- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Sự Cám Dỗ Cuối Cùng
- Chương 8: Niềm vui ngày xưa
Sự Cám Dỗ Cuối Cùng
Chương 8: Niềm vui ngày xưa
Đêm mùa hè, trời đầy sao. Mái tóc đen dài của Giản Nhu dập dềnh trên mặt nước, cơ thể trắng muốt ẩn hiện dưới làn nước nóng. Ôm cơ thể mềm mại của cô, nghe tiếng thở hổn hển của cô, Trịnh Vĩ càng ra vào mạnh mẽ, như muốn chiếm lấy nơi sâu nhất của người con gái. Thời khắc này, thế giới của anh và cô như bùng nổ.
Đây là lần đầu tiên anh trải qua chuyện này. Tuy nhiên anh từng mơ thấy cảnh tượng tương tự vô số lần. Thậm chí từ mấy năm trước, anh đã mơ thấy hình ảnh cô đứng trong nhà tắm, thân thể ngọc ngà không tì vết, mái tóc dài mềm mại xõa xuống bờ vai. Anh không có cách nào kìm nén du͙© vọиɠ, liền xông vào ôm cô, đẩy cô vào bờ tường, ra sức chiếm đoạt. Tuy đây chỉ là giấc mơ “tội lỗi” nhưng cũng khiến anh tận hưởng hoan ái, kể từ đó không thể dừng lại.
Bây giờ, giấc mơ đã trở thành hiện thực. Cuối cùng anh cũng đã có cô, trải nghiệm chuyện nam nữ thật sự. Quá trình này chân thực, triền miên, khiến anh chìm đắm hơn bất cứ lần nào trong mơ. Đừng nói là bị nhốt, cho dù bị ngồi tù ba năm, thậm chí mất tự do cả đời, anh cũng thấy xứng đáng.
Trịnh Vĩ gần như thử một lượt các tư thế trong giấc mơ, bao gồm cả tư thế để Giản Nhu ngồi trên người mình, nhìn anh bằng ánh mắt mơ màng. Anh đỡ thắt lưng cô, ngắm thân thể nõn nà không ngừng lắc lư trước mặt. Còn nữa, cô nằm sấp trên giường, mái tóc dài xõa xuống như dải lụa lướt qua trái tim anh…
Tình cảm dồn nén bao năm được dịp bộc phát, không thể thu hồi. Đến khi dùng hết đồ khách sạn chuẩn bị sẵn, đến khi người cô nhuộm màu phiếm hồng, anh mới mãn nguyện ôm cô nằm trên giường. Giản Nhu gối đầu vào vai anh, toàn thân không còn chút sức lực, gương mặt lộ vẻ thẹn thùng.
Dù mệt mỏi nhưng hai người không hề thấy buồn ngủ. Trịnh Vĩ vừa vuốt ve tấm lưng trần của cô vừa hỏi: “Tuần sau em đi nước nào đóng phim vậy? Bao giờ mới về?”
Cô nhướng mày, khẽ đáp: “Em đi Nhật Bản. Chắc cũng nhanh thôi.”
“Nhật Bản ư?” Đúng như cô đoán, Trịnh Vĩ lập tức ngồi dậy, sắc mặt đầy cảnh giác.
Giản Nhu liền giải thích: “Em đóng phim điện ảnh bình thường thôi.”
“Ai mà biết được. Tốt nhất em đừng đi!”
Thấy vẻ ngang ngược của Trịnh Vĩ, Giản Nhu mỉm cười, tựa vào lòng anh. “Em đã ký hợp đồng rồi, không thể hủy bỏ. Hơn nữa, đây là vai nữ chính của một tác phẩm điện ảnh. Em sẽ nổi tiếng sau một đêm cũng không biết chừng.”
“Nổi tiếng đến mức nào? Có bằng Ran Asakawa [1] không?”
[1] Ran Asakawa: là diễn viên dòng phim AV của Nhật.
Giản Nhu trừng mắt. “Hả? Anh cũng biết Ran Asakawa sao? Không phải anh là fan của chị ta đấy chứ? Anh xem bao nhiêu phim chị ta đóng rồi?”
Quả nhiên nhắc đến đề tài này, Trịnh Vĩ lập tức ý thức được mình đã lỡ lời. Anh nở nụ cười vô hại. “Anh vẫn thích xem phim do em đóng hơn.”
“Thật không?”
“Em xinh hơn Ran Asakawa nhiều, thân hình cũng đẹp hơn cô ta.”
“Nói như vậy, anh đã từng xem Ran Asakawa rồi?”
Trịnh Vĩ im lặng vài giây, hắng giọng rồi nói nghiêm túc: “Em đừng đánh trống lảng! Chúng ta hãy tiếp tục thảo luận vấn đề em đi Nhật Bản đóng phim.”
“Em muốn đi thật mà!” Cô nũng nịu.
Tuy nhiên Trịnh Vĩ tỏ ra kiên quyết: “Không được! Anh tuyệt đối không để bạn gái anh bị bọn họ chà đạp.”
“Em đi đóng phim tình cảm chứ có phải phim kia đâu!” Giản Nhu giải thích nhưng vô hiệu.
“Nếu bọn họ nói thẳng là phim kia, liệu em có đi không? Chuyện này trước đây không phải chưa từng xảy ra. Trước khi ký hợp đồng đều nói là phim tình cảm đơn thuần, đến lúc quay mới biết toàn cảnh nóng.” Trong bốn mươi tám tiếng đồng hồ bị tạm giam, Giản Nhu không dưới một lần yêu cầu cảnh sát trả lại di động cho cô nhưng chỉ nhận được câu trả lời trước sau như một: Bọn họ đã liên lạc với công ty quản lý của cô, không cho phép cô gọi điện cho người nào khác ngoài luật sư, ngay cả đọc tin nhắn cũng không được. Cảnh sát hỏi cô bất cứ câu gì, cô cũng chỉ đáp: “Rơi vào hoàn cảnh đó, ngoài cách phản kháng, tôi không còn sự lựa chọn nào khác.”
Hai ngày hai đêm hầu như không ăn không ngủ, Giản Nhu ngồi bó gối trong căn phòng tạm giam chật hẹp, ngẩng đầu nhìn trần nhà, đờ đẫn hồi lâu. Cô không biết sự việc này chỉ là sự trùng hợp hay là cái bẫy của Nhạc Khải Phi, để Nomura lừa cô đến Nhật Bản đóng phim rồi gọi Uy Gia về nước, ép cô vào đường cùng, không thể dựa dẫm hay nhờ vả bất cứ người nào. Cô không biết mình sẽ ra sao. Liệu có phải chịu trách nhiệm trước pháp luật Nhật Bản? Liệu có phải bồi thường một khoản tiền lớn? Liệu Uy Gia có đến cứu cô hay không?
Tuy nhiên dù kết quả thế nào, cô cũng không hối hận vì đã cầm kéo đâm Nomura. Ít nhất, đồn cảnh sát khiến cô có cảm giác an toàn hơn tay đạo diễn chỉ biết nhục mạ và cưỡng ép đó.
Cánh cửa sắt nặng nề mở ra, một cảnh sát đi vào, nói với Giản Nhu, luật sư của cô đã đến. Sau đó anh ta dẫn cô đi vòng vèo tới phòng tiếp khách.
Giản Nhu tưởng người đợi cô ở trong phòng tiếp khách là Uy Gia và luật sư, không ngờ lại là Nhạc Khải Phi.
Nhìn thấy anh ta, cô bất giác nở nụ cười tự giễu. Nếu vừa rồi, cô còn không tin Nhạc Khải Phi đê tiện đến mức ép cô vào đường cùng thì bây giờ cô đã bắt đầu tin vào điều đó. Tuy nhiên sắc mặt Nhạc Khải Phi không hề lộ vẻ đắc ý. Anh ta định đứng lên nhưng rồi lại ngồi im, chăm chú dõi theo Giản Nhu cho đến khi cô đi tới đối diện anh ta.
Vuốt mái tóc lòa xòa ra sau tai, Giản Nhu từ từ ngồi xuống. “Nhạc Tổng! Nếu anh đến để hỏi tôi có hối hận không, e rằng anh phải thất vọng rồi.”
“Tôi đâu có thời gian rảnh rỗi từ nơi xa đến Nhật Bản chỉ để hỏi em vấn đề vô vị này.” Câu trả lời của anh ta khiến Giản Nhu không khỏi bất ngờ.
