Chương 63

Edit: Hừa; Beta: Pate.

Ngày hôm sau, tên An Minh Tri trên bảng hot search không hề giảm nhiệt mà còn tăng thêm, nhanh chóng leo lên vị trí số 1, và sức nóng vẫn không hề suy giảm sau một đêm.

Chủ đề vẫn là về An Minh Tri, nhưng lại khác với ngày hôm qua.

Hôm nay, hashtag #An Minh Tri Trịnh Dụ Chương# chễm chệ trên bảng hot search.

Vào nửa đêm hôm qua, lúc An Minh Tri đang say giấc nồng thì bất ngờ có người đăng lên một tấm ảnh chụp An Minh Tri trong siêu thị cùng với Dương Dương hôm ấy, mặc dù trời hơi tối nhưng vẫn có thể nhìn thấy rõ hình dáng của Trịnh Dương Dương, giống hệt đứa bé đã xuất hiện trên livestream.

Ngay lập tức có người nhận ra đây chính là con trai của Trịnh Dụ Chương. Nhưng từ bé đến giờ, Trịnh Dư Dương được người nhà bảo vệ rất tốt, gần như chẳng mấy ai có thể nhận ra được đó là con của của Trịnh Dụ Chương, mà người này lại nắm rõ các thông tin để đưa lên cho nhiều người biết đến thế, chắc chắn là có ý đồ.

Cả đêm qua Nguỵ Minh không thể ngủ nổi, không ngừng bàn bạc phương án giải quyết với nhóm của mình. Nếu như thẳng thắn thừa nhận, chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến sự nghiệp diễn xuất sau này của An Minh Tri, nhưng nếu không thừa nhận, thì chuyện này sẽ mãi mãi không có hồi kết.

Anh không dám gọi điện thoại cho Trịnh Dụ Chương, cũng vì đã hơn nửa đêm rồi. Cho nên đúng 6 giờ sáng hôm sau, Nguỵ Minh mới gọi điện thoại báo cáo lại mọi chuyện.

Hiện giờ trên mạng đã có hàng ngàn lời suy đoán và tin đồn nổi lên khắp nơi. Có người nói thực ra tên thật của An Minh Tri là họ Trịnh, là con cháu nhà họ Trịnh, vô cùng giàu có nhưng lại thích khiêm tốn muốn lăn lộn trong giới giải trí; có người nói An Minh Tri và Trịnh Dụ Chương là bạn bè, không chừng An Minh Tri còn là cha đỡ đầu cho con trai Trịnh Dụ Chương nữa; còn có người thêm mắm dặm muối, nói mối quan hệ của nhà họ An và nhà họ Trịnh vô cùng phức tạp.

Và cũng có một số ít người suy đoán mối quan hệ của Trịnh Dụ Chương và An Minh Tri là bao nuôi.

Nói chung là chuyện nào cũng có, mỗi một giả thiết đưa ra đều được làm chủ đề bàn tán rất nhiều, những người không biết chuyện rất dễ bị cuốn theo, làm cả một buổi tối phải ngồi hóng tin tức không được ngủ.

Công ty An Minh Tri trực tiếp đưa ra công hàm luật sư, tỏ ý nếu ai làm tổn hại đến danh dự của ngài An sẽ bị truy cứu trách nhiệm, đồng thời cũng đưa ra yêu cầu xóa bỏ những tấm hình liên quan đến Trịnh Dư Dương. Có như vậy mọi đồn đãi trên mạng mới tạm lắng xuống, chưa đến giữa trưa, tất cả tấm ảnh có mặt Trịnh Dư Dương đã được gỡ xuống sạch sành sanh.

Nhưng mà những chuyện này không truyền được đến tai An Minh Tri, cậu hoàn toàn không biết những gì đang xảy ra, và cũng rất lâu không dùng đến tài khoản mạng xã hội nên càng không biết tình hình đang gió tanh mưa máu thế nào. Chưa kể hôm nay là Chủ nhật, Dương Dương và Trinh Trinh không phải đi học, An Minh Tri còn đang làm đồ ngọt cho chúng ăn.

Nhờ có dì giúp việc phụ giúp, thành quả coi như thành công mỹ mãn, bé con Dương Dương xúc một muỗng bánh ngọt thật lớn bỏ vào miệng, nhưng không thấy bóng dáng Trịnh Trinh Trinh đâu.

