Giữa trưa, đến giờ dỗ Dung Tư bú sữa rồi đi ngủ, do có bạn nhỏ Dung Tư ở đây, người hai nhà có thể tự nhiên mà tạm biệt nhau, trước khi đi, Liễu Ngưng còn mời nhà Dung Lục: “Buổi tối bọn tôi mở tiệc thịt nướng đấy, rảnh nhớ qua nhá!”
Tiếu Phác cấu cô một cái, Liễu Ngưng nói: “Trông cậu Dung này đẹp trai mà, em vợ cũng đáng yêu, phụ nữ có thai cần phải bổ mắt.”
Thật sự không chút nào che giấu bản tính háo sắc.
Chạng vạng tối, bên bờ biển bắt đầu náo nhiệt, đều là khách ở quán, bàn ăn đã xếp xong, các đầu bếp bận bịu, trên vỉ nướng mùi thơm tràn ngập, là tôm cua cá vẫn còn tươi nguyên.
Đám con gái nhà họ Tiếu gặp lại Dung Lục đều thống nhất một vẻ lạnh nhạt, tận lực xa cách, Dung Lục rất rộng lượng, cũng không ngại, vừa chờ đầu bếp nướng tôm hùm vừa nói chuyện với Liễu Ngưng.
Liễu Ngưng có việc phải sang nơi khác, Dung Lục ngồi một mình ở đó, yên lặng dùng điện thoại.
Trước kia, mỗi lần con anh quấn lấy Dung Lục, anh đều thấy rất chướng mắt; bây giờ con anh chẳng lễ phép gì với Dung Lục, anh lại thấy không thoả đáng.
Tiếu Đằng chủ động đi qua, gợi chuyện: “Đang nói chuyện gì thế?”
Dung Lục cười: “Đang nghe Liễu Ngưng kể chuyện ân ái đấy.”
“…”
Liễu Ngưng biện minh: “Em chỉ thuật lại cuộc sống của em thôi!”
“Chị ấy còn chẳng thèm gọi tên luôn, cứ hơi tí là “chồng chị, chồng chị” làm em nổi cả da gà.”
Cái bà cô này điên rồi, Tiếu Đằng từng trải qua vô số lần mỗi khi đi cùng cô, sau đó nhanh chóng giấu nhẹm bà này đi luôn.
“Chị ấy bảo mặc dù có ông chồng ngu ngốc cứng nhắc nhưng bù lại đối xử với chị ấy rất tốt, nhiệt tình như lửa, lén lút rất là thú vị, ” Dung Lục cười, “Em không ngờ đấy.”
Tiếu Đằng gật đầu: “Tôi cũng không ngờ.”
Tuấn kiệt nhìn qua thì như kẻ quật cho tơi bời cũng không dám đánh rắm, ai ngờ lại là kẻ ngoài lạnh trong nóng như vậy. Đi với Liễu Ngưng thì đúng là bổ sung cho nhau.
Dung Lục nhìn anh, cười vu vơ.
Tiếu Phác ngủ cả chiều, khoan thai đến chậm, thướt tha đi tới. Vẻ ngoài xinh đẹp, mạnh mẽ lại lãnh diễm.
Thấy Dung Lục, nó hất cằm, nói: “Nhá, nhìn một cái, đây là ai thế?”
Dung Lục cười, nói: “Đã lâu không gặp.”
“Vợ chú đâu rồi? Sao không theo tới, đi một mình cô quạnh đến hoảng loạn rồi à?”
Tiếu Đằng nhíu mày, đang muốn mắng nó, Dung Lục đã trả lời: “Chú ly hôn rồi.”
Tiếu Phác cười xì: “Ly hôn nhanh quá nhỉ, đúng là không phải tình yêu đích thực, tới cũng nhanh mà đi cũng nhanh.”
Liễu Ngưng nói: “Ê, Tiếu Phác, ô mai con mang tới có còn không? Dì thấy hơi buồn nôn, muốn ăn đồ chua.”
Tiếu Phác trừng Dung Lục rồi quay người đi.
Tiếu Đằng nói: “Ngại quá, con bé vô lễ.”
“Không sao.”
Liễu Ngưng cũng nói giúp: “Ôi, Tiếu Phác nói năng hơi chua ngoa tí thôi, không phải nó cố ý chọc vào vết thương của cậu đâu.”
Dung Lục cười: “Không sao mà, với em thì chuyện này cũng không tính là vết thương.”
“…”
Cậu ta càng rộng lượng thì hai người càng đồng tình, Liễu Ngưng thổn thức không thôi.