“Lần này tôi đại diện công ty truyền thông Thế kỷ đến đây để giải quyết sự việc của em với công ty Sangyo Nhật Bản. Tôi đã trao đổi với giám đốc công ty Sangyo. Ông ta cũng hy vọng hai bên hòa giải để tránh làm lỡ việc quay phim. Tuy nhiên đạo diễn Nomura kiên quyết không đồng ý. Ông ta muốn kiện em, còn bắt em bồi thường khoản tiền viện phí và tổn thất tinh thần rất lớn.” Ngừng vài giây, anh ta chỉ tay vào người đàn ông trung niên đi cùng. “Nhưng em cũng không cần sợ ông ta. Vị này là luật sư Diêu, luật sư hàng đầu trong nước. Công ty mời luật sư Diêu sang đây giúp em giải quyết vụ kiện.”
Giản Nhu quay sang luật sư Diêu. Cô còn chưa kịp lên tiếng, Nhạc Khải Phi lại hỏi: “Bọn họ không ngược đãi em đấy chứ?”
Giản Nhu kinh ngạc nhìn anh ta. Gương mặt anh ta lộ vẻ lo lắng và quan tâm rất chân thành. Cô đáp: “Không.”
“Không thì tốt. A Uy làm ăn kiểu gì thế không biết! Phim của đạo diễn thối tha cũng nhận cho em, còn để em ở lại Nhật Bản một mình, anh ta thì về nước như không có chuyện gì xảy ra.” Ngữ khí Nhạc Khải Phi đầy vẻ trách móc, tựa hồ tất cả đều do lỗi của Uy Gia, không liên quan đến anh ta.
Nhạc Khải Phi lại trách cô: “Tuy tôi tán thưởng tính cách không khuất phục trước phú quý và quyền lực của em nhưng trước khi hành sự, em cũng nên suy nghĩ một chút tới hậu quả chứ…” Nhìn gương mặt nhợt nhạt của Giản Nhu, anh ta không đành lòng, liền an ủi: “Em không cần lo lắng. Có luật sư Diêu ở đây, dù ra tòa chúng ta cũng không thua.”
“Thật sao?” Giản Nhu quay sang luật sư Diêu.
Không hổ danh là một luật sư lớn, luật sư Diêu nói năng thận trọng hơn Nhạc Khải Phi nhiều: “Tôi sẽ cố gắng hết sức. Cô hãy kể lại tường tận chuyện xảy ra, nhớ đừng bỏ sót chi tiết nào.”
Giản Nhu kể lại một lượt chuyện đã xảy ra. Luật sư Diêu chăm chú lắng nghe, còn Nhạc Khải Phi không kìm nổi, buông tiếng chửi thề: “Mẹ kiếp!”
Anh ta lại hỏi luật sư Diêu: “Hành động của cô ấy có được coi là phòng vệ chính đáng không?”
“Về nguyên tắc, sự an toàn thân thể hoặc quyền lợi khác của cô ấy chưa bị xâm hại, càng không phải là thời khắc nguy cấp, do đó hành vi đâm nguyên đơn bị thương không được coi là phòng vệ chính đáng.”
Luật sư Diêu quay sang Giản Nhu. “Cô nói, nguyên đơn bắt cô quay mấy cảnh hành động có tính chất nguy hiểm, cô còn bị thương. Cô bị thương ở đâu? Đã khỏi hẳn chưa?”
“Vết thương không nặng lắm. Tôi chỉ bị ngã vài lần, bị xây xát và bầm tím thôi.” Nói xong, Giản Nhu kéo tay áo lên. Trên cánh tay trắng nõn đầy vết bầm tím và trầy xước. Vết xây xát đã đóng vảy nhưng trông vẫn đáng sợ. Nhạc Khải Phi liếc nhìn một cái rồi quay đi chỗ khác.
“Được! Tôi biết rồi!” Luật sư Diêu nói. “Tôi sẽ xin phép chụp ảnh giám định vết thương của cô. Tới lúc đó, cô hãy phối hợp một chút.”
“Được thôi.”
Tiếp tục trò chuyện, luật sư Diêu hỏi tất cả những điều cần thiết, cuối cùng nói: “Cô còn chuyện gì cần tôi giúp không?”
“Có!” Giản Nhu cất giọng vẻ sốt ruột. “Tôi muốn gọi một cuộc điện thoại. Bọn họ tạm thời tịch thu di động của tôi, bảo tôi không được liên lạc với ai ngoài luật sư. Tôi rất muốn liên lạc với một người.”
“Cô gọi cho ai vậy?”
“Tôi…” Ngập ngừng vài giây, cô nói: “Một người bạn. Tối nào chúng tôi cũng liên lạc. Bây giờ không gọi được cho tôi, chắc anh ấy sẽ rất lo lắng. Tôi chỉ muốn gọi điện hoặc gửi tin nhắn cho anh ấy, báo tôi vẫn bình an vô sự.”
Luật sư Diêu gật đầu, đi ra ngoài thương lượng giúp Giản Nhu. Không lâu sau, anh ta quay vào cùng một cảnh sát, trên tay là chiếc điện thoại không dây.
Luật sư Diêu nhắc nhở: “Cuộc điện thoại của cô sẽ được ghi âm nên cô hãy thận trọng một chút, tốt nhất đừng đề cập tới nội dung vụ án.”
“Vâng.” Giản Nhu vội vàng nhận lấy, bấm dãy số mà cô thuộc lòng. Lần này, đầu bên kia nhanh chóng bắt máy, giọng nói sốt ruột của Trịnh Vĩ truyền tới: “Em đang ở đâu thế?”
“Em…” Nghe thấy giọng nói mà mình vô cùng nhớ nhung, bao nhiêu tủi nhục và buồn khổ đều hóa thành nước mắt trong phút chốc. Cô mím môi, cố gắng kiềm chế để không bật ra tiếng khóc.
Trịnh Vĩ cất giọng dịu dàng: “Em vẫn ổn đấy chứ?”
“Em không ổn chút nào…” Giản Nhu lắc đầu, bật khóc nức nở. Rõ ràng có thể chịu đựng nhưng mỗi khi đối diện với Trịnh Vĩ, cô không có cách nào kiềm chế bản thân, hay nói đúng hơn là không có cách nào giả bộ kiên cường.
“Em đang ở đồn cảnh sát của Nhật.” Giản Nhu bất chấp tất cả, thốt ra những điều không nên tiết lộ. “Ông đạo diễn vô liêm sỉ đó muốn em đi tắm suối nước nóng cùng ông ta. Em không đồng ý, thế là ông ta moi móc đủ kiểu, còn bắt em quay cảnh tắm và cảnh nóng mà không cho em mặc quần áo, còn không dẹp hiện trường… Em không chịu cởi đồ, ông ta liền ép em rồi tát em… Em tức giận nên đã cầm kéo đâm ông ta…”
“Anh biết rồi… Anh đã xem tin tức trên báo đài.” Trịnh Vĩ nói.
Lúc đó Giản Nhu mới chợt nhớ ra. Lúc xảy ra sự việc, ở đó có khá đông phóng viên. Bọn họ đã chụp được ảnh Nomura rêи ɾỉ kêu đau và cảnh cô bị cảnh sát dẫn đi.
“Có anh ở đây, em đừng sợ! Anh sẽ giải quyết giúp em.” Trịnh Vĩ tiếp tục lên tiếng.
“Anh ư?”
“Ừ! Hãy tin anh! Nomura sẽ nhanh chóng rút đơn kiện đồng thời xin lỗi em. Em ở đồn cảnh sát hãy ăn uống, ngủ nghỉ thật tốt, đừng nghĩ ngợi lung tung, cũng đừng khóc, biết chưa?”
Biết rõ sự việc không đơn giản như anh nói nhưng Giản Nhu bỗng cảm thấy yên lòng. Cô lau nước mắt, gật đầu. “Vâng! Em biết rồi!”
Nhìn thấy bộ dạng khóc lóc sụt sùi của Giản Nhu, Nhạc Khải Phi có chút bất ngờ. Vừa rồi cô còn bình tĩnh kể lại toàn bộ quá trình xảy ra sự việc, thái độ vô cùng tỉnh táo và kiên cường, tựa như đôi vai nhỏ bé của cô có thể gánh chịu bất cứ khó khăn nào. Nhưng chỉ một cú điện thoại, một câu hỏi thăm, cô liền bật khóc như một đứa trẻ yếu ớt và đáng thương, cần người bảo vệ, cần người an ủi.