“Chị em đâu rồi?” An Minh Tri nhéo cái má phúng phính của nhóc.

Trịnh Dương Dương nhai nhóp nhép, ham ăn đến mức miệng dính đầy mứt quả, điềm nhiên nói: “Chị ở trên phòng ạ.”

Dì giúp việc lau khô tay: “Để dì lên gọi xuống cho.”

An Minh Tri đứng lên: “Dạ thôi, để cháu lên ạ.”

Cậu đi lên tầng, tiện thể nhìn qua phòng làm việc, Trịnh Dụ Chương đang nói chuyện điện thoại, An Minh Tri vẫn chưa biết hắn đang bận rộn chuyện của mình, gọi hắn xuống nhà ăn.

Từ trước đến giờ Trịnh Dụ Chương không thích ăn đồ ngọt, nhưng vẫn đáp lại: “Được rồi, anh xuống liền đây.”

Sau đó An Minh Tri đến gõ cửa phòng Trịnh Trinh Trinh, nhưng cánh cửa đã bị khóa: “Trinh Trinh?”

“Chờ em chút ạ!” Tiếng Trịnh Trinh Trinh vọng từ bên trong ra.

Đợi mười mấy giây cô mới mở cửa, ló đầu nhìn ra ngoài: “Sao vậy ạ anh Minh Tri?”

“Anh làm chút đồ ngọt, em có muốn xuống ăn không?”

Trịnh Trinh Trinh ngoái đầu nhìn lại vào phòng mình, trong miệng đang còn nhét đồ ăn vặt: “A, được ạ.”

Hôm nay là cuối tuần, nhưng thay vì đi dạo phố mua sắm uống trà chiều với bạn thân thì cô nàng lại nhốt mình trong phòng. Cho nên An Minh Tri lo lắng cô bé xảy ra chuyện gì, nhưng thoạt nhìn Trịnh Trinh Trinh vẫn vui vẻ như vậy, có lẽ không như cậu tưởng tượng.

Lần livestream này đã liên lụy đến Dương Dương và Trịnh Dụ Chương, đến tận buổi chiều An Minh Tri mới biết đến, là do lúc Trịnh Dụ Chương nói chuyện điện thoại với Ngụy Minh thì vô tình bị cậu nghe thấy.

Chỉ có điều, lúc này mọi chuyện đã chuyển biến tốt đẹp rồi.

Có người dựa vào chuyện lần này mà cắt nối biên tập một video ngắn khoảng ba phút về An Minh Tri và Trịnh Dụ Chương, couple Ông chủ giới kinh doanh x Diễn viên, chỉ trong thời gian ngắn mà rất nhiều người đã share về khen nó và rất nhanh đã lọt vào top tìm kiếm từ khóa hot, ngay cả những người không biết đến hai nhân vật này cũng xem đến thích thú vô cùng.

Ngay cả Nguỵ Minh cũng không biết chuyện gì đã xảy ra, lúc mới xem anh còn tưởng là chiêu trò của bên phía Trịnh Dụ Chương.

Từ hồi trẻ Trịnh Dụ Chương đã tham gia một vài hoạt động và phỏng vấn, hay tại các bữa tiệc từ thiện tối cũng có thể vô tình nhìn thấy hắn, nhưng tóm lại nguồn tin cũng không quá nhiều, mà không biết tại sao bây giờ lại có người đào lại được, rồi cắt nối biên tập với video của An Minh Tri. Những người không biết còn tưởng rằng hắn bước chân vào giới diễn viên, vừa mới quay xong một bộ phim điện ảnh.

Sau khi video được đăng lên, có người còn tỉ mỉ nhìn ra được trong buổi lễ trao giải thưởng của An Minh Tri, Trịnh Dụ Chương cũng có mặt, hơn nữa trong toàn bộ quá trình trao giải, hắn luôn dõi theo người đứng trên sân khấu, cùng vỗ tay với các khán giả. Sau khi An Minh Tri phát biểu cảm nghĩ xong, hắn còn hơi mỉm cười, ánh mắt đượm ý dịu dàng lẫn cưng chiều.

