“Tu sĩ nhập ma tâm tính sẽ trở nên tàn bạo lãnh khốc, không có nhân tính không nói, còn đặc biệt thích gϊếŧ chóc cùng máu tươi.”
Mộ Lê Thần toàn thân từ trên xuống dưới đều được áo choàng đen bao phủ chỉ khinh bỉ liếc mắt nhìn hắn, hừ nhẹ một tiếng: “Chưa nghe qua dị năng ẩn thân sao? Ngạc nhiên như vậy?”
Lý Văn Dương không nói gì nhìn Mộ Lê Thần, hắn chỉ nghe nói qua song hệ dị năng giả, nhưng không có nghe nói qua có người là Thuần Thú sư lại mang dị năng hệ chữa lành đồng thời còn có dị năng ẩn thân.
Thực sự là nghịch thiên đến mức nào a!
Hắn đột nhiên có chút hối hận vì đáp ứng đề nghị như đi vào Vô Gian đạo của bọn An Dương, một dị năng giả nghịch thiên như vậy, trực tiếp kéo hắn vào tổ dị năng đồng nghĩa với việc phải hoàn thành bao nhiêu nhiệm vụ cấp s chứ?! Đi làm Vô Gian đạo cũng không tới mức như vậy.
Bất quá Lý Văn Dương vẫn biết nặng nhẹ, loại suy nghĩ này tự mình nghiền ngẫm thôi.
Mộ Lê Thần gật đầu với Lý Văn Dương: “Anh đi đóng cửa lại đi.”
Bọn họ ở trong này nói chuyện, cũng không cần phải mở cửa tan hoác cho người khác xem.
Lý Văn Dương đứng dậy đi đóng cửa.
Sau khi trở về chỗ ngồi sau hắn đi thẳng vào vấn đề chính: “Lệnh truy sát của Hạng gia là do Tần gia thúc đẩy.”
Vốn Hạng gia chỉ muốn châm ngòi cho quân đội đối phó với Tinh Thần dong binh đoàn, nhưng Tần gia không chịu nổi thời gian dài như vậy, muốn lập tức đem An Dương thu vào dưới trướng, cho nên mới cùng Hạng gia liên thủ diễn một cảnh này.
Mộ Lê Thần có chút sửng sốt: “Hạng gia vậy mà nguyện ý?”
Tần gia làm như vậy, Hạng gia chẳng khác nào tự mình hy sinh, sao lại có thể thành thành thật thật làm theo lời Tần gia phân phó?
Lý Văn Dương cười nhạo nói: “Thật thiển cận, Tần gia chỉ mới đưa ra một điểm lợi nho nhỏ, bọn họ đã triệt để cắt đứt đường lui của mình.”
Nếu không phải Hạng gia quá tham lam lại ngu xuẩn, cũng sẽ không phản bội quân đội mà gia nhập Tần gia.
Quân đội trước mắt thoạt nhìn dị năng giả có vẻ không nhiều bằng Tần gia, nhưng trên thực tế phương diện nghiên cứu vũ khí nóng năng lượng mới của quân đội đã vượt xa Tần gia.
Mà Tần gia…… Cũng có một sở nghiên cứu ngầm thần bí khiến bọn họ kiêng kị.
Tay Lý Văn Dương vốn trống rỗng bỗng xuất hiện một tờ giấy, hắn nhìn qua tờ giấy rồi thập phần thật cẩn thận đem tờ giấy để lên bàn, nói: “Đây là nội tuyến của chúng ta tốn không ít công sức tra xét được vị trí đại khái sở nghiên cứu ngầm của Tần gia, cậu xem xem, về sau hai người các cậu khi vào tới Tần gia thì nhớ chú ý tin tức của sở nghiên cứu này nhiều một chút.”
Nghe được bốn chữ ‘sở nghiên cứu ngầm’, mắt Mộ Lê Thần lóe sáng, hắn vội vàng cầm tờ giấy Lý Văn Dương đưa ra mà xem nó như bảo bối cầm trong tay, sau đó nhìn mặt trên tờ giấy là một đống chữ viết ngoáy xấu như gà bới, lại trông giống như một cái bản đồ, thật sự trừu tượng đến mức hết chỗ nói luôn.
Hắn đem bản đồ đặt lại lên bàn trà, thất vọng nói: “Thứ này, làm sao tôi xem hiểu?”
Lý Văn Dương cười nói: “Xem không hiểu là được rồi, đây là bản đồ đã được mã hóa. Vì để phòng ngừa bản đồ bị lộ ra ngoài, cho nên mới cố ý vẽ thành cái dạng này.”
Sau đó hắn liền bắt đầu giảng cho Mộ Lê Thần bản đồ này nên xem như thế nào.
Mộ Lê Thần nghe là bản đồ mã hóa, còn tưởng rằng phải dùng thứ dược thần kỳ nào đó lau lên mới có thể xem được.
