Chương 14.8: Cố Nhân

Cố Mãn Nguyệt cùng Dương Tử Minh từ từ tới muộn. Phòng bao bên trong trừ bọn họ ra đều đã đến đông đủ.

Cô đầu tiên nói đùa một câu tạ lỗi, sau lại mới chủ động giới thiệu Dương Tử Minh với mọi người.

Mọi người cũng không dám có ý kiến gì, nếu Cố Mãn Nguyệt đã thích, bọn họ cũng yêu ai yêu cả đường đi, sẽ không làm khó Dương Tử Minh.

Vừa mới bắt đầu mọi người còn có chút bối rối, nhưng là dần dần phát hiện, Dương Tử Minh có thể nói chuyện tốt với bọn họ.

Hơn nữa, tính cách Dương Tử Minh thực ôn hòa, cùng hắn ở chung liền có một loại cảm giác như tắm mình trong gió xuân.

Nam sinh kết bạn luôn là rất đơn giản. Mọi người cùng nhau chơi game, ngay lập tức đã bắt đầu cùng Dương Tử Minh kề vai sát cánh, xưng gọi anh anh em em.

Dương Tử Minh dẫn bọn họ đi ăn gà mấy ván, mấy tên nam sinh đó dường như quên mất vừa rồi còn câu nệ như thế nào, liền bắt đầu ngựa quen đường cũ.

Chu Quyền lớn tiếng khen ngợi: "Dương ca, cậu cũng quá dữ đi? Học giỏi không nói làm gì, ngay cả mẹ nó chơi game cũng đỉnh như vậy. Không trách có thể khuất phục được con ngựa hoang Cố Mãn Nguyệt này."

Cố Mãn Nguyệt đang đánh bài, nghe được lời này liền không hài lòng, tiện tay cầm lên một cái thẻ bài trên bàn ném về phía Chu Quyền, sau đó đẩy bài của mình ra, nói: "Tớ không đánh nữa. Đi toilet một chút."

Cố Mãn Nguyệt tửu lượng không tốt lắm. Vừa rồi vì tới muộn, cô bị phạt uống thêm hai ly. Vốn dĩ Dương Tử Minh đã lấy ly rượu của cô, chuẩn bị uống thay, nhưng là Chu Quyền lại nhiệt tình bắt đầu nỉ non, nhất định đòi cô phải tự phạt.

Cô hôm nay tâm trạng không tồi, cũng lười so đo với cậu ta, một hơi uống cạn hai ly xuống bụng.

Cô ở toilet trang điểm lại, rửa sạch tay, vỗ vỗ khuôn mặt ửng đỏ, cố gắng làm mình thanh tỉnh hơn một chút.

Cô đi ra khỏi phòng vệ sinh, cúi đầu chỉnh lại váy, không chú ý liền đυ.ng phải một l*иg ngực rắn chắc. Cô bị va phải, thân mình ngả về phía sau. Một đôi bàn tay dày rộng vươn ra, khó khăn lắm mới có thể đem cô giữ vững.

Cô che lại cái trán bị đâm đau, một giọng nói quen thuộc vang lên: "Xin lỗi, cô không sao chứ?"

Cố Mãn Nguyệt ngẩng đầu, đôi mắt tràn ngập nghi hoặc, Đỗ Nguyên Hách như thế nào lại về nước rồi?

Đỗ Nguyên Hách cũng không nghĩ tới mới về nước ngày đầu tiên đã có thể gặp được Cố Mãn Nguyệt, vui sướиɠ nói: "Mãn Nguyệt , em sao lại ở đây?"

Cố Mãn Nguyệt hỏi lại: "Tôi còn đang muốn hỏi anh về nước khi nào?"

Nói tới Đỗ Nguyên Hách, hai người bọn họ còn có chút quan hệ sâu xa.

Đỗ Nguyên Hách là đàn anh của cô, lớn hơn cô hai tuổi, hai người lại còn từng mờ ám một khoảng thời gian. Sau đó, Đỗ Nguyên Hách tốt nghiệp cao trung liền đi du học, cũng không có liên lạc nữa.

Đỗ Nguyên Hách cười nói: "Mới vừa về thôi."

Hắn ta quan sát kỹ Cố Mãn Nguyệt.

Hơn một năm không gặp, thân thể thiếu nữ đã trở nên nảy nở, khuôn mặt trẻ con tròn trịa cũng biến mất.