Đối với cô, anh ta đã từng tức giận, từng oán trách, nhưng hôm nay, chứng kiến cô như vậy, anh ta thật sự đầu hàng. Đúng là cô yêu người đàn ông đó. Từ năm hơn mười tuổi, nụ cười và giọt nước mắt của cô chỉ dành cho người đàn ông đó. Ngoài anh ta, trong mắt cô không thể chứa bất cứ người nào khác. Đừng nói là “đóng băng” cô, phong tỏa cô, e rằng ép cô đến đường cùng, cô vẫn cứ yêu người đàn ông kia, chết cũng không hối hận. Nhạc Khải Phi thầm thở dài, đưa chiếc khăn tay đã chuẩn bị đến trước mặt Giản Nhu…
***
Sau bốn mươi tám tiếng đồng hồ tạm giam, một chuyện Giản Nhu không ngờ tới đã xảy ra. Đúng như Trịnh Vĩ nói, Nomura bỗng rút đơn kiện, còn công khai xin lỗi cô, thừa nhận trong quá trình quay phim, ông ta không tôn trọng thân thể và sự tôn nghiêm của nữ diễn viên đồng thời có những lời lẽ quá khích và ra tay đánh người. Ông ta cho biết, do tâm trạng kích động nên Giản Nhu mới cầm vật nhọn đâm ông ta. Sự việc này là do ông ta tự chuốc vạ vào thân nên bằng lòng gánh chịu hậu quả.
Giản Nhu được phóng thích. Vừa ra khỏi cổng đồn cảnh sát, cô và Nhạc Khải Phi đã bị rất đông phóng viên vây quanh, trong đó có không ít cơ quan truyền thông Trung Quốc.
Nhạc Khải Phi khoác áo vest lên người cô, gạt hết ống kính để đưa cô rời khỏi đó, nhưng Giản Nhu ngăn anh ta lại. Là một phụ nữ, cô đương nhiên không hy vọng nhận được sự thương hại hay hỏi thăm dưới bất cứ hình thức nào, vì điều này chẳng khác nào xát thêm muối vào vết thương của cô. Tuy nhiên với tư cách là một nghệ sĩ đang mong thành danh, cô cần phải lợi dụng cơ hội này, giữ tấm mặt nạ giả tạo để thỏa mãn lòng hiếu kỳ của mọi người.
Cô đứng yên tại chỗ, nở nụ cười tươi tắn trước ống kính, trả lời câu hỏi của phóng viên.
“Cô suy nghĩ thế nào về lời xin lỗi của đạo diễn Nomura?” Một người hỏi.
Giản Nhu đáp: “Tôi không chấp nhận lời xin lỗi của Nomura. Hành vi của ông ta không xứng đáng được tha thứ.”
“Vậy cô có tiếp tục đóng phim điện ảnh Cuộc đời đen tối không?” Một phóng viên khác hỏi.
“Tôi vẫn sẽ tiếp tục hợp tác với đạo diễn Nomura để hoàn thành bộ phim này. Đây là việc tôi nên làm.”
Cũng có người hỏi: “Sau này cô còn tiếp tục đóng phim Nhật Bản nữa không?”
Cô đáp: “Bị cua cắp một lần, bạn không dám động vào cua nữa sao? Không đâu, nếu có dịp tôi vẫn sẵn lòng hợp tác. Tôi chỉ hy vọng các bạn Nhật Bản nhớ rõ một điều, văn hóa hai nước khác nhau. Nữ nghệ sĩ Trung Quốc chúng tôi rất biết quý trọng thân thể của mình.”
Sau khi lên xe, Nhạc Khải Phi quay sang Giản Nhu. “Nữ nghệ sĩ Nhật Bản đâu có đắc tội với em, vô duyên vô cớ bị em mắng.”
“Các đạo diễn trở nên tồi tệ cũng là do bọn họ nhất nhất làm theo ý đối phương.” Sau khi thốt ra câu này, Giản Nhu cảm thấy mình chẳng nói lý lẽ nên đính chính: “Bọn họ đã đầu độc cánh mày râu, đặc biệt là Ran Asakawa.”
Nhạc Khải Phi hỏi bằng giọng hứng thú: “Em từng xem phim cô ấy đóng rồi à?”
“Chưa, nhưng tôi có nghe nói.”
“Ừ. Cô ấy đóng cũng được lắm…” Nhạc Khải Phi vỗ vai Giản Nhu. “May mà em nhắc tôi. Hiếm có dịp đến Nhật Bản, tôi phải mời cô ấy đi ăn một bữa mới được.”
“Anh quen chị ta sao?”
“Ăn cơm là quen chứ gì!”
“Anh có thể giúp tôi xin một tấm ảnh chụp có chữ ký của Ran Asakawa không? Tôi có người bạn là fan của chị ta.”
“Được, không thành vấn đề.”
Đúng lúc này di động của Giản Nhu đổ chuông. Nhìn thấy cái tên nhấp nháy trên màn hình, cô lập tức bắt máy: “Em ra ngoài rồi! Em vẫn ổn. Sao anh làm được vậy? Tại sao Nomura đột nhiên rút đơn kiện, còn công khai xin lỗi em?”
“Anh có một người bạn quen biết một đại ca của bang phái Trung Quốc ở khu Shinjuku, Tokyo. Bọn họ có nhắc nhở tay đạo diễn một chút, ông ta lập tức biết phải làm thế nào.”
Sau này, nghe tin Nomura bị gãy xương phải nằm viện, Giản Nhu mới biết nhắc nhở một chút ấy là thế nào.
Trịnh Vĩ lại hỏi: “Bao giờ em về nước?”
“Em phải quay xong phim mới về được.”
“Em còn quay nữa sao?”
“Em đã ký hợp đồng, bây giờ bộ phim đã tiến hành được một nửa, nếu từ chối, em sẽ phải bồi thường tổn thất kinh tế cho người ta. Anh yên tâm đi! Công ty đã cử người sang bên này. Hơn nữa, họ sẽ cho em tập trung quay trước. Nếu mọi việc thuận lợi, chưa đầy một tháng nữa là em có thể hoàn thành. Về cảnh tắm và hai cảnh nóng, em chỉ cần quay gương mặt mang tính tượng trưng, còn phần thân thể có người đóng thế.”
Nghe Giản Nhu nói vậy, Trịnh Vĩ mới yên tâm. “Em hãy cẩn thận một chút. Tay đạo diễn đó còn gây khó dễ thì em nhất định phải báo cho anh biết.”
“Vâng! Anh yên tâm đi!” Hai ngày sau, Giản Nhu trở lại phim trường, tiếp tục công việc của mình. Nhà sản xuất cũng thay đạo diễn khác, một người có tiếng tăm hơn Nomura. Nhạc Khải Phi ở lại Nhật Bản, thường xuyên đến phim trường thăm cô. Giản Nhu không dưới một lần ám chỉ anh ta không cần lo cho cô nhưng Nhạc Khải Phi nói anh ta thích đất nước Nhật Bản, bởi vì nền văn hóa khác Trung Quốc, nữ nghệ sĩ không biết quý trọng thân thể nên anh chơi rất vui, quên cả đường về. Nghe lý do này, cô đành ngậm miệng.
Bận rộn hơn hai mươi ngày liền, Giản Nhu đã hoàn thành phần lớn cảnh quay. Vừa vặn đến sinh nhật nên cô xin nghỉ phép hai ngày, ở khách sạn ngủ bù. Sau khi thức giấc, cô vừa ngâm mình trong bồn tắm suối nước nóng vừa cầm di động ngẩn ngơ.
Điện thoại cuối cùng cũng đổ chuông, Giản Nhu lập tức bắt máy. Trò chuyện vài câu, cô phát hiện Trịnh Vĩ vẫn không đi vào chủ đề chính nên cố ý nhắc anh: “Anh có biết hôm nay là ngày gì không?”
“Ừ…”
“Ừ là ý gì thế?” Cô hỏi.
Anh bình thản đáp: “Là ý em hiểu mà.”
Được rồi, cô quyết định không truy cứu vấn đề này mà hỏi thẳng: “Anh chuẩn bị tặng em điều bất ngờ gì để chúc mừng sinh nhật em?”
“Hả? Hôm nay là sinh nhật em sao?”
Giản Nhu nghiến răng kèn kẹt. “Rõ ràng như vậy mà anh còn phải hỏi sao?”
Trịnh Vĩ cười khẽ một tiếng. “Em giận đấy à?”
“Nghe giọng điệu của anh, nếu em nói không tức giận, có phải anh rất thất vọng không?”
“Đúng thế!”
Giản Nhu tựa người vào bồn tắm, cất giọng ngọt ngào: “Chúng ta đã bảy mươi lăm ngày không gặp nhau. Em rất nhớ anh, rất muốn anh ôm em, hôn em… Em đang ngâm mình trong bồn tắm, vô cùng dễ chịu. Anh có muốn tắm cùng em không?”
Đầu bên kia điện thoại chỉ còn lại tiếng thở gấp gáp.
