Chương 7. Thân mật

Từ sau lần thảo luận nhóm tiếng Pháp, Cố Mãn Nguyệt và Dương Tử Minh đã thân thiết hơn nhiều. Thỉnh thoảng trong lớp, Cố Mãn Nguyệt còn chủ động nói chuyện với Dương Tử Minh. Có đôi khi, cô không hiểu đề toán học, Dương Tử Minh cũng sẽ kiên nhẫn giảng cho cô.

Thái độ của Cố Mãn Nguyệt đối với Dương Tử Minh chuyển biến là bởi vì cô muốn ôm đùi hắn.

Bài tập môn tiếng Pháp nhóm bọn họ đạt điểm cao nhất.

Ngay ngày hôm đó, chủ nhiệm lớp liền gọi điện báo cho ba mẹ cô, nói cô hiện tại không chỉ đi học nghiêm túc, mà còn tích cực tham gia hoạt động ngoại khóa, cùng bạn học trong lớp vô cùng hòa hợp.

Vậy mà lại làm cho ba mẹ Cố Mãn Nguyệt vui vẻ đến mức muốn hỏng rồi.

Cố Mãn Nguyệt cảm thấy chủ nhiệm lớp thật ra có chút khoa trương. Hiện tại, cô ở trong lớp học cũng chỉ cùng Dương Tử Minh, Hà Liễu, Tần Giai Oánh quan hệ tốt một chút mà thôi.

Cố Mãn Nguyệt học tập coi như tạm được.

Ở Tây Lâu cô cũng có thể coi là xuất sắc, nhưng là so với Đông lâu thì liền không đáng để nhắc tới.

Ba mẹ đối với việc học của cô cũng không yêu cầu cao. Yêu cầu duy nhất chính là Cố Mãn Nguyệt đừng trốn học gây chuyện là được, cũng không được bắt nạt bạn học. Nếu có thể cùng bạn học hòa đồng là tốt nhất.

Cố Mãn Nguyệt thề với lương tâm, thật sự không bao giờ có chuyện cô bắt nạt bạn học.

À, ngoại trừ Ngô Việt và Lâm San San ra.

Tóm lại chính là ba mẹ cô rất cao hứng, quyết định lại tặng thêm mấy toà nhà cho trường học. Cố Mãn Nguyệt liền ngăn cản ba mẹ. Tặng nhà để làm gì, tặng điều hòa cho lớp chọn còn tốt hơn bao nhiêu.

Cuối cùng, ba mẹ cô vẫn là tặng nhà, điều hòa cũng tặng luôn.

Lại còn để cho Cố Mãn Nguyệt ngồi cùng người giỏi nhất lớp học tập thật tốt.

Ngày hè nắng nóng như lửa đốt, mặt trời vô cùng chói chang.

Cố Mãn Nguyệt bôi kem chống nắng, chuẩn bị đi kiểm tra 800m nữ.

Cô cùng Tần Giai Oánh đều luôn như vậy.

Kiểm tra thể chất cũng được, chạy cũng chẳng sao, nhưng là đạt được tiêu chuẩn không thì lại là chuyện khác.

Ngay lúc Cố Mãn Nguyệt cùng Tần Giai Oánh đang khó nhọc lết đến vòng thứ hai, Cố Mãn Nguyệt đột nhiên cảm thấy đầu óc choáng váng, lảo đảo vài cái liền hôn mê bất tỉnh.

Đợi đến khi Cố Mãn Nguyệt tỉnh lại, trước mắt đã là một mảng trắng xoá.

Cô nhìn quanh bốn phía, đây chắc là phòng y tế trường đi.

Rèm che bên giường bị xốc lên, Dương Tử Minh đi vào: “Cậu tỉnh rồi?”

Cố Mãn Nguyệt ngồi dậy, gật gật đầu.

Dương Tử Minh đem cốc nước ấm đưa tới miệng Cố Mãn Nguyệt.

Cô cũng không cầm lấy, liền cúi đầu, theo động tác của Dương Tử Minh, đem nước uống vào miệng.

Dương Tử Minh cúi đầu gọt hoa quả “Bác sĩ nói cậu tụt huyết áp, có phải lại không ăn sáng không?”

