Chương 76: Mất lý trí

"Em ở nhà nghỉ ngơi tốt, thủ tục thôi việc của em tôi sẽ lo với chính phủ, em không cần nhọc lòng. Ngoan, nếu Ôn di có gọi đến nói lời khó nghe hay gì khác, em cứ yên lặng. Đợi tôi về, chúng ta sẽ giải quyết." Lãnh Ngọc Cẩn trấn an Ôn Ngữ trước khi ra ngoài.

Vì hiện tại, Ôn Ngữ đã cơ bản hoàn thành hơn nửa các thủ tục từ chức tại chính phủ, nàng không cần thiết có mặt tại tòa thị chính. Mấy hôm nay, phần lớn nàng ở lại nhà thị trưởng, an ổn làm một người vợ tốt.

Sửa sang lại cổ áo cho Lãnh Ngọc Cẩn ngay ngắn. Ôn Ngữ hạ mi mắt, khẽ nói: "Thật ra, không có mẹ em đồng ý cũng không sao. Dựa theo pháp luật, omega có quyền tự do quyết định hôn nhân. Em và thị trưởng đăng kí kết hôn trước cũng không sao."

Lãnh Ngọc Cẩn nghe lời này thì yên lặng, có lẽ Ôn Ngữ đã nghĩ đến khả năng xấu nhất nên mới nói vậy. Em ấy muốn tự quyết hôn nhân của mình cũng không sai. Nhưng mà, không có đồng ý từ thân nhân duy nhất, hẳn trong lòng không hoàn toàn thoải mái được.

"Đừng nghĩ nhiều như vậy, cố gắng vài lần cũng có thể cảm hóa con người. Vì em, tôi sẽ cố làm một con rể tốt, cố hết sức thuyết phục mẹ em." Lãnh Ngọc Cẩn ôm Ôn Ngữ vào lòng, nói như vậy.

Ôn Ngữ có chút cảm động. Nàng cọ cọ mặt vào lòng thị trưởng. Khẽ thì thầm: "Thị trưởng... Có ngài thực tốt."

Lãnh Ngọc Cẩn vuốt vuốt tóc nàng, khẽ nói: "Không phải bây giờ em thôi việc rồi sao? Cứ gọi tôi bằng chức danh là thế nào. Tôi là bạn gái của em, không còn là cấp trêи nữa."

Ôn Ngữ chậm lắc đầu, từ lúc Lãnh Ngọc Cẩn đắc cử, nàng càng thích gọi bằng "thị trưởng". Bởi vì như vậy, như thể nhắc nhở rằng một đời cố gắng của các nàng đã có đền đáp xứng đáng.

Lãnh Ngọc Cẩn đi, Ôn Ngữ ở nhà cũng không có việc gì làm. Cơ bản đây là đặc khu riêng của quan chức cao cấp chính phủ, không nói đến mấy bà cô hàng xóm đến đây buôn chuyện được.

Ôn Ngữ cũng không định ra ngoài, dù rằng Lãnh Ngọc Cẩn có nói có thể ra ngoài giải tỏa một lúc. Nàng lại ở nhà, dọn dẹp chung quanh, vì đã có ý định cùng dựng tổ với thị trưởng, nên cơ bản quần áo nàng cũng mang đến.

Omega bản năng lớn nhất là sinh nở và dựng tổ. Khi tìm được bạn đời ưng ý, phần lớn đều thích chăm lo từng chút cho tổ ấm mới của mình. Ôn Ngữ không ngoại lệ, dành cả buổi sáng cho chuyện này, dù rằng căn hộ rất sạch sẽ, nàng chỉ tốn công bài trí một chút. Thoạt nhìn rất có ý vị của đôi uyên ương mới.

Bất quá, nếu Ôn Ngữ biết, chỉ một lúc nữa thôi, sự thật mấy mươi năm phơi bày, nàng còn bình đạm được như thế nữa không.

...

11 giờ 10 phút, Lãnh Ngọc Cẩn nhắn tin, dặn dò Ôn Ngữ phải ăn đầy đủ bữa trưa. Ôn Ngữ vui vẻ chụp ảnh bữa trưa mình vừa nấu gửi qua. Cả hai dù không ở bên nhưng cũng mười phần thân thiết.

12 giờ 5 phút, Lương Ẩn gọi cho Ôn Ngữ, nói: "Ngữ, chị nghĩ có việc em cần biết. Em phải bình tĩnh, thật sự chuyện này cần bình tĩnh."

Ôn Ngữ nghe ra nghiêm trọng trong ngữ khí Lương Ẩn. Nàng yên lặng tắt bếp vốn đang nấu thức ăn. Nàng tiến ra phòng khách, ngồi xuống sô pha. Dự cảm cho nàng biết Lương Ẩn sẽ không đột ngột nghiêm trọng thế bao giờ.

"Lương Ẩn, nếu là chuyện quan trọng như vậy, ta có cần gặp mặt mới nói không?" Ôn Ngữ hỏi.

