Chương 17: Đêm khuya

Ôn Ngữ bưng ly sữa nhấp một ngụm che bối rối, nói: "Tôi không sao, thị trưởng đừng lo".

Lãnh Ngọc Cẩn thấy vậy mỉm cười, lơ đãng liếc qua vành tai ửng hồng của Ôn Ngữ, đáy mắt khẽ động. U ám chớm dần trong mắt.

Chợt TV lại phát ra chương trình đặc biệt của hoàng gia. Là tin về đế quốc Đát Lan Han. Trong màn hình là gia đình hoàng gia đang cùng công chúng kỉ niệm năm mới. Còn có cả vị công chúa xứ sở Đát Lan Han nổi danh. Nàng ta vận một bộ váy dạ hội bằng lông vũ, tóc vàng mắt xanh, đẹp đẽ như thiên sứ được vẽ trêи kính thủy tinh.

Cả gia đình hoàng gia Đát Lan Han cùng xem pháo hoa, cùng cầu nguyện với dân chúng. Mười phần náo nhiệt hài hòa.

Lãnh Ngọc Cẩn thần tình lãnh túc xem kĩ chương trình này. Không phải vì thích mà vì chuyện sắp tới dành cho A thị. Vị công chúa duy nhất của hoàng gia Đát Lan Han là khách quý sắp tới của các nàng.

Nàng ta năm nay hai mươi tuổi, thanh xuân căng tràn. Với thân phận học viên từ đại học chính trị Liên lục địa. Nàng ta sẽ đến A thị thực tập. Vậy nên Lãnh Ngọc Cẩn phải đón tiếp vị khách này. Còn phải biểu hiện hữu nghị cho Đại Yên cùng đế quốc Đát Lan Han.

Ôn Ngữ cũng chăm chú nhìn màn hình TV, nàng nói: "Thị trưởng, vị công chúa này gọi là Cát San, trong giới học viên chính trị cũng rất có tiếng tăm. Dung mạo tốt, tính tình hòa đồng vui vẻ. Còn là omega phẩm cấp tốt. Nàng ta từng kêu gọi Hiến pháp các nước nên cân nhắc đặc quyền nuôi con cho omega, rất được công chúng yêu thích.

Một danh sĩ gốc Ấn Hoan từng ca ngợi nàng ta "nhành ô liu quý phái giữa vườn địa đàng". Chính vì lý do này, nàng ta đang được cân nhấc với vị trí Đại sứ hòa bình của Liên hợp quốc".

Ô liu là một trong những biểu tượng về hòa bình. Ô liu trong vườn địa đàng mang hàm ý ca tụng không ngớt về vẻ đẹp của công chúa này.

Công chúa Cát San là người có dung mạo rất đẹp, lại có nụ cười thân thiện như thiên sứ. Hơn cả, mẹ ruột nàng ta là con lai của Đát Lan Han gốc Đại Yên. Mang trong người dòng máu như vậy. Rất thích hợp cho vị trí Đại sứ hòa bình, trung hòa các nước lớn trêи địa cầu.

Lãnh Ngọc Cẩn lại không quá hứng thú với chuyện này. Điều nàng cần là A thị phát triển, Đại Yên bình ổn. Công chúa nàng sẽ tiếp đón tốt, bất quá, không nhiều tâm tư truy phủng.

Nàng tùy tiện hỏi: "Dường như bà ngoại của vị công chúa này từng giữ vị trí Đại sứ hòa bình?".

Ôn Ngữ hơi sửng sốt, rồi nhanh nhạy hiểu ý tứ của Lãnh Ngọc Cẩn. Trước giờ tư tưởng hoàng gia truyền hoàng gia vẫn không thể đổi được. Hẳn người cân nhấc vị trí của công chúa cũng nể nang vị cựu Đại sứ hòa bình mấy phần.

Lãnh Ngọc Cẩn cùng Ôn Ngữ câu được câu không trò chuyện. Chỉ là chút chuyện nhàn tản, nhưng các nàng lại thích cảm giác này. Hoặc đơn giản, mười năm qua các nàng vẫn luôn ở bên nhau, dần trở thành thói quen của nhau.

11 giờ tối, đường phố A thị bắt đầu đông đúc, cơ hồ chen chân không lọt. Từ cửa sổ chung cư, Lãnh Ngọc Cẩn nhìn xuống đường phố đang rực sáng như dải ngân hà. Nàng vẫn chưa rời đi, nàng muốn ở cùng Ôn Ngữ càng lâu càng tốt.

Ôn Ngữ khoác áo ấm len mỏng, nàng đứng cạnh Lãnh Ngọc Cẩn. Cùng nàng nhìn A thị phồn hoa rực rỡ. Đây là công sức của các nàng, các nàng đã cùng nhau gầy dựng cho A thị của hôm nay. Giờ nhìn lại, lòng đều đầy thỏa mãn.