Nhất thời, người đàn ông bốn mươi tuổi sở hữu vóc người và tướng mạo hoàn mỹ này lại trở thành tâm điểm chú ý của công chúng, nổi tiếng còn hơn An Minh Tri nữa. Làm Nguỵ Minh càng thêm nghi ngờ đây là thủ đoạn của công ty nhà họ Trịnh.

Mà Trịnh Dụ Chương cũng không biết chuyện này, mờ mịt y hệt như An Minh Tri.

Nhưng nghĩ lại, đây vẫn là một phương thức đối phó với công chúng rất hiệu quả, Nguỵ Minh bắt đầu có thể dẫn dắt dư luận theo hướng này, quả nhiên đến buổi tối, dường như không còn ai bàn luận về mối quan hệ của An Minh Tri và đứa bé kia là như thế nào, ngược lại trên mạng lại tràn lan những video được cắt ghép của hai người bọn họ.

Lúc An Minh Tri xem video được rất nhiều người share liên tục kia đã là một ngày sau, video này được cắt ghép khá tốt, nếu không phải An Minh Tri là người trong cuộc thì cậu còn tưởng rằng quan hệ của cậu và Trịnh Dụ Chương bị mọi người đưa ra ánh sáng.

Cậu lướt xuống phía dưới một chút, nhìn thấy tên người làm ra video này: Pim Pom*.

*Gốc là: 真知棒, mình tra thì nó ra là một hãng kẹo mυ"ŧ của Trung, không biết nó có ý nghĩa gì khác không nữa:”)))

Cái tên này có hơi quen quen nhưng cậu nghĩ mãi vẫn không thể nhớ ra được, có thể đây là tên của một người hâm mộ nào đó, cho nên An Minh Tri không để ý nữa.

Càng không thể ngờ tới là chỉ sau hai ngày ngắn ngủi, Trịnh Dụ Chương đã nhận được ba lời mời tham gia chương trình truyền hình thực tế dành cho phụ huynh và trẻ em, sau khi bị từ chối, một trong số đó còn gửi lời mời đến An Minh Tri.

“Là tại em không bảo vệ Dương Dương tốt, nó còn nhỏ như vậy.” An Minh Tri nằm trên giường, vừa nhẹ nhàng xoa bụng mình vừa nói.

Trịnh Dụ Chương mới tắm xong đi ra: “Giới truyền thông bây giờ quả thật cái gì cũng dám làm, ngay cả con trai anh cũng không tha!”

An Minh Tri xoay người về phía hắn, gối đầu lên cánh tay hỏi: “Nhưng em hỏi thật, nếu như sau này Trinh Trinh hoặc là Dương Dương muốn đi theo con đường nghệ thuật này, thì anh có phản đối không?”

“Không cần chờ đến sau này, anh thấy bây giờ con bé Trinh Trinh đã có suy nghĩ đó rồi.” Trịnh Dụ Chương nói “Mẹ con bé là người mẫu, từ lúc sinh ra nó đã nó gần như đã bước nửa chân vào giới này, hơn nữa còn bé còn nhận rất nhiều ảnh hưởng từ em, cho nên đây là cũng là điều dễ hiểu.”

Chỉ là không biết sau này cô bé sẽ chọn hướng đi nào, người mẫu hay là diễn viên, có lẽ phải để Trịnh Trinh Trinh tự mình lựa chọn.

“Vậy còn Dương Dương thì sao?” An Minh Tri hỏi.

Trịnh Dụ Chương lắc đầu “Bây giờ Dương Dương còn nhỏ quá, anh chưa biết được.”

Hắn nằm úp sấp trên giường, khẽ xoa bụng An Minh Tri, so với hồi mang thai Dương Dương thì bụng cậu to hơn một chút, “Hôm nay con có nghịch em không?”

“Con đạp em hai lần.” An Minh Tri nói, “So với gần đây thì con đã cử động nhiều hơn rồi.”

Trịnh Dụ Chương hôn cậu một cái, bỗng nhiên nhớ tới một chuyện: “À đúng rồi, nửa tháng sau mẹ của Trinh Trinh sẽ tổ chức lễ kết hôn, có mời chúng ta đến.”

“Có nhà báo phóng viên tới không?”

“Không, đây là lễ cưới tư nhân được tổ chức trên một hòn đảo.” Trịnh Dụ Chương nói, “Lâu rồi em không ra khỏi nhà, cứ ở nhà mãi cũng không tốt, nhân dịp này đi ra ngoài giải sầu đi.”