Trước kia, so với bạn cùng lứa tuổi, dáng người cô đã được xem không tồi, nhưng vẫn là ngây ngô non nớt.

Mà hiện tại, lại càng vượt xa người khác, ngực lớn, eo nhỏ, mông vểnh, tất cả đều tỏa ra xung quanh một hơi thở quyến rũ mê người. Hắn ta đã sớm nhìn ra Cố Mãn Nguyệt đúng thật là một bảo bối.

Hắn ta trong lòng có chút hối hận.

Lẽ ra lúc ấy hắn ta nên theo đuổi được Cố Mãn Nguyệt về tay rồi mới xuất ngoại.

Dáng người này, mấy năm nữa, sợ là sẽ càng câu hồn đàn ông hơn nữa.

Đỗ Nguyên Hách ngón tay cái lướt trên da thịt non mịn của Cố Mãn Nguyệt, vuốt ve qua lại, giọng điệu ngả ngớn: "Mãn Nguyệt, em làm sao vậy? Anh sau khi xuất ngoại đều gửi tin nhắn cho em, như thế nào em đều không trả lời?"

Cố Mãn Nguyệt hiểu ý của hắn ta, trong lòng cảm thấy chán ghét.

Thân thể lui ra phía sau, rút tay lại, xoay người rời đi.

Đỗ Nguyên Hách nào có thể dễ dàng buông tha cô như vậy.

Hắn ta hiện tại lại lần nữa cảm thấy hứng thú với Cố Mãn Nguyệt.

Hắn ta dùng thân thể cao lớn cản trở Cố Mãn Nguyệt.

Cô đi một bước, hắn ta cũng đi theo một bước. Đi tới đi lui vài lần, Cố Mãn Nguyệt đã rất mất kiên nhẫn: "Anh muốn thế nào?"

Đỗ Nguyên Hách nói với vẻ chân thành: "Anh ở nước ngoài mỗi ngày đều rất nhớ em. Lần này anh là cố ý vì em mới trở về."

Hắn ta nửa câu đầu là lời nói thật.

Ở nước ngoài tuy rằng đổi qua rất nhiều bạn gái, nhưng là khi đêm đến, hắn ta chỉ nhớ tới Cố Mãn Nguyệt.

Nhớ tính khí được nuông chiều bướng bỉnh của cô, còn có bộ dáng cô ở dưới tán hoa anh đào an tĩnh chờ hắn tan học. Khoảng thời gian trong trường trung học chính là hồi ức đẹp đẽ nhất của hắn.

Hắn ta thật sự là rất thích cô.

Nửa câu sau là hắn nói dối. Hắn lần này về nước hoàn toàn là bởi vì trùng hợp.

Cố Mãn Nguyệt nghe được lời dối trá của hắn, khịt mũi coi thường.

Đỗ Nguyên Hách này trước kia cũng coi như quân tử, nếu không cô cũng sẽ không có thiện cảm với hắn ta.

Như thế nào ra nước ngoài hơn một năm, còn học được mấy chiêu trò đểu giả, nói năng ngọt xớt, trong miệng lại không có một câu thật lòng.

Đỗ Nguyên Hách nghiêng đầu, nhìn chằm chằm Cố Mãn Nguyệt, ánh mắt tràn đầy sự xấu xa.

Đột nhiên, Đỗ Nguyên Hách bị một lực mạnh mẽ đẩy ra, chân trái đá chân phải, nặng nề ngã rầm một cái ra phía sau.

Cố Mãn Nguyệt được người bảo vệ sau lưng. Bờ vai rộng vững chắc của Dương Tử Minh che chắn trước mắt cô, đem lại cho cô cảm giác thực an toàn.

Cô buông lỏng đề phòng, đầu khẽ dựa vào sau lưng hắn, đôi tay vòng ra phía trước ôm lấy eo hắn, giọng điệu đầy ủy khuất: "Anh như thế nào giờ mới đến a."

Dương Tử Minh cúi đầu, tay hắn bao bọc lấy bàn tay nhỏ xinh của cô, nhẹ giọng nói: "Thực xin lỗi. Lần sau nhất định sẽ không rời khỏi em nữa."

Cố Mãn Nguyệt chỉ nghe rõ nửa câu đầu.

Nửa câu sau Dương Tử Minh thanh âm khàn khàn, cô có chút mù mờ nghe không rõ.

Cô cũng không hỏi nhiều.

Bây giờ, điều cô muốn nhất là Đỗ Nguyên Hách có thể cút đi nhanh nhanh một chút.