Ôn Ngữ khẽ hỏi: "Thị trưởng, người có muốn uống chút rượu không?".

Lãnh Ngọc Cẩn đã tháo áo vest ngoài, để kiện áo sơ mi trắng muốt ôm lấy thân hình mảnh mai. Thập phần tiêu soái. Nàng mỉm cười: "Tất nhiên rồi."

Ôn Ngữ liền quay người đi, một lúc sau quay lại với hai ly thủy tinh cùng chai rượu. Chai rượu này là một vị nguyên thủ quốc gia tặng nàng. Nói rằng là loại trêи hai mươi năm ủ bằng thùng gỗ sồi. Khá quý giá, bất quá đã mấy năm nàng cất trong tủ kính. Giờ mới có dịp mang ra.

Rót hai ly rượu, sắc rượu hổ phách sóng sánh trong ly thủy tinh. Ôn Ngữ mềm nhẹ trao ly rượu cho Lãnh Ngọc Cẩn. Bản thân dùng hai tay cầm lấy một ly đứng cạnh.

Trong hộ đèn đều tắt, chỉ để một bóng đèn hư ảo ở góc cửa sổ thủy tinh. Hắt lên hai thân ảnh ở đó một mảnh hài hòa.

Các nàng vừa uống chút rượu, vừa chờ pháo hoa.

Cửa sổ này không có cách mở, cửa kính quanh năm đóng kính, là một vách thủy tinh. Kϊƈɦ cỡ rất rộng, từ trần kéo dài đến tận sát sàn nhà. Chiếm khoảng mét vuông của vách tường. Cửa sổ này có thể nhìn bao quát A thị, đặc biệt dùng kính cường lực để lắp đặt.

Thường ngày Ôn Ngữ đều dùng rèm che kín cửa này. Nhưng giờ nàng muốn cùng thị trưởng ngắm pháo hoa.

"Hồi nhỏ có mấy lần tôi được xem pháo hoa. Nhưng lớn dần, lúc vào trung học, tôi quen bôn ba mà quên cả xem pháo hoa năm nay phóng màu gì. Mấy năm nay đều xem, nhưng lại mất đi cảm giác rạo rực của lúc nhỏ." Lãnh Ngọc Cẩn mềm nhẹ nói.

Ôn Ngữ cười khẽ, nàng nhấp ngụm rượu nhỏ. Thời gian là vậy, làm phai mờ nhiều thứ, trong đó có cả cảm xúc của con người. Đến lúc nhìn lại, cảm xúc thuở ban đầu vẫn là đẹp đẽ và sáng sủa nhất. Nàng nhẹ giọng: "Thị trưởng, đây là điều khó tránh khỏi."

Bất kì ai cũng sẽ phải trải qua cảm giác này. Cảm giác những rung cảm của ngày đầu tiên tiêu thất. Để lại tiếc nuối khó tả.

Lãnh Ngọc Cẩn đảo đảo ly thủy tinh, một ngụm uống cạn rượu, vị nồng tràn khắp khoang miệng nàng. Nàng nhẹ giọng: "Sau này, em có suy tính gì chưa?"

Đây là lần đầu tiên Lãnh Ngọc Cẩn hỏi Ôn Ngữ như vậy. Suy tính? Nàng suy tính gì chứ, nàng có cuộc sống tốt, có chỗ bảo hộ tốt, có danh vọng quyền lực. Nàng cảm thấy rất đủ.

"Vẫn chưa thưa thị trưởng. Còn ngài? Ngài muốn triển khai hạng mục mới sao?"

Lãnh Ngọc Cẩn bật cười, nàng nói: "Đúng là có hạng mục mới. Mẹ tôi đang đốc thúc tôi nhanh chút triển khai kế hoạch dài hạn, cụ thể ở lĩnh vực phối ngẫu hợp pháp."

Ôn Ngữ nghe xong liền bật cười. Hiếm khi nàng nghe thị trưởng đùa như vậy. Nàng còn nghĩ là công việc, nguyên lai là hôn nhân tư riêng.

Alpha có tính độc lập rất cao. Mỗi cá thể alpha đều bắt đầu thoát ly khỏi gia đình và tự lập rất sớm. Tự mình gầy dựng một khoảng thiên địa, tìm lãnh thổ rồi omega mà bảo hộ. Có thể nói, với Lãnh Ngọc Cẩn nàng đã dựng được một khoảng lãnh thổ rộng lớn. Nhưng tiếc rằng, lãnh thổ nàng vẫn thiếu omega chăm nom.

Thường thuận theo bản năng, alpha sẽ tự thúc đẩy chuyện tìm omega, một phần là cần thiết giải quyết tư ɖu͙ƈ, phần khác là nòi giống. Bất quá, đến mức gia đình phải đốc thúc, hẳn chỉ có Lãnh Ngọc Cẩn.