An Minh Tri có hơi dao động. Thành phố H vào cuối thu rất ẩm ướt lạnh lẽo, căn biệt thự của bọn họ nằm sát bên hồ cho nên càng lạnh hơn, cả ngày ở nhà nằm máy điều hòa không tốt cho cơ thể, nên cậu cũng muốn đi ra ngoài từ lâu rồi, nhân lúc vẫn còn có thể đi ra ngoài.

Trịnh Dụ Chương còn hưng phấn hơn cậu, “Cứ quyết định như vậy đi, anh sẽ cho người đặt vé máy bay, lâu rồi cả nhà chúng ta không đi du lịch.”

An Minh Tri gật đầu đồng ý.

Nửa tháng sau tới rất nhanh.

Lễ cưới của mẹ Trinh Trinh được tổ chức trong một nhà thờ trên đảo, đây là lần đầu tiên An Minh Tri được gặp mẹ của Trịnh Trinh Trinh ngoài đời thật, so với những tấm hình trên internet chị càng xinh đẹp kiều diễm hơn, tuy xấp xỉ tuổi của Trịnh Dụ Chương nhưng phong thái vẫn không hề suy giảm. An Minh Tri đã từng gặp không ít những nữ minh tinh, diễn viên vô cùng xinh đẹp nhưng vẫn bị mỹ nhân trước mắt làm cho bất ngờ. Trịnh Trinh Trinh gần như được di truyền tất cả từ người mẹ mỹ nhân này, cộng thêm gen của Trịnh Dụ Chương, cuối cùng An Minh Tri cũng đã hiểu rõ tại sao cô bé lại có thể xinh đẹp như vậy.

Tuy rằng lễ cưới này mời không nhiều người nhưng không hề sơ sài, mẹ của Trịnh Trinh Trinh là một người phụ nữ rất coi trọng các nghi thức, ở mỗi khâu tổ chức đều phải làm chỉn chu nhất, nhìn chiếc váy cưới được thiết kế riêng, đôi giày cao gót màu bạc được đính kim cương cùng chiếc nhẫn có giá trị rất cao là biết.

Lễ cưới được tiến hành từ trưa đến buổi tối, Trinh Trinh phụ giúp bữa tiệc của mẹ cô suốt hai ngày nay nên không ở cùng khách sạn với bọn họ. Tuy mẹ đã tái hôn một lần rồi, nhưng cô bé vẫn là đứa con gái duy nhất, chưa kể tình cảm chung huyết thống không thể nào cắt đứt được.

Nhóc con Dương Dương được mặc một bộ âu phục nho nhỏ, đang buồn ngủ nằm nhoài trên vai cha mình. Khách sạn cách nhà thờ không xa, lúc trưa bọn họ di chuyển tới nhà thờ bằng xe, đến khi trở về, gió biển thổi tung buổi trời đêm, tâm trạng của An Minh Tri rất tốt, cậu muốn đi dạo dọc theo đường về khách sạn.

Hình như từ sau khi có Dương Dương đến giờ, cậu chưa được đi du lịch lại cùng với Trịnh Dụ Chương. Nước biển được những dải sáng của buổi chiều muộn nhuộm lên một màu hồng lam đẹp đẽ, đẹp đến mức khiến lòng người say đắm, bên bờ biển còn có trẻ con cùng người lớn đang vui đùa, bất chợt làm An Minh Tri mải mê nhìn họ.

“Em có muốn đi ra ngắm chút không?” Trịnh Dụ Chương hỏi.

An Minh Tri thấy hắn vẫn đang bế Dương Dương: “Để mai đi, hôm nay em hơi mệt.”

Không sao cả, từ bây giờ bọn họ đã có một khoảng thời gian rất dài để ở cùng nhau.

Đi thêm vài phút thì về đến khách sạn, căn phòng của bọn họ hướng ra biển, cả một vùng biển rộng lớn được bao phủ bởi ánh chiều tà ấm áp hiện ra trong tầm mắt.

Trịnh Dụ Chương nhẹ nhàng đưa Dương Dương vào phòng, lúc hắn quay trở lại thì An Minh Tri vẫn đang si mê đứng ngắm cảnh. Phòng này ở trên tầng cao nên gió khá lớn, Trịnh Dụ Chương cẩn thận khoác áo lên người cậu, lặng lẽ lấy ra một chiếc hộp nhỏ.

