Chương 9: Ghen?

Đã vào thu, Cố Mãn Nguyệt ưa lạnh nên luôn mở toang cửa sổ. Làn gió khe khẽ thổi qua mái tóc của cô.

Hôm nay cô chỉ khoác ngoài một chiếc áo dệt kim mỏng, bên trong là đồng phục của trường học.

Có chút lạnh, cô hắt hơi một cái.

Một đôi tay thon dài khớp xương rõ ràng lướt qua mặt cô, đem cửa sổ đóng lại.

Đôi tay kia bỗng nhiên dừng lại, nhẹ nhàng đem tóc mái xõa xuống trước mặt cô vén ra phía sau tai.

Cố Mãn Nguyệt đi học có hơi buồn chán. Cô nghiêng đầu, đem bàn tay của Dương Tử Minh lật lại, lấy bút nhẹ nhàng vẽ vòng vòng lên lòng bàn tay hắn.

Dương Tử Minh bị cô trêu chọc, lòng bàn tay có hơi ngứa. Hắn bắt lấy bàn tay đang nghịch ngợm của cô, nhéo nhéo. Trên mặt hắn lộ ra nụ cười dịu dàng, nhắc nhở cô ngoan ngoãn ngồi học.

Cố Mãn Nguyệt giả vờ giận dỗi, làm bộ “hừ” một cái. Cô rút tay về, quay đầu không thèm nhìn Dương Tử Minh .

Dương Tử Minh thấy cô có vẻ giận, cái miệng nhỏ nhắn hơi hơi chu ra. Hắn hết cách, chỉ có thể nhượng bộ. Hắn nắm lấy cổ tay cô, che khuất dưới bàn học, cùng cô mười ngón tay đan vào nhau.

Cố Mãn Nguyệt cuối cùng cũng vừa lòng.

Cô nhích lại gần hắn một chút, đem hai bàn tay đang nắm lấy nhau đặt lên trên đùi mình, cúi đầu chăm chú ngắm nhìn.

Tay của Dương Tử Minh thật đẹp mắt.

Đến tiết thể dục, Cố Mãn Nguyệt cùng Tần Giai Oánh ngồi dưới gốc cây tranh thủ nghỉ ngơi.

Tần Giai Oánh vừa ăn kem ly vừa lấy vai đẩy đẩy Cố Mãn Nguyệt, hỏi: “Hôm trước cậu làm gì tự dưng chạy đi? Làm Phương Duy sốt ruột muốn chết.”

Cố Mãn Nguyệt xúc một muống kem, đáp lại: “Hắn định hôn tớ. Tớ không có cảm giác với hắn, liền bỏ của chạy lấy người.”

Tần Giai Oánh nói: “Được rồi. Đến người như Phương Duy mà cậu cũng không thích. Không lẽ là cậu thực sự thích tớ?”

Cố Mãn Nguyệt liếc liếc Tần Giai Oánh: “Cậu thì có cái gì để tớ thích? Thích cậu không có ngực chắc?”

Tần Giai Oánh chụp một cái lên chân Cố Mãn Nguyệt, giận dỗi nói: “Tớ đây hỏi cậu, nếu về sau yêu đương, tớ và bạn trai cậu cãi nhau, cậu sẽ bênh ai?”

Cố Mãn Nguyệt nhìn Dương Tử Minh đang đánh bóng rổ phía xa, rũ mắt: “Trong lòng tớ không có ai quan trọng hơn so với Tần Giai Oánh. Như vậy đã được chưa?”

Tần Giai Oánh nghe đáp án như ý, cực vui vẻ, ôm lấy Cố Mãn Nguyệt cười hì hì nói: “Mãn Nguyệt là tốt nhất. Trong lòng tớ, mặc kệ là Hồ Kiệt, Lý Kiệt, đều không quan trọng bằng cậu.”

Cố Mãn Nguyệt so với Tần Giai Oánh lớn hơn một tháng. Khi còn nhỏ, Tần Giai Oánh rất quấn lấy cô.

Cô khi đó không hiểu chuyện, chỉ cảm thấy Tần Giai Oánh là một đứa nhóc thực phiền phức.

Có một lần Tần Giai Oánh muốn đi theo cô ra ngoài chơi. Cô mất kiên nhẫn liền đưa cho Tần Giai Oánh 100 đồng, nói bừa bảo cô nhóc giúp mình đi mua kem ly.

Nhưng cô không nghĩ tới, Tần Giai Oánh lại bị bắt cóc.

Mặc dù cuối cùng cô ấy cũng được cứu trở về.

Sau đó, Cố Mãn Nguyệt càng thêm xa cách với Tần Giai Oánh.

Cô cảm thấy đây là lỗi của cô.

Tần Giai Oánh nhất định là rất hận cô đi.

Sau một thời gian phục hồi tâm lý, Tần Giai Oánh hoàn toàn bình thường trở lại liền lập tức chạy tới nhà của Cố Mãn Nguyệt.

Cô nhóc từ trong túi móc ra 100 đồng kia. Đồng tiền đã có chút nhàu nhĩ.

Cô nhóc nói với Cố Mãn Nguyệt rằng không có mua được kem ly cho cô rồi.

Tần Giai Oánh hỏi cô: “Mãn Nguyệt tỷ tỷ, lần sau có thể mang em cùng đi mua kem ly được không? Em đi một mình rất sợ hãi.”

Cố Mãn Nguyệt gật đầu, dắt tay Tần Giai Oánh, bảo đảm với cô nhóc: “Về sau Mãn Nguyệt tỷ sẽ luôn ở bên cạnh em. Không cần sợ hãi.”

Ở trong lòng Lận Mãn Nguyệt, không có ai có thể quan trọng hơn so với Tần Giai Oánh.

Gió thể dục kết thúc, Cố Mãn Nguyệt nghĩ Dương Tử Minh đánh bóng rổ cả tiết chắc chắn rất mệt, nên đã cố ý đi siêu thị mua nước giải khát cho hắn.

Khi cô cùng Tần Giai Oánh vừa nắm tay nhau vừa nói cười đi đến cửa sau phòng học, liền thấy Dương Tử Minh đang cùng một nữ sinh ngồi xổm, nhặt sách vở rơi trên mặt đất.

Nữ sinh còn lén lút dựa vào người Dương Tử Minh.