Chương 3: Thế nhưng đã thích hai năm

Anh trai cậu có một biệt thự ở thủ đô, còn tinh xảo hơn nhà của cậu nữa. Trong vườn còn có một cái bể bơi lớn. Dương Huyễn hưng phấn tột độ, cởϊ qυầи áo ra rồi nhảy vào trong nước hồ, bơi mãi bên ngoài đến khi trời tối, cho đến khi anh trai cậu gọi vào ăn cơm cậu mới dừng lại.

Cậu gần như chỉ quấn một cái khăn lông trắng ở bên hông, lộ ra bụng dưới phẳng lì cùng hai chân thon dài thẳng tắp. Không hiểu sao, cậu nhận thấy ánh mắt anh trai nhìn mình có chút kỳ lạ, nhưng khi cậu nhìn sang thì anh trai đã khôi phục lại dáng vẻ điềm nhiên ôn hòa như mọi khi rồi.

Tính cách của anh trai cậu vẫn luôn ôn hòa như vậy, không thể nào không công nhận anh trai là người rất hiền lành.

Dương Huyễn mở miệng cắn một miếng thịt, nhìn quanh một vòng, nghi hoặc hỏi: "Anh trai, sao ngay cả người làm mà anh cũng không có vậy?"

Anh trai cậu chậm rãi cắt miếng bò bít tết, mỉm cười nói: "Chúng ta lâu rồi không gặp nhau, anh muốn ở riêng với em một lúc nên bảo bọn họ rời đi. Nếu như em muốn thì ngày mai anh bảo bọn họ đến.”

"Không cần, em cũng muốn ở riêng với anh trai, nhiều người phiền lắm.” Dương Huyễn cười ngốc.

Dường như anh trai cậu cũng lén cười, chậm rãi ung dung nói: “Thật sự rất phiền.” Ăn cơm tối xong, anh trai cậu đi rửa chén, cậu thì trở về phòng chơi game. Có lẽ khoảng chín giờ, anh trai bưng một ly sữa bò nóng đi vào phòng của cậu, đặt sữa bò bên tay cậu, nhẹ nhàng nói: "Hôm nay em đi máy bay mệt rồi, nghỉ ngơi sớm một chút đi."

Dương Huyễn đang đánh tới khúc gay cấn, cậu không muốn dừng lại ngay, nhưng anh trai lại thấp giọng nói rằng: “Quai Quai, nghe lời.”

Nhũ danh của cậu là Quai Quai, chỉ có anh trai cậu mới có thể gọi vậy được.

Dương Huyễn không bằng lòng nghỉ chơi lắm, cậu uống một hớp sữa bò, đứng dậy đi vào phòng tắm: “Em tắm xong rồi ngủ.”

Không biết có phải khi tắm nhiệt độ nước quá cao không mà sau khi ra ngoài cậu thấy toàn thân khô nóng tới cực độ. Thấy anh trai vẫn ngồi trên chiếc ghế salon trong phòng, cậu định chơi điện thoại một lát rồi ngủ tiếp, kết quả cậu không nhìn thấy điện thoại trên bàn, thế nên bèn hỏi: “Anh à, anh có thấy điện thoại di động của em không?”

“Không thấy.”

"Quái lạ." Dương Huyễn buồn bực, cơ thể càng ngày càng nóng rực, da thịt trắng nõn dưới áo ngủ chuyển sang màu hồng, cổ cùng lỗ tai đều đỏ lên.

Anh trai nói: "Ngày mai lại tìm đi sau, ngủ trước đi."

Dương Huyễn đồng ý, cũng mặc kệ việc anh trai có đi hay không, cậu trực tiếp leo lên giường nằm nhưng trằn trọc mãi không ngủ được. Nghe thấy anh trai đang đến gần, cậu không nhịn được mà nới lỏng cổ áo ngủ ra: “Anh à, em nóng quá, anh hạ thấp nhiệt độ điều hòa xuống chút giúp em đi.”

“Nhiệt độ điều hòa đã thấp lắm rồi, cởϊ áσ ngủ ra đi.”

Dương Huyễn không hề phòng bị chút nào: “Được.” Cậu cởϊ áσ ngủ ra, cũng không biết làm sao mà cả người không còn chút sức lực gì. Anh trai duỗi tay cởϊ áσ cho cậu, lúc ngón tay lạnh buốt chạm vào l*иg ngực cậu, cậu không nhịn được sự thoải mái mà rên lên một tiếng.

Lúc ngón tay lạnh buốt vuốt xuống dưới, chậm rãi đi tới bụng của cậu, dưới bụng cậu cứ như sinh ra một dòng điện khiến cơ thể cậu không khỏi run rẩy, dươиɠ ѵậŧ phía dưới dường như sắp có dấu hiệu ngẩng đầu dậy. Dương Huyễn lập tức tỉnh táo lại, đột nhiên cậu quay lưng đi, đỏ mặt trầm giọng nói: “Anh trai, anh ra ngoài trước đi.”

Anh trai lại ngồi trên giường cậu, bình tĩnh hỏi: “Sao vậy?”

Cậu sao mà muốn nói ra được, ấp úng đáp: “Không, không có gì, anh đi trước đi.”

Anh trai cậu không có động tĩnh gì, một lát sau hắn thật sự nằm xuống bên cạnh cậu, môi cứ như dán vào tai, giọng nói trầm thấp dễ nghe khiến toàn thân cậu như nhũn ra: “Quai Quai, em thật lòng thích cô gái kia sao?”

Thật ra bây giờ cậu có hơi mơ hồ một chút, nói cái gì mà bản thân mình cũng không biết nữa: “Đương nhiên, em thật lòng thích cô ấy, thế nhưng cô ấy không thích em, em theo đuổi cô ấy hai năm mà ngay cả một ánh mắt cô ấy cũng không bằng lòng trao cho em.”

“Thế mà đã hai năm rồi sao?”

Cậu cảm thấy giọng điệu của anh trai không đúng lắm, nhưng không nói rõ được là không đúng chỗ nào.

Cậu muốn hòa hoãn bầu không khí một chút, cười ha ha: “Anh trai có phải em rất thâm tình không?”

Giọng điệu của anh trai bỗng nhiên lạnh đi: “Đúng vậy, là do mấy năm nay anh phóng túng cho em quá rồi nên em cho rằng mình có thể tùy tiện thích người khác.”

Đây là ý gì vậy? Dương Huyễn loáng thoáng có chút sợ hãi, cảm thấy dường như anh trai không giống mọi khi, mà cái gì gọi là có thể tùy tiện thích người khác chứ? Sao cậu không thể tùy tiện thích người khác được vậy?