy hiểm, bàn tay thon dài nâng cằm cô, ngữ khí nguy hiểm, "Em để đầu óc ở đâu?"

"Em... Không có... Em thực sự nghe không hiểu... Em... " Ngữ khí nguy hiểm của anh khiến thân thể nhỏ bé run lên.

"Rất tốt." Cố Mạc cười nhìn cô, anh buông tay nhìn bộ dáng vẻ hoảng sợ của cô. Ánh mắt anh trầm xuống, bàn tay to lớn cầm lấy thước đo vỗ vỗ mặt bàn, ra lệnh: "Cởi ra."

Hôm nay cô mặc một chiếc váy liền gọn gàng, chân váy chiffon viền ren màu bạc vô cùng đáng yêu lại vô tình lộ ra hương vị mê người.

Tâm Quý Hiểu Vân run lên, dưới ánh mắt sắc bén của anh, cô không dám cãi lời, đứng lên nhẹ nhàng cởϊ qυầи lót ra.

"Ngồi xuống, mở hai chân ra." Cố Mạc híp đôi mắt đen thâm trầm, ra mệnh lệnh cho cô.

Quý Hiểu Vân ngượng ngùng nhẹ nhàng mở hai chân ra, Cố Mạc dùng thước đo vén váy cô lên, huyệt nhỏ mê người lập tức bại lộ ra trước mắt anh. Anh lấy thước đo chạm nhẹ vào hoa môi, thân của cô mẫn cảm run rẩy.

"Tiểu dâʍ đãиɠ này, khó trách vì sao nghe không hiểu, thì ra là nghĩ đến tình dâʍ ɖu͙©." Nhìn huyệt khẩu ướŧ áŧ, Cố Mạc cười nhạo một tiếng. Anh cầm lấy quả nho, cọ xát hoa môi phấn hồng kiều nộn, dâʍ ɖị©ɧ dâʍ đãиɠ lập tức trào ra khiến quả nho ướt đẫm.

"A..." Quả nho lành lạnh không ngừng cọ xát hai cánh hoa mẫn cảm, cô dâʍ đãиɠ rêи ɾỉ, "Thầy... Đừng... Lạnh quá..." Quả nho này mới lấy ra từ tủ lạnh còn chưa tan hết khí lạnh.

"Không muốn sao?" Cố Mạc lăn quả nho đến hoa hạch, ngón tay thon dài hơi dùng lực đè lên quả nho, nhẹ nhàng đùa giỡn, "Nhìn hoa hạch của em này, ngay lập tức sưng lên, rõ ràng là rất thích."

Dâʍ ɖị©ɧ nhanh chóng chảy ra khỏi da^ʍ huyệt khiến chiếc ghế cô đang ngồi ướt đẫm, thân thể yêu kiều của Quý Hiểu Vân run rẩy, đôi mắt xinh đẹp mơ màng nhìn anh, "A... Thầy..."

Hai ngón tay Cố Mạc mở hai cánh hoa ướt đẫm lộ ra nhụy hoa xinh đẹp, anh đẩy nhẹ quả nho ướŧ áŧ vào da^ʍ huyệt cô. Da^ʍ huyệt co rút lại, anh lập tức cảnh cáo: "Thả lỏng, nếu quả nho bị nát, tôi sẽ nghiêm khắc trừng phạt em."

Quả nho lành lạnh tiến vào da^ʍ huyệt cô khiến cô không nhịn được mà kẹp chặt, Quý Hiểu Vân cắn môi dưới, thiếu chút nữa bật khóc, cái này quá tra tấn người ta rồi.

Một tay Cố Mạc mở rộng cửa huyệt, một tay đẩy nhẹ quả nho vào sâu bên trong, dâʍ ɖị©ɧ không ngừng chảy ra làm cho bàn tay anh ướt đẫm.