Tắm xong, Giản Nhu quấn chiếc khăn tắm cotton rồi đi ra ngoài. Đúng lúc chuẩn bị gọi bữa tối thì Nhạc Khải Phi đến gõ cửa phòng cô. Thời gian này, anh ta thường sang phòng nên Giản Nhu đã quen. Thấy người mình đã được quấn khăn kín đáo, cô cũng không thay quần áo mà để anh ta vào phòng.
“Hôm nay sao anh rảnh rỗi thế, không đi chơi cùng bạn gái à?” Cô hỏi.
“Em muốn hỏi người nào?”
“Cô gái hôm qua ấy.”
Nhạc Khải Phi ngẫm nghĩ một lúc. “Hôm qua là cô buổi sáng hay buổi tối?”
“Thôi, coi như tôi chưa hỏi.”
Nhạc Khải Phi tự nhiên như ở nhà mình, ngồi xuống giường của Giản Nhu rồi đưa một cái hộp cho cô. “Tặng em quà sinh nhật.”
“Sao anh biết hôm nay là sinh nhật tôi?”
“Hồi phỏng vấn em ở trường Điện ảnh, tôi đã xem lý lịch của em.”
“Vậy à? Trí nhớ anh tốt thật đấy!” Giản Nhu vừa nói vừa mở chiếc hộp. Mắt cô sáng lên khi nhìn thấy sợi dây chuyền có mặt kim cương, tựa như đột nhiên phát hiện số tiền tiết kiệm tăng lên sáu chữ số.
Tần ngần một lúc, Giản Nhu định lên tiếng từ chối thì Nhạc Khải Phi lại nói: “Tôi đã đặt bữa tối, lát nữa nhân viên phục vụ sẽ mang lên trên này.”
“Tôi đâu nói sẽ cùng anh ăn tối…” Chưa kịp dứt lời, chuông cửa reo vang, Giản Nhu tưởng bữa tối mà Nhạc Khải Phi đặt tới nên thuận tay mở cửa. Cửa vừa mở ra, Giản Nhu chết sững khi nhìn thấy người đứng ở bên ngoài là Trịnh Vĩ.
“Không phải em nói muốn điều bất ngờ sao? Hiệu quả thế nào?” Anh cất tiếng.
Giản Nhu sờ vào tay anh. Cảm nhận được độ ấm quen thuộc, sự kinh ngạc lập tức hóa thành niềm vui to lớn, cô lắp bắp: “Anh… anh không được phép ra nước ngoài cơ mà?”
“Vì muốn tạo niềm vui bất ngờ cho em nên anh mới…” Trịnh Vĩ đột nhiên im bặt, nhìn chằm chằm về phía sau lưng cô.
Giản Nhu lập tức quay đầu, bắt gặp Nhạc Khải Phi đứng ngay đằng sau, miệng nở nụ cười vô hại. Đúng lúc này nhân viên phục vụ đẩy xe đồ ăn tới. “Giản tiểu thư! Bữa tối của cô và Nhạc tiên sinh đã chuẩn bị xong rồi.”
Ở hoàn cảnh này, bây giờ cô nói với Trịnh Vĩ, mình và Nhạc Khải Phi trong sạch, liệu anh có tin không? Nếu đổi lại là cô, bắt gặp Trịnh Vĩ cùng một người phụ nữ có ý với anh ở trong phòng khách sạn, chuẩn bị dùng bữa tối với nến và rượu vang, đánh chết cô cũng không tin.
Trịnh Vĩ liếc nhìn mái tóc ướt rượt và chiếc khăn tắm trên người Giản Nhu rồi đi vào phòng. Anh đảo mắt một lượt, trong nhà tắm vẫn còn đầy hơi nước, quần áo thay ra của cô vất đầy trên bồn rửa mặt. Trên giường có hộp quà mở nắp, bên trong là sợi dây chuyền đính kim cương đắt giá. Ánh mắt Trịnh Vĩ cuối cùng dừng lại ở Nhạc Khải Phi. Anh ta rõ ràng cũng vừa tắm xong, tóc còn chưa khô.
Toàn thân Trịnh Vĩ như ngưng tụ khí lạnh khiến Giản Nhu bất giác rét run. Để tránh xảy ra tình huống xấu nhất, cô lập tức đứng vào giữa hai người đàn ông, cười, nói: “Các anh vẫn chưa biết nhau đúng không? Để em giới thiệu hai người làm quen.”
Không đợi bọn họ lên tiếng, Giản Nhu chỉ vào Nhạc Khải Phi đồng thời nói với Trịnh Vĩ: “Đây là Nhạc Tổng, “thái tử” của công ty bọn em, cũng là boss của em. Anh ấy ở phòng bên cạnh, nghe nói hôm nay là sinh nhật em nên mới sang đây tặng quà.”
Sau khi giới thiệu Nhạc công tử, Giản Nhu cố tình khoác tay Trịnh Vĩ, thân mật ghé sát vào người anh. “Còn đây là Trịnh Vĩ, bạn trai tôi.”
Trịnh Vĩ tỏ ra hài lòng trước lời giới thiệu hết sức cụ thể của Giản Nhu. Anh nắm tay cô, thể hiện sự chiếm hữu rõ ràng đồng thời cũng không có ý bắt tay đối phương. Nhạc Khải Phi chỉnh lại cổ áo, nói với Giản Nhu: “Nếu tôi nhớ không nhầm, trong hợp đồng em ký với công ty có một điều khoản, em không được có bạn trai, cũng không được kết hôn trong năm năm thời hạn hợp đồng. Một khi vi phạm, em sẽ phải bồi thường gấp đôi.”
Đúng là gian thương có khác. Rơi vào hoàn cảnh này, một là cô thừa nhận mình vi phạm hợp đồng và phải bồi thường cho công ty, hai là phủ nhận chuyện Trịnh Vĩ là bạn trai của cô ngay trước mặt anh. Với tính cách kiêu ngạo của Trịnh Vĩ, nếu cô nói hai người chỉ là bạn bình thường, chắc chắn anh sẽ bỏ đi ngay lập tức. Giản Nhu nghiến răng, cất tiếng: “Được thôi! Tôi nói thật là được chứ gì! Anh ấy không phải là bạn trai… mà là người đàn ông của tôi, người bao nuôi tôi ấy. Không nói chắc anh cũng hiểu.”
Hợp đồng quy định rõ không được có bạn trai chứ chẳng cấm chuyện bao nuôi. Hơn nữa, nếu bao nuôi cũng coi là vi phạm hợp đồng thì chắc một nửa nghệ sĩ của công ty Thế kỷ phải nộp tiền phạt vi phạm quy định.
Cô mỉm cười, hỏi Nhạc Khải Phi bằng giọng đầy mờ ám: “Nhạc Tổng! Được bao nuôi không coi là vi phạm hợp đồng, đúng không? Nếu phải thì mấy nghệ sĩ mới của công ty chúng ta chắc bị nộp phạt không ít hơn tôi.”
“Hả? Anh ta bao nuôi em sao?” Nhạc Khải Phi cố tình quan sát một lượt bộ áo phông, quần bò chẳng có logo, nhãn hiệu của Trịnh Vĩ. “Em không nói thì tôi còn tưởng là em bao nuôi anh ta cơ đấy!”
Nghe câu nói đầy vẻ châm biếm này, Giản Nhu sợ Trịnh Vĩ sẽ cảm thấy khó chịu. Cô định giúp anh giải vây, nào ngờ Trịnh Vĩ chẳng hề bận tâm, bình thản đáp: “Nhạc tiên sinh suốt ngày chơi bời với phụ nữ, có suy nghĩ thiển cận cũng là lẽ thường tình. Tôi không để ý đâu.”
Dù mặt dày đến mấy, Nhạc Khải Phi cũng nhìn ra người ta ăn ý, ngọt ngào. Anh ta mất hứng, quay sang nói với Giản Nhu: “Đã có người cùng em đón sinh nhật thì tôi không làm phiền nữa. Bữa tối hôm nay coi như tôi mời hai người, hai người cứ hưởng thụ đi!” Nói xong, anh ta liền đi ra ngoài.
Nhạc Khải Phi vừa rời khỏi phòng, Trịnh Vĩ liền sa sầm mặt, lạnh lùng nhìn bàn tay đang ôm chặt cánh tay mình.
“Anh tức giận đấy à?” Giản Nhu biết rồi còn hỏi.
“Có phải anh xuất hiện không đúng lúc không?”
“Đâu có, rất đúng lúc.” Cô nhìn anh bằng ánh mắt ngây thơ vô tội, tràn ngập hạnh phúc. “Đối với em, bất cứ lúc nào anh xuất hiện cũng đúng lúc hết.”