Lãnh Ngọc Cẩn cảm khái: "Mẹ tôi nói năm nay tôi sắp qua cả tuổi tác tốt, phải chóng tìm phối ngẫu đâu. Không lại thành cả đời cô độc."

Ôn Ngữ cười càng thêm sâu. Ngữ khí đầy ý cười: "Lãnh di thật khéo lo. Thị trưởng đang ở độ tuổi phong độ phi phàm. Sao lại lo chuyện này đến vậy?"

Lãnh Ngọc Cẩn lại nghi hoặc: "Em không cảm thấy tôi quá tuổi sao?"

Ôn Ngữ liền lắc đầu, omega vây quanh thị trưởng không ít, nào có loại chuyện thị trưởng bị ghét bỏ?

Nàng nói: "Thị trưởng là đang ở độ tuổi được nhiều omega săn đón. Hiện tại, có tới năm sáu phần omega cần cảm giác an toàn, vậy nên luôn chọn người lớn tuổi hơn mình, đặc biệt là alpha tầm ba mươi để chọn. Alpha ở độ tuổi này sẽ có suy nghĩ chính chắn hơn, biết quan tâm đến gia đình hơn, sẽ bảo hộ tốt cho họ. Thị trưởng đừng quá lo, omega muốn chọn ngài sẽ không ít được."

Lãnh Ngọc Cẩn tự mình rót thêm ly rượu, vờ lơ đãng hỏi: "Vậy còn em?"

Ôn Ngữ không nghe kịp lời Lãnh Ngọc Cẩn muốn hỏi vì ngoài trời chợt bừng pháo hoa. Từng đợt pháo hoa bừng lên giữa đêm đen, tiếng chuông từ giáo đường xa xa

Tiếng chúc mừng năm mới huyên náo từ nhiều hướng truyền đến. A thị một mảnh náo nhiệt.

"Thị trưởng, vừa nãy ngài nói gì sao?". Ôn Ngữ hỏi lại.

Lãnh Ngọc Cẩn mỉm cười, lại nói: "Không gì, tôi chỉ muốn chúc em năm mới vui vẻ!"

Ôn Ngữ mỉm cười: "Ngài cũng năm mới vui vẻ, thị trưởng."

Ánh sáng từ bên ngoài hất vào, một vóc người cao ngất tiêu soái, một nữ nhân mềm mại nữ tính. Từng ở cạnh nhau mười năm, hào quang đều rạng rỡ cùng nhau. Mười năm đáng quý, mười năm đáng nhờ. Giữa ánh đèn pháo hoa rạng rỡ, cùng nhau đón năm mới.

12 giờ 10 phút, vì hiện tại phố xá đã quá tấp nập người xem pháo hoa. Lãnh Ngọc Cẩn không về được, nàng đành ở lại nhà Ôn Ngữ một đêm. Ôn Ngữ sắp xếp cho nàng ở khách phòng, nói là khách phòng nhưng nơi này mười phần gọn gàng. Thường ngày Ôn Ngữ đều quét dọn sạch sẽ, sắp xếp ấm cúng.

"Thị trưởng, chúc ngài ngủ ngon." Ôn Ngữ mỉm cười đóng cửa, Lãnh Ngọc Cẩn đứng bên trong, đang gấp áo vest của mình lại, cũng cười ôn nhu: "Ân, em ngủ ngon, Ngữ."

...

Đèn tắt, bốn bề hộ yên ắng.

Ôn Ngữ nằm trêи giường, lăn lộn một lúc vẫn không ngủ được. Hôm nay dường như nàng đang cố tình giữ thị trưởng lại. Cả bản thân nàng cũng không hiểu nổi mình vì sao làm vậy.

Bản năng sẽ chi phối cảm xúc và ngược lại. Ôn Ngữ cuộn người trong chăn, bản năng ỷ lại trong xương tủy dường như chi phối nàng rồi.

Mỗi lần ở gần thị trưởng, nàng lại thích mùi vị của nàng ấy, vô thức tham lam muốn nhiều hơn. Là An toàn, thanh mát, cùng xâm chiếm. Từng tấc da thịt đều khao khát được chạm vào nàng ấy. Hoặc để thị trưởng tùy ý du ngoạn trêи người mình.

Ôi trời, nàng đang nghĩ gì vậy?!! Nàng đang mưu đồ quấy rối cấp trêи sao?!

Ôn Ngữ càng nghĩ càng bị dọa sợ. Từ lúc kì động ɖu͙ƈ không được điều hòa, nàng gần như mất kiểm soát ý thức của mình. Cứ động chút lại bắt đầu có suy nghĩ chiếm Lãnh Ngọc Cẩn cho riêng mình.

Thở dài một hơi, Ôn Ngữ đều mệt mỏi không thôi. Mơ hồ nàng nghe thấy tiếng mở cửa, Ôn Ngữ hơi giật mình.

Là thị trưởng?!

...