Chương 11

Chương 11:

"A..." Da^ʍ huyệt ẩm ướt lập tức được côn ŧᏂịŧ to lớn của Cố Mạc lấp đầy, đầu đâm vào da^ʍ thịt mẫn cảm. Quý Hiểu Vân rêи ɾỉ một tiếng, da^ʍ huyệt nhanh chóng thắt chặt khiến anh thiếu chút nữa không nhịn được mà bắn.

"Bé con dâʍ đãиɠ này, kẹp tôi chặt như vậy là muốn kẹp gãy côn ŧᏂịŧ lớn của lão sư, hửm?" Da^ʍ huyệt không ngừng co rút, bên trong vách thịt có vô vàn nếp uốn mềm mại hệt như cái miệng nhỏ liên tục hôn lên côn ŧᏂịŧ anh, qυყ đầυ mẫn cảm bị thịt non đè ép. Kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt từ xương sống truyền lên khiến anh thiếu cút nữa không nhịn được mà tước vũ khí đầu hàng.

Một ta anh cầm vô lăng điều khiển phương hướng, tay kia thò vào quần áo cô, mở nịt ngực ra. Lập tức cặp thỏ bầu bĩnh mềm mịn được giải phóng, con thỏ rất lớn, một tay anh cầm cũng không hết. Anh mở năm ngón tay, bao lấy một bên tuyết trắng nõn như mỡ dê, dùng sức xoa, nhũ thịt muốn thoát ra ngoài khe hở giữa các ngón tay của anh.

"A... Thầy... Côn ŧᏂịŧ anh lớn quá...Thô quá... A... Chạm đến đỉnh rồi... A a..." Cô ngồi trên ngươi anh khiến côn ŧᏂịŧ to lớn tiến vào càng sâu, thân thể Quý Hiểu Vân run lên. Kɧoáı ©ảʍ dưới thân khiến cô sớm quên đi nguy hiểm.

"Đừng ngồi yên, động đi." Cố Mạc dùng sức bóp cặp tuyết trắng, ra lệnh cho cô.

"A... Nhẹ thôi... Đau..." Lực tay của Cố Mạc rất lớn, thời điểm làʍ t̠ìиɦ cùng cô anh chưa bao giờ biết thương hoa tiếc ngọc, nhưng đau đớn ở dưới thân qua đi rồi cô sẽ được hưởng thụ kɧoáı ©ảʍ lạ thường, làm cô đau rồi để cô hưởng thụ.

Quý Hiểu Vân để đôi tay nhỏ trước ngực anh, bắt đầu động thân mình, côn ŧᏂịŧ lớn nhanh chóng ra vào da^ʍ huyệt cô, không ngừng ra vào hoa môi sưng đỏ, "A... Thầy... Lớn quá... Lấp đầy bên trong... A a..."

Xe dừng lại trên một đoạn đường yên tĩnh, kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt từ da^ʍ huyệt lan ra thân thể Quý Hiểu Vân, cô động càng lúc càng nhanh. Cặp tuyết trắng không còn nịt ngực che chở, không ngừng đong đưa trong bộ quần áo rộng thùng thình theo động tác dưới thân của cô: "Thầy... Em muốn... Thầy... A..."

Cô động rất nhanh, nhưng thể lực không theo kịp khiến cô dần mất sức, da^ʍ huyệt ngứa ngáy khó chịu, Quý Hiểu Vân dục cầu bất mãn khẽ nấc lên.

"Tiểu da^ʍ phụ, thể lực kém như vậy sau này tôi sẽ để em rèn luyện nhiều."

Cố Mạc thấy cô không ngừng thở dốc, bàn tay to lớn đánh mạnh vào mông cô. Ngay lúc cô còn kinh ngạc, bàn tay to lớn mò xuống chỗ giao hợp một mảnh lầy lội, dùng sức vuốt ve hoa hạch.

"A... Thầy... Anh động một chút đi... Thầy... Nhanh lên..." Kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt truyền tới làm cô quên đi cảm giác thẹn thùng, cô vặn vẹo vòng eo để côn ŧᏂịŧ đi vào nghiền nát da^ʍ huyệt dâʍ đãиɠ. Cô đáng thương khóc nức nở, cô muốn thầy dùng côn ŧᏂịŧ lớn hung hăng chơi cô, chơi hỏng da^ʍ huyệt cũng không sao cả.

Dâʍ ɖị©ɧ không ngừng trào ra khỏi huyệt nhỏ khiến tay Cố Mạc ướt đẫm, Cố Mạc chuyển tay qua chỗ hai người giao hợp, ngón tay theo côn ŧᏂịŧ đồng thời tiến vào da^ʍ huyệt, ngón tay tìm được da^ʍ huyệt cô, dùng sức đâm vào.

"A... Lão sư... Đừng chọc vào chỗ đó... Em không chịu được... A a a..." Côn ŧᏂịŧ thô to chạm đến nơi sâu nhất, ngón tay anh giữ chặt da^ʍ thịt vô cùng mẫn cảm. Quý Hiểu Vân không nhịn được thét chói tai, quá kí©h thí©ɧ!