Giọng nói ngọt ngào của người phụ nữ chính là chất gây nghiện đối với đàn ông. Sắc mặt Trịnh Vĩ khá hơn một chút nhưng giọng điệu vẫn lạnh lùng: “Em dùng chiêu này để dụ Nhạc Khải Phi đấy à?”
“Ý anh là gì vậy? Anh cho rằng em làm chuyện có lỗi với anh sao? Có phải anh nghĩ em chấp nhận Nhạc Khải Phi nên anh ta mới đến Nhật Bản giúp em giải quyết phiền phức?”
Trịnh Vĩ không trả lời, coi như mặc nhận.
“Em không có!” Biết rõ giải thích cũng vô ích, bởi ngay chính cô cũng không tin nổi nhưng cô vẫn cố gắng bộc bạch: “Trịnh Vĩ! Em chẳng làm gì có lỗi với anh cả. Mối quan hệ giữa em và Nhạc Khải Phi hoàn toàn trong sáng. Anh ta biết hôm nay là sinh nhật em nên mới tặng quà, còn tự ý đặt bữa tối. Tuy em biết anh ta có ý khác với em nhưng em xin thề, em tuyệt đối không chấp nhận anh ta, quá khứ hay tương lai đều không thay đổi. Nếu không tin lời em nói, anh có thể kiểm tra camera giám sát ngoài hành lang. Anh ta mới vào đây vài phút, ngay cả thời gian cởϊ qυầи áo còn không đủ. Em…”
“Anh tin em.”
Chỉ ba từ ngắn gọn nhưng vô cùng rung động lòng người. Giản Nhu ngây người. “Anh tin thật sao?”
Trịnh Vĩ giơ tay ôm cô vào lòng. “Nghề của bọn em thật thật giả giả, thực thực hư hư chẳng biết đâu mà lần. Anh thậm chí không phân biệt được lúc nào em đóng kịch, lúc nào mới là thật, nhưng anh tin em yêu anh, em sẽ không nói dối anh.”
Giản Nhu chưa bao giờ thấy cảm động và thỏa mãn như thời khắc này. Trên đời này tồn tại một người, cho dù cả thế giới không tin bạn, chỉ cần người đó tin là đủ.
Trịnh Vĩ hôn lên trán cô. “Bất kể người khác nói gì, bất kể anh tận mắt chứng kiến điều gì, anh cũng không tin. Anh chỉ tin lời em nói.”
Giản Nhu tựa vào vai anh. Không từ ngữ nào có thể diễn tả tâm trạng của cô lúc này. Cuộc đời cô từng gặp nhiều bất hạnh, nhưng bây giờ cô lại cảm thấy mình may mắn, bởi vì cô gặp được một người đàn ông. Anh đã khiến cô hiểu thế nào là tình yêu, thế nào là sự tin tưởng, thế nào là hạnh phúc thật sự.
Dưới ánh đèn mông lung, người đàn ông phía đối diện cầm cái ly pha lê đế cao, tư thế rất tao nhã. Giản Nhu vốn không biết uống rượu nhưng đêm nay cô cũng thưởng thức được vị nồng đậm của rượu vang. Uống hết gần nửa chai, cô vẫn chưa say nhưng người lâng lâng. Cô đứng dậy, đi ra sau lưng Trịnh Vĩ, giơ hai tay ôm vai anh rồi cúi người, hỏi nhỏ: “Anh thử đoán xem bây giờ em đang nghĩ gì?”
Anh đặt ly rượu xuống bàn. “Muốn món quà sinh nhật của em.”
Giản Nhu tròn mắt nhìn gương mặt nhìn nghiêng hoàn hảo của người đàn ông.
“Nếu em muốn có ngay, vậy thì…” Trịnh Vĩ kéo cô ngồi lên đùi mình. Trong tay anh xuất hiện một chiếc nhẫn kim cương từ bao giờ, anh nhẹ nhàng đeo vào ngón giữa của cô. “Em có thích không?”
Nhẫn kim cương đeo ở ngón giữa có nghĩa là lời hứa cả đời. Giản Nhu đâu chỉ đơn giản là thích, niềm vui bất ngờ khiến trái tim cô như muốn nhảy ra khỏi l*иg ngực.
“Kim cương nhỏ quá!” Cô cố tình chê rồi tựa vào vai anh, thốt ra lời tự đáy lòng: “Nhưng em rất thích!”
“Đợi đến sinh nhật sang năm, anh sẽ tặng em chiếc lớn hơn…” Trịnh Vĩ cầm tay Giản Nhu, sờ vào ngón áp út. “Đeo vào ngón này.”
“Mỗi năm, anh đều tặng quà sinh nhật cho em chứ?” Cô hỏi.
“Ừ!”
Giản Nhu rất thích nghe những lời hứa hẹn của Trịnh Vĩ. Cô nghe mãi những câu tình cảm mà không chán. Thế là cô cố tình hỏi: “Ngộ nhỡ chúng ta chia tay thì sao?”
“Chúng ta sẽ không bao giờ chia tay.”
“Đấy là em nói “nếu như”.”
Anh ngẫm nghĩ rồi ôm cô từ phía sau. “Em có hy vọng anh tặng cho em không?”
“Có chứ! Nếu chúng ta chia tay, em vẫn mong mỗi năm anh đều tặng quà sinh nhật cho em. Lúc nhận quà, chắc chắn em sẽ nhớ đến anh. Cũng như lúc chọn quà cho em, nhất định anh cũng nhớ tới em. Sau này, nếu chúng ta không thể có một kết cục tốt đẹp, anh có thể thỉnh thoảng nhớ đến em, còn em…”
Anh lập tức chặn miệng cô bằng nụ hôn nồng nàn, đến lúc cô cảm thấy nghẹt thở, anh mới hài lòng buông tha. “Có phải em muốn “phim giả tình thật” với ngôi sao nam nào hay không? Dù là thật đi chăng nữa, em cũng bỏ ngay ý định, ngoan ngoãn ở bên cạnh anh cả đời đi! Anh sẽ không bao giờ rời xa em.”
“Ngoan ngoãn ở bên anh cả đời? Anh có nuôi nổi em không?”
“Chuyện nhỏ.”
“Wow… Vậy em thích cái bàn gỗ trắc trưng bày ở cửa hàng hôm qua ấy, lúc nào anh mới mua cho em?”
“Em đừng sốt ruột, sớm muộn cũng sẽ có ngày bất kể em thích thứ gì, anh đều có thể mua cho em…”
Cô nở nụ cười ngọt ngào, dùng hai tay nâng gương mặt ngắm mãi không chán của anh. “Em yêu anh!”
“Anh sẽ mãi mãi là của em.” Trịnh Vĩ tiếp lời.
Giản Nhu rất thích câu nói này. Giây tiếp theo, cô vừa vuốt ve sống mũi và bờ môi của anh vừa lên tiếng: “Anh chàng đẹp trai! Sau này để em nuôi anh, em sẽ nuôi anh cả đời!”
“Thế à? Nhưng nuôi anh không dễ đâu.”
“Hả? Sao lại không dễ?”
“Anh thu cả “tiền tài” lẫn “sắc” đấy!” Trịnh Vĩ cất giọng trầm khàn.
Thấy người nào đó nổi “sắc tâm”, Giản Nhu vội vàng đứng dậy nhưng bị anh ôm chặt. Ngọn nến lặng lẽ cháy tựa như nhóm lên dục niệm trong thân thể và trái tim họ. Sau đêm ái ân tiêu hồn đầu tiên, khao khát từ đáy sâu nội tâm hai người đã bùng cháy dữ dội, không có cách nào khống chế. Họ hôn nhau cuồng nhiệt, cùng thả mình xuống giường, nhanh chóng cởϊ qυầи áo. Hai cơ thể trẻ trung, hừng hực chỉ mong hòa làm một.
Trong tiếng thở gấp gáp, ngón tay anh du ngoạn trên cơ thể Giản Nhu. Cho đến khi nghe thấy tiếng rên mê người của cô, anh đột nhiên hỏi một câu: “Nhạc Khải Phi ở phòng bên cạnh phải không?”
“Vâng… Sao tự nhiên anh lại hỏi vấn đề này?” Giản Nhu nhìn anh bằng ánh mắt mờ mịt. Không cho cô kịp phản ứng, anh đã nhấn người vào nơi sâu nhất. Cô kêu lên một tiếng theo bản năng: “A! Đừng mà!”