Kết quả nghe Lý Văn Dương nói một hồi, thì ra cái loại chữ như gà bới giun này là một loại ký hiệu, chẳng hạn như đường cong chỗ này đại diện cho những vật kiến trúc hoặc lộ tuyến, một chút cũng không thần bí như trong tưởng tượng của hắn.
Bất quá Mộ Lê Thần vẫn ghi nhớ thật kỹ cách xem bản đồ mà Lý Văn Dương chỉ cho.
Lý Văn Dương giải thích xong liền nói: “Về sau nếu bản đồ này có thay đổi, tôi sẽ kêu người đem đến một lần nữa, chẳng qua nếu bản đồ mà bại lộ thì cậu phải tự mình đến lấy.”
Mộ Lê Thần tỏ vẻ không thành vấn đề, dù sao hắn cũng đã nhớ kỹ phương pháp.
Sau đó Lý Văn Dương lại cùng Mộ Lê Thần nói qua tên vài người, những người đều này là do quân đội sắp xếp vào nội tuyến Tần gia, thời điểm cần thiết, Mộ Lê Thần cùng An Dương có thể để bọn họ giúp đỡ.
Mộ Lê Thần cũng biết nội tuyến quân đội sắp xếp không chỉ có vài người như vậy, nhưng hắn cùng An Dương chung quy chỉ vừa mới gia nhập, vẫn chưa thể có được tín nhiệm toàn tâm toàn ý của bọn họ.
Mộ Lê Thần đem cuộc nói chuyện của hắn cùng An Dương tại Tần gia với Tần gia gia chủ, còn có đối thoại cùng Tần Minh trong máy ghi âm giao cho Lý Văn Dương.
Hắn không nói nội dung trong máy ghi âm là cái gì, Lý Văn Dương cũng không hỏi, đem nó thu vào không gian.
Mộ Lê Thần thấy sự tình đều xong xuôi, liền đứng dậy, nói: “Mọi việc đã xong, tôi về trước. Anh cứ ở trong này thêm chốc lát đi.”
Lý Văn Dương gật đầu, nói: “Tôi còn muốn ở chỗ này chờ bạn của tôi a.”
Nói xong, hắn nhìn Mộ Lê Thần biến mất trước mắt mình, liền đứng dậy đi mở cửa, trong miệng còn nói thầm: “Ngồi trong này nghẹn chết mất……” Nhìn thấy một phục vụ viên đi ngang qua, liền ngoắc lại: “Bạn của tôi không đến sao?”
Phục vụ viên bị hắn hỏi như vậy, rất có lễ phép đáp: “Quý khách. Điều này phải hỏi ở quầy lễ tân.”
Lý Văn Dương thấy thế liền phất tay để hắn rời đi, trong miệng còn hùng hùng hổ hổ: “Tên tiểu tử kia, dám để tôi leo cây……”
Sau đó hắn cứ như vậy đi vào trong phòng, đến cửa cũng không đóng, phục vụ viên đứng ở hành lang, nhìn lướt toàn cảnh tượng bên trong phòng.
Hắn nhìn Lý Văn Dương chỉ ngồi trên sô pha hút thuốc, đứng yên trong chốc lát, liền đẩy toa ăn rời đi.
Hắn vẫn đẩy toa ăn, nhìn qua tựa hồ muốn đi đưa cơm cho khách, nhưng trên thực tế, hắn chỉ đem toa ăn này đẩy từ chỗ này đến chỗ khác, sau đó lại chậm rãi đẩy về.
Cứ như vậy đến đến đi đi trong hành lang, nhìn thật giống như đang bận rộn……
Mà lúc này, Mộ Lê Thần vốn đang ẩn thân đứng trong hành lang, nhìn đến cực kỳ rõ ràng nhất cử nhất động của phục vụ viên.
Lúc hắn đi trên hành lang tìm phòng của Lý Văn Dương, đã gặp qua phục vụ viên này một lần.
Hiện tại hắn nhìn hành động của người này, liền biết chính là người của các thế lực khác phái tới giám thị Lý Văn Dương.
Việc này Mộ Lê Thần không quản, cũng không nói cho Lý Văn Dương biết.
Vừa rồi, khi Lý Văn Dương mở cửa kêu phục vụ viên, Mộ Lê Thần liền biết Lý Văn Dương đã biết phục vụ viên này có vấn đề, hắn cần gì phải nhiều chuyện xen vào.
Mộ Lê Thần xuống khỏi lầu hai. Trên đường gặp phải chút phiền toái nhỏ, lúc này người bên trong nhà hàng thật sự nhiều, không chú ý một chút liền có khả năng bị người ta đυ.ng trúng.
Mộ Lê Thần chỉ có thể lẻn vào các góc âm u để đi ra ngoài.
Nhưng ánh mắt hắn đột nhiên rơi xuống trên thân một nam nhân trốn ở góc phòng uống rượu.
Nam nhân này một người một mình ngồi trên sô pha, không có bất luận kẻ nào chú ý tới nơi đây còn có người ngồi.
Hắn cầm một cái ly, từng ngụm từng ngụm nhấm nháp rượu vang, cả khuôn mặt đều bị bóng tối che khuất, không thể nhìn rõ.