Lương Ẩn lại quan ngại nói: "E rằng không kịp. Mẹ em đã cầm theo di ảnh ba em đến bộ Tư pháp rồi. Bà ấy vừa đến sân bay, có lẽ định đến thủ đô, chị nghĩ không hay nên đã tìm cách giữ bà ấy lại."

Ôn Ngữ nghe xong đều không thể tin cũng khϊế͙p͙ sợ. Không lẽ mẹ nàng muốn nhờ đến can thiệp pháp luật để cản cấm nàng và thị trưởng. Không có khả năng, tự do hôn nhân, đó là nhân quyền thích đáng mà chính phủ đã công nhận cho omega. Nếu vậy, mẹ nàng đang có động thái gì, không lẽ dùng cách này để ép nàng mềm lòng.

"Lương Ẩn, cảm ơn chị, chị có thể cho em địa chỉ chỗ mẹ em không? Em sẽ đến đón bà, chuyện đâu còn có đó, cần gì mẹ em phải vậy." Ôn Ngữ mày đều nhíu chặt. Có lẽ nàng vẫn nghĩ mẹ nàng là giận dỗi chuyện nàng kết giao alpha.

Lương Ẩn lại sâu kín nói một câu: "Em có đến cũng sẽ vô ích, nhưng mà, chị có thể cho em biết chuyện em muốn biết."

Ôn Ngữ mày đẹp càng nhíu chặt thêm một phần, dường như vẫn còn một tầng nghiêm trọng. Lương Ẩn hít sâu một hơi tự trấn định, đừng nói Ôn Ngữ cả nàng cũng không tin được chuyện này.

Lương Ẩn nói: "Sau chuyện Lương Khắc bắt cóc em, chị nghĩ mẹ chị vẫn còn chưa chịu yên nên đã động vài tay chân để theo dõi. Mới đây thôi, Lương Khắc đã bí mật đi tàu hỏa cả mấy chuyến để đến A thị. Nửa đêm hôm qua, hắn tìm đến nhà mẹ em, nói chút chuyện về Lãnh gia."

Ôn Ngữ cẩn thận nghe từng chút một, không bỏ qua điều gì, nàng chậm rãi hỏi: "Chị có thể cho em biết... cụ thể nhị điện hạ đã nói gì với mẹ em không?"

Chuyện này càng lúc càng loạn, Ôn mẹ, Lãnh gia, nhị điện hạ, nhưng người vốn dĩ không liên quan gì nhau lại quấn thành vòng tròn. Nếu là quan hệ lợi ích, thì cũng chỉ có thể Ôn Ngữ thiếu nợ người Lãnh gia.

Khi nàng bước chân vào chính trị, với thân phận con gái tội đồ, nào có thể an ổn. Nếu không phải có Lãnh gia phía sau dọn đường thay nàng, nàng đã không thể làm chính trị được. Mà lần trước Lương Khắc bắt cóc nàng, coi như có chút liên quan vấn đề tranh chấp tài lực A thị.

Suy cho cùng là Lãnh gia cùng Ôn Ngữ có quan hệ, nhị điện hạ có chút bất hòa với nàng. Nhưng... tại sao lại dính đến tận Ôn mẹ. Không lẽ vẫn còn uẩn khúc?

Quả nhiên, Lương Ẩn yên lặng rất lâu, cuối cùng nói một câu: "Chị sẽ gửi cho em toàn bộ đoạn ghi âm tối qua. Chuyện gì em muốn biết sẽ sáng tỏ. Nhưng mà Ôn Ngữ... chị chân thành khuyên em, giữ lại lý trí."

Ôn Ngữ càng lúc càng khó chịu, như thể chuyện này thực nghiêm trọng đến mức làm nàng mất trí sao? Như vậy mẹ nàng đã giấu nàng bấy nhiêu năm không phải không có lý do.

Nhưng dù vậy, trong lòng nàng vẫn khó chịu, không lẽ mẹ nàng thiếu tin tưởng nàng đến vậy. Dù bây giờ một thân một mình theo phe hoàng gia cũng không nói với nàng một tiếng.

Lương Ẩn lo lắng không dư thừa, quả nhiên nghe xong Ôn Ngữ đều như mất trí. Nàng ôm đầu kêu lên như bị cực độ thống khổ. Nửa lúc khóc nửa lúc cười, cuối cùng điên cuồng đến mức đập phá toàn độ đồ đạc trong nhà. Như một con thú hoang bị đâm một nhát mà nàng vừa mất trí vừa đau đớn.

"Thị trưởng... em yêu chị..."

"Thị trưởng... có ngài thực tốt..."

"Thị trường, cảm ơn ngài..."

"Lãnh di, để đó con rửa rau cho, a di cứ nấu canh tiếp đi..."

"Vâng, cảm ơn Lãnh thúc quan tâm"

...

Nhớ lại từng gì từng nói với người Lãnh gia, Ôn Ngữ càng tự chê cười chính mình. Nàng khóc, nước mắt đều khiến nàng điên cuồng. Chả trách mẹ nàng như vậy, chả trách, chả trách...