“…” Dung Lục bất đắc dĩ: “Em nói thật mà, hai người cứ làm như trái tim em làm bằng thuỷ tinh ấy, cẩn thận từng li từng tí một. Em không sao thật đâu. Tình cảm giữa em và Đàm Dao rất tốt, không phải như hai người nghĩ đâu. Hôn nhân của bọn em không liên quan gì đến tình yêu, cô ấy chỉ đơn giản là muốn em giúp thôi.”
“…”
“Vừa hay lúc đó em cũng không có ý niệm gì với hôn nhân, lại nợ cô ấy ân tình, cuối cùng kết hôn. Hơn nữ em cũng có tính toán, coi như là đáp ứng nhu cầu hai bên đi.”
“…” Tiếu Đằng không dám hỏi Dung Lục có tính toán gì, cần cái gì. Nói chung thứ anh cần phải nhớ là chuyện này chẳng liên quan gì đến anh.
“Một khi hết nhu cầu thì hôn nhân cũng kết thúc, em không có gì hối tiếc cả. Chỉ có điều có bố mẹ như thế, đúng là thiệt thòi cho Tư Tư.”
Lại im lặng, tiếng tôm hùm cháy xèo xèo trên vỉ nướng, Dung Tư đằng xa còn đang bi bô quấn lấy anh Tiếu Ẩn đòi nghe kể chuyện.
Liễu Ngưng nói: “Tư Tư thật đáng yêu.”
Dung Lục cười: “Đúng thế, chưa bao giờ em nghĩ có một ngày em lại có con.”
Liễu Ngưng hâm mộ không thôi: “Tôi cũng muốn có con gái! Đặc biệt phải xinh đẹp đáng yêu như thế kia kìa! Cậu có bí quyết truyền thụ không?”
Dung Lục nói: “Kỳ thực Tư Tư là thai trong ống nghiệm, nhờ người mang thai hộ.”
“Á?”
“Tử ©υиɠ của Đàm Dao không tốt, không thể để cô ấy chịu nguy hiểm, ” Dung Lục sờ mũi, “Hơn nữa bọn em vốn chẳng có khả năng thân thiết gì đâu.”
“… Tại sao?”
Dung Lục nhìn anh, như thấy rất kỳ quái khi anh hỏi vấn đề này: “Híc, anh cũng biết em thích gì mà.”
Tiếu Đằng hơi chấn động, nhưng ngay lập tức đã cho rằng mình quá cả nghĩ. Ý của Dung Lục chỉ là cậu ta không thích phụ nữ mà thôi.
“Hơn nữa nếu muốn sinh con bằng phương pháp truyền thống, Đàm Dao nhắm mắt cắn răng tìm đại một người là được, cần gì phải nhõng nhẽo đòi hỏi với em. Bọn em vốn chỉ là quan hệ anh em thôi.”
Trong vài giây ngắn ngủi, Tiếu Đằng chợt thấy thoải mái, gần như là vui sướиɠ. Nhưng anh nhanh chóng bóp chết cái cảm giác vô lý này.
Liễu Ngưng nói: “Cậu nói nhẹ quá, mà dù thế nào, cậu và Tư Tư chắc sống rất khó khăn, làm bố đơn thân cũng không dễ dàng gì đâu.”
“Còn may, ” Dung Lục cười, “Từ từ sẽ quen thôi.”
Ông bố đơn thân một mình nuôi đám con nheo nhóc nhiều năm là Tiếu Đằng không có gì để góp ý.
Dung Lục nói: “Tư Tư thiếu tình thương của mẹ, đến khi lớn thêm mấy tuổi nó sẽ hiểu thôi. Dù sao trên đời vốn không có gì quá viên mãn.”
Dung Lục lại cười hì hì: “Tuy Đàm Dao không có nhiều thời gian dành cho con, nhưng em có mà.”
“…”
Liễu Ngưng gặp vận may thì trong lòng cũng sáng ra: “Đúng rồi, Tư Tư có thể nhận chị làm mẹ nuôi!”
Dung Lục cười nói: “Được luônl.”
Liễu Ngưng lại nhìn Tiếu Đằng: “Anh có thể làm cha nuôi!”
Dung Lục hơi sững sờ, cười nhìn anh.
Tiếu Đằng thản nhiên nói: “Tôi không muốn.”
Không cần biết chuyện giữa Dung Lục và Đàm Dao là thế nào, tóm lại chẳng liên quan gì đến anh.
Dung Lục không yêu Đàm Dao cũng không có nghĩa là Dung Lục sẽ không yêu người khác.
Khi đó, cậu ta đã bỏ anh đi.
