"Mas"
Yara ngây người nhìn Aidan, lần thứ mười một người đàn ông lại nhắc đến sự giàu có của cha mẹ cô.
Chẳng phải Aidan luôn biết rằng gia đình cô rất giàu có sao?
Vậy tại sao họ mới đàm luận về điều này lúc này?
"Đủ rồi Yara,anh rất mệt mỏi khi phải tranh luận với em."Aidan bước nhanh lên xe của anh ấy. Anh khởi động động cơ ô tô và lái xe rời khỏi đó.
Yara đóng băng tại chỗ.Cô không biết làm thế nào khác để nói với chồng mình, và chính cô cũng không hiểu tại sao dạo này Aidan luôn giận cô.
"Chồng cô đâu rồi, nó đã rồi đi à?"
Yara liếc nhìn về phía mẹ chồng cô đang đi qua. "Rồi ạ, mẹ. Đi được một lát rồi." Dù đang cảm thấy tức giận, côvẫn đáp lại lời của người phụ nữ trung niên này.
"Thực ra cô đang theo đuổi cái gì vậy Yara? Tại sao cô lại làm việc đến tận khuya và mặc kệ chồng mình?Gia đình cô đã rất giàu có, vậy nếu muốn tiền thì không cần phải làm việc. Dù sao con tôi vẫn có thể nuôi cô được," Nova nói trực tiếp và cảm thấy bực bội vì Yara luôn bận rộn và không chú ý đến con trai của bà ấy.
Yara hít một hơi thật sâu trước khi đáp lại những lời của mẹ chồng, cô không muốn để cảm xúc bộc phát và nông nổi.
"Con làm việc không chỉ vì tiền đâu mẹ ạ. Con luôn muốn trở thành một bác sĩ, con muốn giúp đỡ những người bị bệnh và bị thương."
"Ha ha, cô luôn tìm lý do. Nếu cô không muốn hầu hạ chăm sóc Aidan, tốt hơn hết là cô nên ly hôn đi."
"Cầu xin sự tha thứ từ Chúa toàn năng, mẹ. Tại sao mẹ lại nói như vậy?"
Yara nhìn mẹ chồng với vẻ hoài nghi. Làm sao vợ chồng cô có thể nói về việc ly hôn? Một nhận xét là một lời cầu nguyện, và một nhận xét tồi tệ có thể trở thành sự thật.
"Nghe này, Yara. Bây giờ cô đã kết hôn và không còn là một cô gái độc thân nữa, cô có một người đàn ông để chăm sóc. Hãy nghĩ xem, cô dành bao nhiêu giờ một ngày cho chồng mình?"
Yara im lặng trước những gì mẹ chồng nói. Hai tay cô đan vào nhau, l*иg ngực càng siết chặt hơn.
"Cô đã kết hôn, và cô nên chăm sóc chồng mình. Hãy nhớ rằng, Yara. Thiên đường của cô nằm dưới lòng bàn chân của chồng cô, nếu chồng cô không hạnh phúc, thì đừng mong cô ngửi thấy hương thơm của thiên đường."
Nova ngay lập tức quay người và đi lên tầng hai. Bà ấy cảm thấy sự bận rộn của Yara, đặc biệt là khi con trai bà ấy đã đợi cô cả đêm.
Yara ngồi xuống ghế sofa. Nước mắt cô lại tuôn rơi, và không ai biết tất cả những điều này đã xảy ra bao nhiêu lần.
"Tại sao mẹ lại nói vậy? Mình đã chăm sóc tốt cho Aidan, và mình chỉ tăng ca một vài lần. Nhưng bà ấy ngay lập tức cho rằng mình phớt lờ chồng mình."
Một tiếng thở dài khác vang lên với bàn tay đang ôm đầu vì đau nhói. Ký ức nối tiếp ký ức hiện lại trong đầu Yara, cụ thể là về những cuộc cãi vã đã xảy ra trong gia đình cô. Hơn nữa, cuộc hôn nhân của họ vừa tròn 1 năm.
"Mình đã hoàn toàn phớt lờ chồng mình sao?"