"A!!!!!" Ôn Ngữ kêu một tiếng chua chát. Nàng tự đánh mình, nàng đúng là thứ bất hiếu!!

Nằm dưới thân kẻ thù sung sướиɠ còn không biết, đã vậy còn nói cười với một nhà Lãnh gia đó, thậm chí nàng còn cãi lệnh mẹ chỉ vì một kẻ như thế. Cả đời Ôn Ngữ, đây chính là chê cười lớn nhất của nàng.

...

Chiều 7 giờ tối, Lãnh Ngọc Cẩn tranh thủ về nhà. Nàng vừa mở cửa, bốn bề đổ nát hỗn độn đạp vào mắt, như thể có cơn bão vừa quét đây.

Xuất phát từ chân tâm, Lãnh Ngọc Cẩn vội tiến vào, gấp gáp gọi: "Ngữ?!! Em đâu rồi?! Em có bị làm sao không?!! Ngữ..."

Lãnh Ngọc Cẩn chưa gọi xong, Ôn Ngữ đã xuất hiện, nàng xuất hiện sau lưng Lãnh Ngọc Cẩn. Nàng không chút biểu tình, chĩa thẳng họng súng lạnh vào đầu Lãnh Ngọc Cẩn.

Cảm giác lạnh lẽo từ gáy truyền đến não bộ, toàn cơ thể Lãnh Ngọc Cẩn đều căng cứng lại, bước vào trạng thái chiến đấu của một alpha. Nhưng nàng biết, người đang dùng súng là omega của nàng, dằn lại bản năng chiến đầu vốn có. Nàng nhẹ giọng:

"Ngữ, em sao vậy? Có làm s..."

"Câm mồm!!"

Lần đầu tiên, lần đầu tiên trong mười mấy năm làm bạn, Ôn Ngữ hét lên với Lãnh Ngọc Cẩn như vậy. Thậm chí, Lãnh Ngọc Cẩn nghe thấy rõ rệt tiếng lên cò súng sát bên. Đây là báo hiệu gì? Báo hiệu Ôn Ngữ sẵn lòng bóp cò.

Lãnh Ngọc Cẩn yên lặng, nàng mơ hồ đoán ra rồi. Quả là con gái của Ôn mẹ, không thừa hưởng tính khí này của bà ấy mới là lạ.

Ôn Ngữ nội tâm run rẩy, nàng khóc, nhưng vì không muốn Lãnh Ngọc Cẩn biết nên nhất quyết nhịn lại. Môi đều bị nàng cắn rớm máu. Nhưng vậy, tay nàng cầm súng không run rẩy. Tế bào dưới mạch máu nàng điên cuồng chảy ngược. Thậm chí, có thể nhìn ra sát khí trong đôi mắt xinh đẹp ấy. Nàng vẫn kề súng vào đầu Lãnh Ngọc Cẩn.

Mới hôm qua thôi, các nàng còn sẵn lòng nắm tay nhau qua mọi gian khổ, sẵn lòng cùng nhau sinh con dưỡng cái. Thậm chí kế hoạch tương lai, các nàng đều nghĩ đến. Chỉ hận không nhanh chút kết hôn.

Nhưng giờ... tất cả trở thành chê cười lớn nhất cho cả hai. Người đang bị súng kiềm chế, người thì đang bị hận thù khống chế.

"Tôi có chuyện muốn hỏi cô." Lãnh Ngọc Cẩn nghe Ôn Ngữ lạnh lùng nói vậy.

Lãnh Ngọc Cẩn vẫn ôn nhu đáp: "Được, bất kì điều gì em muốn biết, tôi đều sẽ nói."

"Dẹp loại ngữ khí này của cô!! Cô nghĩ tôi là gì?!! Là con ngốc tùy ý Lãnh gia cô lừa gạt?!! Lãnh-Ngọc-Cẩn, tôi đã quá ngu xuẩn tin cô rồi!!"

Lãnh Ngọc Cẩn yên lặng, không hề sai, nàng đã lừa Ôn Ngữ rất lâu. Vốn nghĩ có thể giấu được chuyện này cả đời, nhưng đó là hoang tưởng không thể làm được. Tất cả... chung quy chỉ là một lớp da mặt, sớm muộn bị chọc rách.

"Được rồi, em cứ hỏi, tôi sẽ trả lời."

Ôn Ngữ điều tiết hô hấp, thậm chí có thể nhìn ra nàng đang khẩn trương vô cùng. Cơn giận làm nàng mất lý trí, thù hận có thể biến nàng thành kẻ sát nhân. Đáng cười nhất, người nàng muốn gϊếŧ chính là alpha nàng từng muốn dựa dẫm cả đời.

"Tôi hỏi cô, hai mươi năm trước, có phải tội danh tham nhũng của ba tôi là do Lãnh gia cô ban tặng hay không?!!!!"

...