Là một đôi nhẫn.

An Minh Tri vẫn còn đang đắm chìm trong phong cảnh, lúc cậu đang thất thần thì Trịnh Dụ Chương khẽ nắm lấy tay cậu.

Cậu quay đầu lại: “?”

“Nhẫn này.”

An Minh Tri nhìn chiếc nhẫn phản chiếu ánh sáng lập lòe trên tay mình, thiết kế đơn giản nhưng lại rất đẹp, thắc mắc: “Anh mua khi nào vậy?”

Trịnh Dụ Chương nói: “Trước khi tới đây, thực ra anh muốn đưa cho em từ lâu rồi.” Nhưng sau đó lại xảy ra vài sự cố.

Khung cảnh lúc này làm An Minh Tri nhớ lại cảnh cô dâu chú rể hạnh phúc đeo lên tay nhau đôi nhẫn tượng trưng cho tình yêu vĩnh cửu trong lễ cưới ngày hôm nay, họ trao nhau chiếc hôn rồi nói lời thề vĩnh viễn không bao giờ rời xa, lúc ấy cậu đã ngẩn người rất lâu rồi mới nhớ ra phải vỗ tay chúc mừng.

Cậu nghe thấy Trịnh Dụ Chương nói: “Minh Tri, nếu như em muốn, chúng ta cũng có thể tổ chức hôn lễ như vậy.”

An Minh Tri quơ quơ bàn tay trái của mình, nói: “Khi còn bé, mẹ em hay nói hôn nhân là phần mộ của tình yêu, mà đời người thì ai cũng phải bước vào phần mộ này.” Trịnh Dụ Chương nhìn cậu, An Minh Tri nói tiếp: “Nhưng mà em lại không muốn như vậy, đã không muốn như vậy từ khi còn bé, chúng ta cứ như bây giờ là tốt rồi.”

Trịnh Dụ Chương hiểu An Minh Tri, đối với vấn đề hôn nhân, cậu đã luôn sợ hãi nó như thế nào, bao gồm cả những yếu tố không thể thiếu sau hôn nhân- con cái, cậu cũng không thể tiếp nhận một cách tích cực. Từ thuở ấu thơ đến bây giờ, cha mẹ đã để lại cho cậu một bóng ma tâm lý.

Nhưng hắn cũng đã suy nghĩ chuyện này rất lâu, vừa định chuẩn bị hỏi ý kiến An Minh Tri, rằng cậu có muốn cùng hắn sống một cuộc sống hôn nhân hay không. Trên thực tế thì bọn họ đã đi đến bước này, cả mái nhà chung đều đã có, kết hôn hay không cũng chỉ đơn giản là một tờ giấy thôi, không có quá nhiều giá trị. Trịnh Dụ Chương chỉ muốn hành trình yêu đương của bọn họ được hoàn chỉnh hơn một chút, nhưng cuối cùng quyền lựa chọn vẫn nằm trong tay An Minh Tri.

Nhưng hôn nhân sẽ trói buộc tình yêu này, An Minh Tri không muốn.

“Vậy thì không kết hôn, nếu không muốn thì không cần phải ép bản thân làm gì.” Trịnh Dụ Chương nắm chặt tay cậu, hai chiếc nhẫn màu bạc khẽ chạm vào nhau, “Không sao, không có nó chúng ta vẫn… mãi mãi yêu nhau.”

Vốn dĩ cuộc sống không nên bị gò bó bởi những cái nhìn và luật lệ thế gian, sự lãng mạn cũng có thể trao nhau bất cứ lúc nào, dù kế hoạch cầu hôn của hắn đã thất bại nhưng đổi lấy một tình cảm mãi mãi không thấy dấu chấm kết, như vậy cũng không quá tệ.

Những tia sáng cuối cùng của buổi chiều cũng đang dần dần chìm xuống mặt biển, cánh chim xa xa chao lượn qua lại, trong cơn gió ẩm ướt mang hương vị mằn mặn của biển cả, An Minh Tri và Trịnh Dụ Chương cùng trao nhau một nụ hôn triền miên ngọt ngào.

Và rồi tình yêu của họ là vĩnh cửu.