Không muốn bị chóng mặt, Yara về phòng tắm rửa sạch sẽ. Sau đó, cô suy nghĩ về mọi thứ đã xảy ra trong gia đình mình.
Sau một năm quen biết Aidan và thân thiết với anh ấy, họ không bao giờ cãi nhau lần nào. Người đàn ông luôn ủng hộ công việc của Yara, và không bao giờ đòi hỏi bất cứ điều gì khi cô bận rộn.
Tuy nhiên, điều gì đang xảy ra bây giờ? Trong suốt một năm lấy nhau, không biết bao nhiêu lần họ cãi nhau vì công việc.
Aidan luôn tức giận nếu Yara đột nhiên không có tin tức gì và hủy cuộc hẹn nếu cô ấy có một sự kiện đột xuất không thể gặp như đêm qua. Vâng, Yara nhận ra rằng cô ấy là người sai. Nếu cô ấy tập trung vào việc chăm sóc bệnh nhân, cô ấy sẽ quên mọi thứ. Kể cả việc thông báo cho chồng.
Kể từ đó, mối quan hệ của họ ngày càng trở nên mong manh, thậm chí bây giờ Aidan không muốn nói chuyện hay thậm chí chỉ nhìn về cô ấy.
Yara bối rối không biết phải làm gì, cô muốn hỏi người khác lời khuyên nhưng không biết là ai.
"Có nên nói với mẹ không?"
Sau đó cô vớ lấy chiếc chìa khóa để trên bàn đi từ nhà về nhà mẹ, may mắn là cô về vào trước buổi trưa hôm nay.
Sau vài phút, Yara đã đến nhà của bố mẹ cô vì khoảng cách cực kỳ gần.
"Assalamu'alaikum."
Yara bước vào nhà, cô nghe thấy tiếng chào của mẹ từ phía bếp nên liền đi đến đó.
"Ồ, con. Sao con đến đây từ sáng sớm vậy?"
Yara ngay lập tức nắm lấy tay mẹ cô đang bận rộn làm một cái gì đó. "Dạ, mẹ. Bố đi làm chưa?"
Via gật đầu. "Hôm nay bố có cuộc họp quan trọng, nên phải đi sớm."
Sau đó, Via dẫn Yara ra vườn và mang cho cô một đĩa bánh quy vừa mới nướng.
"Con không đi làm à?" Via hỏi sau đó.
"Có mẹ ạ, nhưng vào chiều nay thôi." Yara nhìn mẹ với ánh mắt buồn bã. Cô lúng túng không biết nói thế nào về những gì đã xảy ra với mình.
"Có chuyện gì không, con? Có vấn đề gì đó xảy ra sao?"
Yara gật đầu yếu ớt. "Dạ, mẹ. Hiện tại con đang rất bối rối. Liệu con có thật sự đã lơ là chồng mình?"
Via nhíu mày ngạc nhiên khi nghe con gái nói như thế. "Có chuyện gì vậy con? Hãy kể cho mẹ nghe, có lẽ mẹ có thể giúp được cho con."
Yara hít một hơi thật sâu rồi từ từ thở ra, sau đó cô đã kể cho mẹ mình về mọi thứ đã xảy ra trong gia đình cô.
"Con à, những gì mẹ chồng con nói không hẳn là đúng.Thiên đường của con nằm dưới chân Aidan, nhưng điều đó không có nghĩa là con không thể đạt được những gì mình muốn.
Tốt hơn hết, hãy thảo luận mọi vấn đề đó với sự bình tĩnh và đầu óc tỉnh táo."
Yara gật đầu hiểu ý. "Nhưng làm sao con nói chuyện được hả mẹ? Mas Aidan luôn đổ lỗi cho công việc của con."
Via cười rồi vỗ nhẹ lên lưng Yara. "Đầu tiên,hãy nói chuyện tử tế và bình tĩnh,đừng xúc động dù chồng con đang tức giận. Sau khixin lỗi và giải tỏa hiểu lầm, thì mới yêu cầu cậu ấy hiểu về công việc của con."
•
•
•
Tiếp tục.