Nguyên nhân là gì, ba năm qua, anh chưa bao giờ ngừng suy nghĩ.
Cuối cùng anh hiểu ra, nguyên nhân vốn chẳng quan trọng.
Thất bại trong tình cảm, con người ta chung quy đều muốn biết “Tại sao”.
Ngoại trừ tìm hiểu nguyên nhân bên ngoài, phần lớn đều ôm chấp niệm “Anh không thích em ở điểm nào, em có thể thay đổi mà”.
Giống như chỉ cần biết đáp án là có thể nắm chắc chìa khoá nơi đáy lòng của người kia.
Nhưng trên thực tế, có thể thay đổi được sao?
Con người là động vật dễ thay đổi nhất, cũng khó thay đổi nhất.
Khi cậu ta đi, tức là đã ngầm hiểu, anh không thay đổi được.
Liễu Ngưng nhận điện thoại, đứng dậy đi sang bên, thấp giọng nói chuyện.
Hàn huyên hơn nửa giờ, lời nói yêu thương cử chỉ ngọt ngào, không cần phải nói Tiếu Đằng cũng biết đầu bên kia là ai.
Dung Lục cầm cốc bia trong tay, thỉnh thoảng nhìn cô bằng ánh mắt kinh dị, lại nhìn Tiếu Đằng, vô cùng xoắn xuýt, như cảm thấy mình không nên tò mò.
Rốt cuộc không nhịn được nữa: “Híc, Liễu Ngưng đang nói chuyện với ai đấy?”
Tiếu Đằng trả lời: “Chồng cô ý.”
Dung Lục phun bia.
“… Chồng chị ấy… Không ở đây sao?”
Tiếu Đằng đáp: “Bận quá, đang ở trong nước, không đi cùng.”
Dung Lục kìm nén tiếng ho trong họng: “Ồ…” Sau đó lại im lặng.
Một lúc sau, cậu ta nói: “Vậy anh…”
“Làm sao?”
“Anh vẫn ở vậy à?”
“…” Đừng hỏi thẳng như thế được không.
Tiếu Đằng không trả lời, trông Dung Lục có vẻ rất vui.
Hả hê lắm à?
Tiệc thịt nướng vốn định tổ chức sau khi ngắm hoàng hôn, mà buổi chiều bầu trời âm u, thời tiết không tốt, ai cũng thấy việc ngắm mặt trời lặn là quá vô vọng, chẳng mong đợi gì.
Ánh tà dương trước khi chìm xuống đáy biển, vô tình ló ra khỏi tầng mây.
Đột nhiên không kịp chuẩn bị, ngoài khơi mỹ lệ bao la, bên bờ biển đột nhiên yên tĩnh.
Bầu trời xán lạn, nắng chiều rực rỡ, ngoài khơi yên ả, khung cảnh đẹp nhất trên thế gian.
Du khách dồn dập lấy điện thoại ra chụp lại vẻ đẹp bất ngờ của buổi chiều ta, ánh dương tráng lệ trên bờ biển, đẹp như tranh.
Ông bác dắt chó đi dạo, đôi tình nhân ôm nhau, Tiếu Tử ngồi bên bờ đào ốc, giơ lên cho Dung Tư và Tiếu Ẩn, còn có Dung Lục bên cạnh anh.
Ánh nắng đỏ hồng hắt lên mặt thanh niên, tạo thành một vết cắt, đẹp đến xa lạ.
Tiên y nộ mã thiếu niên, một đêm quên tận Trường An hoa.
Những năm này, anh đã thấy vô số lần dáng vẻ cậu ta yên tĩnh đứng cạnh anh, ở trong mơ, giống như bây giờ.
Anh thấy anh sáng kia dần tắt, có tiếng nứt trong tim.
Dung Lục quay sang nhìn anh.
Tiếu Đằng lập tức quay đi
Mặt trời càng càng lúc càng xuống thấp, cuối cùng thành một tia sáng lên tuyến, biến mất từ chỗ giao nhau giữa biển và trời. Dần dần, sắc trời âm u, biển rộng thăm thẳm, mấy nhà phía xa đèn điện sáng trưng.
Bàn ăn thắp nến, trên bờ cát đều là ánh nến điểm điểm. Nướng xong hải sản là xếp ngay lên bàn, đội nhạc cũng bắt đầu ca múa hát.
Bia rất thuần, tôm hùm nướng xong rải một tí ớt, vẩy nước mắm, vị mặn lẫn cay hoà quyện, trên bàn ăn lập tức ồn ào.