Nhưng anh tiếp tục tấn công mạnh mẽ, không để cô có thời gian thích ứng với tốc độ của anh. Cô nhanh chóng đạt tới cao trào. Sợi dây thần kinh nhạy cảm run rẩy kịch liệt, nhưng anh tiếp tục kí©h thí©ɧ, lại đẩy cô lêи đỉиɦ cao mới, khiến cô không thể kiềm chế, hét lên van xin anh. Tuy nhiên Trịnh Vĩ càng cuồng dã, không cho cô cơ hội thở dốc. Đầu óc Giản Nhu trống rỗng, sự kí©h thí©ɧ của cảm quan khiến cô không thể thốt ra một câu hoàn chỉnh, chỉ có tiếng rên ngắt quãng cho đến khi khàn cổ họng.
Cuối cùng anh cũng giải phóng trong cơ thể cô. Sau khi bình ổn hơi thở hỗn loạn, Giản Nhu mới ngộ ra một điều. Trịnh Vĩ đã cố tình để cô kêu thành tiếng, để cô cầu xin anh, cho đối tượng ở phòng bên cạnh nghe thấy. Đây đúng là hành vi trả thù trắng trợn của người đàn ông này.
Giản Nhu gối đầu lên ngực anh, hỏi nhỏ: “Sao anh có thể sang Nhật Bản? Sinh viên của trường quân đội bị quản lý nghiêm ngặt về việc ra nước ngoài cơ mà?”
Trịnh Vĩ đáp ngắn gọn: “Anh có cách.”
“Cách gì thế?”
Anh càng không muốn nói cô lại càng muốn biết. Cuối cùng cô đành phải dùng “sắc” để mê hoặc. Một lúc lâu sau, anh thỏa mãn nói cho cô biết: “Anh sử dụng hộ chiếu giả.”
“Gì cơ?” Giản Nhu không tin vào tai mình. “Ngộ nhỡ bị phát hiện thì sao? Liệu anh có bị khép tội phản gì đó không?”
“Có lẽ nghiêm trọng hơn ấy chứ!” Trịnh Vĩ cất giọng bình thản như không liên quan đến mình.
Thấy cô sợ đến mức tái xanh mặt, anh mỉm cười, véo má cô. “Nói thế em cũng tin? Đúng dịp trường bọn anh có mấy suất đi giao lưu. Các bạn phát huy chủ nghĩa nhân đạo, nhường cho anh đi.”
Giản Nhu vẽ vòng tròn trên ngực anh. “Anh sẽ ở Nhật bao lâu?”
“Lãnh đạo chỉ cho anh một ngày phép để anh đi thăm em.” Trịnh Vĩ nhìn ra ngoài cửa sổ, phát hiện trời đã tờ mờ sáng. “Tối nay anh phải đi Kyoto gặp lãnh đạo nên chỉ có thể ở bên em một ngày mà thôi.”
Ba tháng mới được gặp nhau, một ngày làm sao đủ? Giản Nhu nằm sấp trên người Trịnh Vĩ, nhắm mắt lắng nghe nhịp tim trầm ổn của anh. Thế giới hình như chỉ còn lại tiếng đập của trái tim hai người, hòa quyện vào nhau. Niềm hạnh phúc giản dị này phải một kiếp mới đủ. Cũng may bọn họ còn trẻ, tương lai còn nhiều thời gian tận hưởng hạnh phúc.
“Anh muốn dẫn em đi gặp bố mẹ anh, em có bằng lòng không?” Trong lúc mơ mơ màng màng, cô chợt nghe anh hỏi.
“Gặp bố mẹ anh ư?” Giản Nhu bừng tỉnh, hết cả buồn ngủ. Cô ngẩng đầu nhìn Trịnh Vĩ. “Bao giờ? Em phải học nấu nướng, học quét dọn nhà cửa sạch sẽ mới được. Bố mẹ anh thích mẫu con gái như thế nào? Hiền thục, chịu khó hay dịu dàng? Có cần em làm phẫu thuật chỉnh hình không?”
Anh ôm chặt thắt lưng cô. “Bố mẹ anh thích cô gái có thể sinh con.”
“Thế à? Vậy em sẽ đến bệnh viện kiểm tra…”
“Khỏi cần, để anh kiểm tra giúp em là được.”
“Anh biết kiểm tra sao?”
“Thử là biết ngay ấy mà!”
…
Ngày đầu tiên của tuổi mười chín, Giản Nhu tỉnh giấc trong nụ hôn và động tác vuốt ve của người đàn ông. Chưa kịp tỉnh táo hoàn toàn, cô lại chìm vào một cơn mê đắm khác. Bị anh sờ soạng, cô cười khanh khách né tránh nhưng không thể thoát khỏi bàn tay anh.
“A… Cứu!” Giản Nhu hét lớn.
Trịnh Vĩ tỏ ra đắc ý: “Anh nghe nói nhà ở Nhật Bản hiệu quả cách âm không tốt lắm.”
Cô liếc nhìn bức tường ngăn với phòng của Nhạc Khải Phi, cuối cùng từ bỏ việc phản kháng, cùng anh “tập thể dục buổi sáng”.
Ở bên kia bức tường vẫn có thể lờ mờ nghe thấy tiếng cười, tiếng đùa giỡn, tiếng rên la, đều là âm thanh vui vẻ và hạnh phúc.
Giản Nhu tiếp tục nói lý lẽ: “Em biết anh lo lắng và quan tâm nên mới không cho em đi nhưng nghề của bọn em không giống các nghề khác, bất cứ cơ hội nào cũng có thể thay đổi số phận của mình. Em không có chỗ dựa, cũng chẳng có người đỡ đầu, lại đắc tội với thái tử của công ty quản lý. Em không có “vốn” chờ cơ hội tự tìm đến tay. Uy Gia khó khăn lắm mới giành được vai diễn. Nếu em từ chối, chắc sau này anh ta sẽ mặc kệ em. Em khó có thể tiếp tục hoạt động trong làng giải trí.”
“Không hoạt động thì thôi. Anh nuôi em, anh sẽ nuôi em cả đời!”
“Nếu em có ý định tìm người nuôi mình thì em đã không đi theo anh.” Giản Nhu gối đầu lên ngực Trịnh Vĩ, cất giọng bình thản nhưng rất kiên quyết: “Em yêu anh! Dù anh hai bàn tay trắng, em cũng yêu anh, nhưng em không thể để mình trắng tay, anh có hiểu ý em không?”
Trịnh Vĩ im lặng, ôm cô chặt hơn. Thấy chiêu bài đánh vào tình cảm có tác dụng, Giản Nhu tiếp tục thủ thỉ: “Mẹ em đã lớn tuổi, sức khỏe không tốt lắm. Em đã hứa sẽ mua căn nhà lớn cho mẹ, để mẹ an hưởng tuổi già. Em gái em còn đang học đại học, tiền học phí mỗi năm hơn một trăm ngàn. Chân con bé lại bị thương, phải làm vật lý trị liệu định kỳ, tốn một khoản khá lớn. Hồi đó, em từ bỏ múa ba lê chuyển sang học ngành diễn xuất, chấp nhận làm diễn viên thế thân, diễn viên quần chúng, em chịu đựng khổ cực lâu như vậy cũng là vì muốn chờ đợi một cơ hội đổi đời. Do đó em không thể dễ dàng từ bỏ.”
“Em có từng nghĩ ngộ nhỡ em bị người ta lừa thì sao chưa?” Trịnh Vĩ vẫn không yên tâm.
“Sẽ không có chuyện đó đâu.” Giản Nhu nói. “Em đã điều tra lý lịch của đạo diễn Nomura. Tuy ông ta không có nhiều phim nhưng cũng từng đoạt giải thưởng đồng thời có chút danh tiếng ở Nhật Bản. Hơn nữa, Uy Gia sẽ cùng em đi Nhật. Anh ta sẽ thu xếp ổn thỏa mọi việc, chắc chắn em sẽ không bị người ta ức hϊếp.”
“Có phải bất kể anh nói gì, em cũng không thay đổi quyết định?”
“Vâng!”
Tước thái độ kiên quyết của cô, Trịnh Vĩ không ngăn cản nữa. Dù sao mỗi người đều theo đuổi mục tiêu khác nhau, anh không có quyền can thiệp.
“Được rồi, qua bên đó em hãy cẩn thận một chút. Gặp bất cứ phiền phức gì, em cũng đừng sợ, anh sẽ giải quyết giúp em.” Trịnh Vĩ cất giọng trầm trầm.
***
Trời tờ mờ sáng, Trịnh Vĩ rời khỏi khách sạn, quay về trường. Sau đó Giản Nhu không nhận được điện thoại của anh. Cô gửi tin nhắn cũng chẳng có hồi âm. Hai ngày sau, cô không kìm được, lại gọi cho anh nhưng di động của anh ở trạng thái tắt máy.