Cố Mãn Nguyệt thường xuyên bỏ ăn sáng.

Cô ngủ quên, bảo mẫu đã làm bữa sáng đặt sẵn trên bàn. Vì vội vàng đi học nên cô cũng quên mang theo luôn.

Cố Mãn Nguyệt ăn hoa quả gọt sẵn Dương Tử Minh đưa qua, gật gật đầu. Nói mình quên ăn sáng thì rất xấu hổ, bèn nói dối: “Bảo mẫu làm bữa sáng không ăn được.”

Dương Tử Minh dùng giấy lau khô tay, nói có vẻ tùy ý: “Ngày mai tớ mang bữa sáng cho cậu.”

Cố Mãn Nguyệt cho rằng hắn chỉ là thuận miệng nói, cũng không có để ở trong lòng.

Ngày hôm sau, cô bước vào phòng học, phát hiện trên bàn mình có thêm một cái hộp giữ nhiệt màu hồng phất.

Cô mở nắp ra, bên trong là một chén cháo nóng hổi, hương vị hay màu sắc đều trông rất ngon miệng.

Cố Mãn Nguyệt uống hai ngụm, so với bảo mẫu nhà cô làm ăn thực sự ngon hơn nhiều, uống vào ấm cả bụng. Cố Mãn Nguyệt cả người đều cảm thấy vô cùng thoải mái.

Cô cười vui vẻ nhìn Dương Tử Minh đang cúi đầu làm bài bên cạnh, cảm ơn hắn: “Cảm ơn lớp trưởng a. Cậu mua cháo ở đâu vậy? Ăn thật quá ngon đi!”

Dương Tử Minh mất tự nhiên mà khụ hai tiếng, do dự nói: “Ở gần nhà tớ.”

Cố Mãn Nguyệt lại hỏi tiếp: “Tên cửa tiệm là gì vậy nha? Lần sau tớ muốn để cho bảo mẫu đi học hỏi kinh nghiệm. "

Dương Tử Minh suy nghĩ một lát, ấp úng: “Tớ cũng không nhớ rõ. Nếu như cậu thích, mỗi ngày sẽ mang cho cậu. Tớ đến trường cũng tiện đường.”

Thật là tốt quá a, Cố Mãn Nguyệt vội vàng gật đầu đáp ứng.

Dương Tử Minh thấy Cố Mãn Nguyệt gật đầu thật giống như như gà con mổ thóc, đáng yêu đến không chịu được. Hắn không nhịn được lộ ra một nụ cười sáng lạn.

Lần đầu tiên cô thấy Dương Tử Minh cười đến vui vẻ như vậy. Ánh nắng ấm áp buối sáng sớm chiếu lên khuôn mặt hắn.

Khuôn mặt thanh lãnh cấm dục ngày thường nháy mắt trở nên mềm mại đi nhiều.

Dương Tử Minh hôm nay thật ôn nhu a.

Cô nghe thấy được trái tim mình phanh phanh đập lên loạn xạ.

Cố Mãn Nguyệt cuối cùng cũng hiểu được vì sao người ta nói buổi sáng thì nên ăn ngon.

Cô ăn xong cháo Dương Tử Minh mang đến, cả ngày tâm trạng đều rất tốt, cả người tràn đầy sức sống. Cho nên, cô mới đồng ý sau khi tan học cùng Tần Giai Oánh chơi một cái “Trò chơi cặp đôi”.

Tần Giai Oánh cùng Hồ Kiệt, cô cùng Phương Duy.

Cô cũng là có ý muốn thử một lần, xem biểu hiện của Phương Duy có thể làm cho cô từ có thiện cảm tiến đến phát sinh tình cảm khác hay không.

Bốn người cùng tới rạp chiếu phim, chọn một bộ phim khoa học viễn tưởng. Tần Giai Oánh còn bí mật đặt cho cô và Phương Duy một cái ghế đôi.

Sau khi mua bắp rang và ngồi xuống, phim cũng bắt đầu chiếu.

Cả rạp đều tối om.

Cố Mãn Nguyệt ôm bắp rang, vừa ăn vừa xem phim, không chú ý tới Phương Duy cách mình càng lúc càng gần.

Đợi đến khi cô phát hiện ra, Phương Duy đã sắp hôn lên má cô.