Từ xưa đến nay, ăn cơm vốn là chuyện xúc tiến quan hệ, hơn nửa ở đây nhiều người trẻ tuổi, nói chuyện với nhau, Đàm Mật là thiếu niên cởi mở dễ gần, đi đâu cũng được người ta yêu thích, bầu không khí vui vẻ cũng có một phần công lao của cậu ta.
Dung Lục cũng nhiệt hơn rất nhiều, kể chuyện cười, cùng mọi người chơi trò sát thủ. Tiếu Đằng có cảm giác mấy đứa con của anh lại sắp bị mua chuộc.
Lúng túng và lạnh nhạt ban đầu qua đi, bọn nhỏ lại nhớ lại khoảng thời gian vui vẻ lúc ở cùng Dung Lục năm đó, cậu ta vẫn là chàng trai thông minh dí dỏm như trước. Ký ức khơi dậy, tình cảm cũng thế.
Ngay cả anh từ lần đầu gặp Dung Lục, tâm tư chập trùng, từng có rung động trong chốc lát, huống hồ là bọn nhỏ.
Đợi đến khi mọi người ăn uống no nê, du khách tản đi, đội nhạc ngừng biểu diễn, tối nay đến đây là kết thúc.
Người hai nhà tạm biệt, ai nấy đều đi về nghỉ, tuy biệt thự của họ không xa nhau là mấy.
Lúc lên lầu, Tiếu Tử nhút nhát gọi: “Ba ơi.”
“Ừ con?”
“Ngày mai con sang chơi với chú Dung Lục được không? Nhà chú ý gọi con tới.”
Tiếu Đằng nói: “Được.”
Tiếu Phác bên cạnh cười khẩy, tỏ vẻ khinh thường và bất mãn: “Đồ phản bội.”
Chỉ có mình nó vẫn kiên quyết ghét Dung Lục.
Tiếu Tử bĩu môi: “Làm gì đấy, ba cũng cho rồi…”
“Đấy là ba mình rộng lượng, quân tử không chấp tiểu nhân cũng không có nghĩa là chúng ta không ngại.”
“…”
Tiếu Đằng chưa bao giờ nghĩ cái từ ‘quân tử’ này lại được dùng để nói về mình.
Tiếu Đằng bảo: “Để ý làm gì, nhà họ chẳng làm gì mình, cũng không tệ bạc với nhà mình.”
Dung Lục rất tận tâm với các con. Anh tự biết mình không phải một người cha hoàn hảo, trong thời gian đó, Dung Lục đã thay thế rất tốt vai trò của anh, bỏ ra nhiều thời gian để chăm sóc và làm bạn với bọn nhỏ.
Chỉ có anh ghét Dung Lục, bọn nhỏ thì không.
Không, Tiếu Đằng nghĩ, kỳ thực anh cũng không có lập trường ấy.
Muốn oán cũng đơn giản là oán Dung Lục thay lòng đổi dạ. Nhưng thực ra Dung Lục chưa từng thay đổi.
Dung Lục xưa nay đều tùy ý như thế, không ràng buộc, không kiêng kỵ. Cảm thấy thú vị thì theo đuổi, mất hứng thì thôi. Chưa bao giờ che giấu, vô cùng thẳng tính.
Dung Lục là như vậy, như vậy mới là Dung Lục. Ngay từ đầu anh đã biết.
Thật ra anh mới là người thay đổi.
Vô tình thành có tình.
Cho nên mới có thể vô cớ sinh ra thống khổ si vọng như thế này.
Tiếu Phác mất vui: “Cái gì mà không có lỗi, Dung Lục ấy…” Lời nói đến một nửa, nó vội dừng lại, môi giật giật, chung quy không nói tiếp, chỉ hừ hừ với Tiếu Tử: “Không cho mày đi, ai đi đứa đấy là kẻ phản bội.”
Tiếu Tử ngoác miệng ra, Tiếu Đằng nói: “Thôi đi ngủ sớm đi.”
Cha vẫn là to nhất, bọn nhỏ không dị nghị gì nữa, ngoan ngoãn lên phòng.
Tiếu Đằng về phòng, đứng bần thần trước cửa sổ, bên ngoài sao điểm lốm đốm, rải rác xung quanh, mơ hồ có thể thấy được ánh đèn trong biệt thự bên kia.
Tiếu Đằng hít vào không khí lạnh băng của biển đêm, dẹp hết suy nghĩ ngày hôm nay xuống.
Đây mới chỉ là ngày đầu tiên mà thôi, anh còn phải sống trên hòn đảo xa lạ này cùng Dung Lục thêm mấy ngày nữa.
Cho dù chỉ là bạn bè bình thường, anh cũng hi vọng Dung Lục ở cạnh anh nhiều hơn.