Giản Nhu gọi liên tục trong hai ngày, di động của Trịnh Vĩ cuối cùng cũng kết nối, nhưng người nghe máy không phải là Trịnh Vĩ mà là Trác Siêu Việt. Trác Siêu Việt báo cho cô biết, việc Trịnh Vĩ tự động rời khỏi trường đã bị phát hiện. Bởi vì anh lần đầu phạm lỗi này, lại là vì việc gia đình nên sau ba ngày họp bàn, nhà trường quết định khoan dung, chỉ phạt anh cấm ra khỏi phòng trong mười ngày.
Giản Nhu thở phào nhẹ nhõm. “Cám ơn anh! Phiền anh giúp em chuyển lời đến anh ấy, em phải đi Nhật đây. Khi nào qua bên đó, thay số điện thoại mới, em sẽ nhắn tin cho anh ấy.”
“Được! Anh sẽ chuyển lời cho anh Vĩ.”
Sau khi cúp máy, Giản Nhu tắt di động, cùng Uy Gia lên máy bay sang Nhật Bản với tâm trạng thấp thỏm không yên. Cô có dự cảm chuyến đi lần này sẽ không thuận lợi, nhưng không ngờ điều chờ đón cô lại là một tai ương.
Kể từ lúc đặt chân vào làng giải trí, Giản Nhu gặp không ít khó khăn và trắc trở. Cô cho rằng số mình không may mắn. Nhưng sau đó Nhạc Khải Phi cho biết, tất cả chỉ có thể trách tính không biết điều của cô.
Ngày thứ hai đặt chân đến Nhật Bản, đạo diễn Nomura quay mấy đúp cho Giản Nhu, hiệu quả đạt được khiến ông ta vô cùng hài lòng. Thế là hai bên chính thức ký hợp đồng, bộ phim cũng khởi quay như kế hoạch đã định.
Ban đầu, công việc của Giản Nhu rất thuận lợi. Đạo diễn Nomura dành nhiều lời khen ngợi đối với khả năng diễn xuất và biểu hiện của cô. Ông ta còn tìm một phiên dịch riêng cho cô để tiện giao tiếp. Vài ngày sau, Uy Gia nhận được điện thoại của công ty, nói Nhạc Khải Phi biết cô đi Nhật đóng phim nên nổi trận lôi đình. Để giữ “bát cơm” của mình, Uy Gia không dám chậm trễ, lập tức mua vé máy bay về Bắc Kinh.
Mấy ngày sau khi Uy Gia về nước, người phiên dịch đến tìm Giản Nhu, nói đạo diễn Nomura mời cô cùng đi tắm suối nước nóng đồng thời nhấn mạnh chỉ tắm suối nước nóng chứ không có ý khác. Người phiên dịch giải thích, ở Nhật Bản nam nữ tắm chung là thói quen xã giao bình thường, không có gì phải ngại.
Giản Nhu từ chối một cách dứt khoát: “Thật ngại quá! Tôi là người Trung Quốc, ở đất nước chúng tôi không có thói quen xã giao đó. Chúng tôi chỉ có thói quen cùng dùng bữa. Khi nào đạo diễn rảnh rỗi, tôi có thể mời ông ấy một bữa.”
Giản Nhu không rõ người phiên dịch nói thế nào với đạo diễn Nomura, chỉ biết kể từ khi vụ tắm chung bất thành, ông ta thay đổi thái độ một trăm tám mươi độ với cô. Trong quá trình quay phim, ông ta luôn đưa ra yêu cầu khắt khe. Ngay cả cảnh nguy hiểm cũng không tìm người đóng thế cho Giản Nhu, khiến cô bị trầy da xước thịt.
Dù chịu nhiều ấm ức nhưng Giản Nhu cũng chỉ có thể nghiến răng chịu đựng. Cô tưởng chỉ cần mình nhẫn nhịn, một người nổi tiếng như Nomura cũng sẽ không đến nỗi quá đáng. Nào ngờ, ông ta ngày càng hà khắc, thậm chí không cho phép cô mặc quần áo khi quay cảnh tắm và cảnh giường chiếu, ngay cả áσ ɭóŧ không dây cũng không được.
Sau một đêm đấu tranh tư tưởng, Giản Nhu quyết định đồng ý. Là một diễn viên, hy sinh thân thể vì nghệ thuật cũng là việc nên làm. Nhưng khi đến phim trường, tất cả đã chuẩn bị xong xuôi, cô mới phát hiện đạo diễn không bảo mọi người ra ngoài.
Nghe nói hôm nay có cảnh nóng, nhân viên hậu trường xúm lại theo dõi. Ngoài ra còn cả phóng viên và những người “có sở thích chụp ảnh” cầm máy ảnh đứng xung quanh.
Đây là sự sỉ nhục mà Giản Nhu không thể chịu đựng nổi. Cô lập tức cự tuyệt, ở rịt trong phòng thay đồ. Người phiên dịch và Nomura đi vào, hỏi rốt cuộc cô muốn thế nào. Giản nhu thành khẩn yêu cầu dẹp hiện trường. Tuy nhiên cô chỉ nhận được câu trả lời: “Người Nhật chúng tôi biết phân biệt sεメ và xá© ŧᏂịŧ.”
Nỗi ấm ức tích tụ bao ngày được dịp bùng phát, Giản Nhu dùng thứ tiếng Anh không mấy lưu loát phản kích: “Người Nhật các ông chỉ biết phân biệt sεメ và tình yêu thì có.”
Có lẽ chưa bao giờ gặp tình huống diễn viên dám cãi lại, Nomura vô cùng tức giận, xổ một tràng dài. Bởi vì ông ta dùng tiếng Nhật nên Giản Nhu không hiểu ông ta nói gì. Tuy nhiên qua ánh mắt ái ngại của người phiên dịch, cô cũng đoán ra lời của ông ta rất khó nghe. Nomura nói xong, người phiên dịch mới tổng kết ngắn gọn một câu: “Đạo diễn bảo cảnh này không quay không được. cô phải lập tức cởϊ qυầи áo và đi ra ngoài. Hơn nữa, cô không được mặc gì cả.”
“Tôi không cởi! Đạo diễn phải bảo mọi người đi chỗ khác, tôi mới quay.”
Người phiên dịch truyền đạt lại với Nomura. Nghe xong, ông ta sa sầm mặt, vung tay tát Giản Nhu một cái. Do không đề phòng nên cô loạng choạng lùi hai bước, phải bám vào bàn mới đứng vững.
Ôm gương mặt tấy đỏ, cô nghe người phiên dịch thuật lại lời nói của Nomura: “Loại diễn viên hạ tiện như cô mà dám uy hϊếp tôi! Hôm nay, dù cô không muốn cũng phải quay. Để tôi xem cô có thứ gì mà không cho người khác nhìn.”
Bị đánh đau, Giản Nhu có thể nhẫn nhịn, nhưng cô không chịu nổi lời nhục mạ trần trụi này. Vừa cúi đầu, cô vô tình nhìn thấy cái kéo của stylist để trên bàn. Giản Nhu không hề suy nghĩ, lập tức cầm cái kéo nhằm thẳng vào Nomura.
Bởi vì phẫn nộ, Giản Nhu dùng toàn bộ sức lực của mình. Mũi kéo đâm vào vai ông ta,. Máu chảy xuống ngón tay cô trong giây lát. Cô không hề sợ hãi. Ngược lại, khi nghe thấy tiếng kêu như bị chọc tiết, nhìn gương mặt trắng bệch của đối phương, cô bỗng có cảm giác sảng khoái khó diễn tả.
Quay sang người phiên dịch đang sững sờ, giản Nhu bình tĩnh đưa di động đến trước mặt cô ta. “Hãy giúp tôi báo cảnh sát!”
Lúc này cô phiên dịch mới bừng tỉnh, giơ bàn tay run run cầm lấy điện thoại báo cảnh sát rồi gọi xe cấp cứu. Nhận lại di động, Giản Nhu liền bấm dãy số quen thuộc. Cô thật sự muốn nghe giọng nói của Trịnh Vĩ, cho dù anh chỉ thì thầm một câu: “Anh đang bận việc, có gì gọi lại cho em sau.”
Đáng tiếc, đầu bên kia không có người bắt máy. Cô đành gửi tin nhắn cho anh, chỉ vỏn vẹn ba từ: “Em yêu anh!”
Giản Nhu đợi một lúc lâu nhưng chẳng có hồi âm. Kết thúc màn quấn quýt triền miên, Trịnh Vĩ đưa Giản Nhu ra ngoài dạo chơi. Tuy còn ở bên nhau chưa tới một ngày nhưng đây là quãng thời gian Giản Nhu cảm thấy thỏa mãn nhất. Cô và anh chính thức hẹn hò hơn bốn tháng nhưng hôm nay mới có dịp tận thưởng niềm vui như những cặp tình nhân bình thường khác.
Họ tay trong tay đi trên đường phố mà không lo bị chộp hình, chẳng sợ bị Uy Gia và công ty quản lý phát hiện. Giản Nhu gần như dán chặt vào người Trịnh Vĩ, thỉnh thoảng lén hôn lên má anh. Anh vờ như không để tâm nhưng mắt sáng lấp lánh.
Họ vừa đi vừa tán gẫu, mãi vẫn không hết chuyện để nói.
“Đúng rồi, người bạn nào của anh giúp em giải quyết rắc rối thế? Khi nào có dịp, em phải cảm ơn anh ấy mới được.”
“Là Diệp Chính Thần. Em từng gặp rồi, chính là cậu mang tiền đến cho em.”
“Thế à? Sao anh ấy lại quen xã hội đen Nhật Bản?”
“Câu chuyện bắt đầu từ hai năm trước. Lúc bấy giờ, ông trùm xã hội đen vẫn ở Trung Quốc, còn là tên lưu manh suốt ngày chém gϊếŧ. Một lần, ông ta bị chém đến trọng thương, suýt mất mạng. Diệp Tử tình cờ đi qua nên đã cứu ông ta. Anh quên không nói với em, Diệp Tử học ngành y.”
“Anh ấy là bác sĩ sao?” Thảo nào từ người anh ta tỏa ra khí chất không bình thường. “Anh chơi thân với Diệp Chính Thần à? Bọn anh quen nhau kiểu gì vậy?”
“Bọn anh lớn lên cùng nhau, là bạn nối khố.” Ngừng vài giây, Trịnh Vĩ hỏi: “Sao em hỏi nhiều thế? Em có hứng thú với cậu ấy à?”
“Một anh chàng đẹp trai cực phẩm như thế, liệu có cô gái nào không có hứng thú với anh ấy?”
Người nào đó nổi cơn ghen, trừng mắt nhìn cô. “Em thử nói lại lần nữa xem nào!”
“Chúng ta đi dạo ở trung tâm thương mại kia đi!” Nói xong, Giản Nhu liền rảo bước về phía trung tâm thương mại cao cấp.
Đối với quần áo đẹp, Giản Nhu khó tránh khỏi bị thu hút, nhìn thấy bộ nào là muốn thử bộ đó. Ai ngờ, chỉ cần là váy áo cô thử qua, Trịnh Vĩ đều quẹt thẻ mua hết. Nghĩ tới khoản tiền trợ cấp hằng tháng ít đến mức đáng thương của anh, cô liền cảm thấy xót ruột. Vì vậy sau đó dù gặp bộ váy mình thích, cô cũng chỉ ngắm qua chứ không thử.
Hai người đi dạo một vòng. Thấy Giản Nhu không có ý định mua sắm nữa, Trịnh Vĩ hỏi: “Các nữ nghệ sĩ đều muốn lấy chồng giàu. Còn em thì sao?”
“Em cũng muốn! Làm gì có người phụ nữ nào không muốn được gả cho nhà giàu, hưởng vinh hoa phú quý cả đời, có thẻ tín dụng không bao giờ hết tiền, tha hồ mặc đồ hiệu… Nhưng có mấy người thật sự được đặt chân vào nhà giàu đâu. Đừng nói là em, ngay cả ngôi sao hạng nhất như Lâm Hi Nhi cũng thế thôi. Trong mắt đám con trai nhà giàu, bọn em chỉ là chiếc áo khoác hoa lệ, chỉ là nhất thời yêu thích. Áo đẹp đến mấy mặc nhiều sẽ muốn đổi chiếc khác, có ai cả đời chỉ mặc một cái áo đâu? Vì vậy người phụ nữ xinh đẹp được trai nhà giàu bao nuôi thì vô số, nhưng thật sự kết hôn thì rất ít, kết hôn rồi mà không bị bỏ rơi lại càng ít.”
“Nếu cho em một cơ hội, liệu em có kết hôn không?”
Cô lắc đầu, ôm lấy cánh tay anh. “Không! Em chỉ lấy anh, làm vợ của anh thôi. Em muốn có một cuộc sống bình yên bên anh trong quãng đời còn lại.”
“Em yêu anh đến thế sao?” Trịnh Vĩ hỏi.
“Vâng! Tuy anh không được tự do, một tuần mới có thể gặp em một lần, lúc bận rộn thậm chí hai tuần chẳng thấy mặt mũi, gọi điện thoại mười lần thì chín lần không nghe máy, nhắn tin thì đợi mấy trăm năm sau mới trả lời, còn không được ra nước ngoài và rất khó hầu hạ nhưng em vẫn muốn lấy anh.”
Trịnh Vĩ nhíu mày: “Anh khó hầu hạ sao? Anh khó hầu hạ bao giờ?”
“… Lúc ở trên giường ấy.” Giản Nhu cất giọng lí nhí.
Trịnh Vĩ hết nói nổi. Nếu điều này cũng bị coi là khuyết điểm vậy thì… “Anh sẽ cố gắng sửa.”
“Không cần sửa, em có thể bỏ qua.”
“Anh nhiều khuyết điểm như thế, vậy em thích anh ở điểm gì?”
Cô cười tủm tỉm, sờ mặt anh. “Anh rất đẹp trai. Còn nữa, điều em thích nhất là anh đối xử tốt với em.”
“Yêu cầu của em thấp thật đấy!”
“Em cũng chẳng có cách nào khác. Điều kiện của em không ra sao, chỉ là diễn viên mới chưa đạt tới hạng ba. Ngoài việc làm bộ làm tịch trước ống kính, em chẳng biết làm gì cả. Em ký hợp đồng “bán thân”, trong năm năm không được công khai thừa nhận mình có bạn trai, càng không thể kết hôn. Người như em, chỉ cần có đàn ông bằng lòng cưới em, chịu trách nhiệm với em cả đời là được. “Em không yêu cầu gì cả…”
Nói đến đây, Giản Nhu chợt phát hiện Trịnh Vĩ nhìn mình chằm chằm. Cô liền sờ mặt, thấy không có gì bất ổn. “Sao anh lại nhìn em như vậy?”
“Trước kia anh không phát hiện ra em có nhiều khuyết điểm đến thế. Bây giờ anh phải thận trọng suy nghĩ lại mới được.”
Giản Nhu vội nói: “Anh không cần suy nghĩ! Con người ai mà chẳng có khuyết điểm. Bây giờ anh đã là người của em rồi thì bỏ qua đi!”
“Đây là chuyện cả đời, làm sao có thể qua loa được?”
Giản Nhu kiễng chân, ghé sát tai anh, bờ môi vô tình mà hữu ý chạm vào vành tai người đàn ông, thì thầm: “Em cùng anh đi tắm suối nước nóng, có được không?”
“Được! Thế thì anh sẽ bỏ qua.” Trịnh Vĩ mỉm cười, ôm cô vào lòng. Thời khắc này anh mới hiểu thế nào mới gọi là thật sự yêu một người. Thì ra yêu một người không phải là yêu vẻ đẹp bề ngoài, sự giàu có, trí tuệ hay cá tính của đối phương, mà cho dù người đó có vô số khuyết điểm, mình cũng sẵn lòng bỏ qua.
***
Trịnh Vĩ đã về nước hai ngày mà tâm hồn Giản Nhu vẫn lơ lửng như ở trên mây. Chốc chốc cô lại ngẩn ngơ cười một mình. Lúc đi ngủ, cô ôm gối, trằn trọc hồi lâu. Lúc tập kịch bản, rõ ràng là đối thoại bi thương, vậy mà cô lại bật cười thành tiếng.
Nhạc Khải Phi lại bay sang thăm. Giản Nhu cầm tập kịch bản, cười tủm tỉm mười mấy phút đồng hồ, anh ta tiến lại gần, cô cũng không biết, trong lòng anh ta dội lên cảm giác phức tạp.
“Kịch bản hài hước lắm sao?” Nhạc Khải Phi hỏi.
“Cũng tạm.”
Anh ta thong thả ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, từ tốn nói: “Bình thường quả thực nhìn không ra lúc ở trên giường em lại nhiệt tình đến thế.”
Nụ cười cứng đờ trên khóe môi Giản Nhu. Gương mặt cô hết trắng bệch lại chuyển sang ửng đỏ rồi tím tái.
“Lúc nào cho tôi thử một lần xem sao!” Nhạc Khải Phi nhếch miệng.
“Tôi vào nhà vệ sinh một lát.” Cô lập tức quay người bỏ chạy, linh hồn lơ lửng tận phương nào suốt mấy ngày qua lập tức quay về vị trí trong giây lát.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Sự Cám Dỗ Cuối Cùng
- Chương 8: Niềm vui ngày xưa