Nhưng Mộ Lê Thần lại nhìn thấy rõ ràng trên mặt nam nhân nọ mang một vệt hoa văn đáng sợ cùng bộ dáng hưởng thụ của gã.
Vốn dĩ khuôn mặt gã cực kì tuấn lãng, nhưng vệt hoa văn nọ lại bò đầy khắp mặt giống như rắn rết, người chỉ cần nhìn thoáng qua liền cảm thấy khó mà ăn ngon được.
Đấy là ma văn, chỉ có tu chân giả nhập ma mới có thể có vệt hoa văn này xuất hiện trên người.
Tuy Mộ Lê Thần cũng là một tu chân giả Ma Tu, đều là một loại hệ thống tu luyện, nhưng hắn không phải nhập ma.
Mặc kệ là tu tiên hay tu ma, đều sẽ có một kiếp ma tâm, một khi bị kiếp ma tâm áp chế, hoặc là hồn phách bị xé vụn mà chết, hoặc là lưu lạc trở thành quỷ bị ma tâm khống chế.
Mà loại người bị nhập ma, dấu hiệu rõ rệt nhất chính là trên người xuất hiện ma văn, giống như ma văn trên mặt nam nhân này, điều đó thật sự rất hiếm thấy.
Tu sĩ nhập ma tâm tính sẽ trở nên tàn bạo lãnh khốc, không có nhân tính không nói, còn đặc biệt thích gϊếŧ chóc cùng máu tươi.
Mộ Lê Thần sở dĩ bị gã hấp dẫn sự chú ý, chính là bởi vì hắn ngửi thấy mùi vị huyết tinh ngay chỗ gã.
Nhìn bộ dáng hưởng thụ đó của gã, cái ly kia hẳn không phải rượu vang gì đó, mà chắc chắn là máu tươi.
Tuy rằng không biết tu sĩ nhập ma làm sao có thể đem mùi máu tươi che dấu được dưới con mắt của nhiều dị năng giả như vậy, nhưng Mộ Lê Thần làm một tang thi hoàng, đối với mùi máu vẫn rất mẫn cảm.
Mà trong ly máu nọ khẳng định chứa rất nhiều năng lượng.
Mộ Lê Thần không rõ chuyện gì xảy ra trên người gã, hắn không hành động thiếu suy nghĩ, chỉ lặng yên không một tiếng động tiếp tục sải bước đi ra ngoài, muốn rời khỏi.
“Này, cậu trai, cậu nhìn lâu như vậy, sao cứ muốn đi là có thể đi chứ? Không bằng lại đây uống một chén đi.”
Trong đầu Mộ Lê Thần bỗng nhiên vang lên thanh âm này, cước bộ nhất thời ngừng một chút, nhưng rất nhanh sau đó vẫn tiếp tục đi ra ngoài.
Hắn theo đạo thần thức truyền âm ngược trở lại: “Chỉ là người không quan trọng, cũng không cần phải để ý tới.”
Sau đó…… Không có sau đó.
Lời Mộ Lê Thần vừa nói tuy rất không khách khí, nhưng vẫn biểu lộ thái độ của hắn rằng: Chính mình sẽ không nhàn rỗi đến mức chạy đi gây loạn.
Cái vị tu sĩ nhập ma đại khái cũng nhận thấy được Mộ Lê Thần không phải dễ chọc, cũng không biết có giữ được hắn ở lại hay không, chỉ có thể mặc cho hắn rời đi.
Ra khỏi nhà hàng Lam Hải, Mộ Lê Thần ngẩng đầu nhìn bầu trời trong veo xanh biếc, trong lòng thả lỏng một chút.
Căn cứ B thị xem ra không chỉ có một mình hắn để tâm đến…… Tuy rằng không biết vị tu sĩ nhập ma kia muốn làm cái gì, nhưng Mộ Lê Thần cũng biết, căn cứ B thị nhất định sẽ nghênh đón một hồi huyết vũ tinh phong*.
(* Gió tanh mưa máu)
Mà điều này, cũng là ý định của hắn.
Mộ Lê Thần đi một hồi đến khu chung cư, mở cửa liền nhìn thấy An Dương chẳng khác nào con chó to xác bị chủ nhân vứt bỏ mà ngồi trên sô pha, mặt đầy ai oán nhìn ra cửa.
Mộ Lê Thần: “……”
Nhìn thấy An Dương cái dạng này, tâm tình hắn vốn đang vô cùng nghiêm túc lại càng ngưng trọng hơn.
An Dương ngược lại không cảm nhận được tâm tình Mộ Lê Thần, vui vẻ chạy tới: “A Thần, em rốt cuộc cũng trở lại ~”
Âm cuối còn đặc biệt ai oán kéo thật dài.
Mộ Lê Thần bình tĩnh liếc mắt nhìn hắn, sau đó ngồi xuống sô pha, đem nội dung cuộc trò chuyện của mình cùng Lý Văn Dương nói cho hắn nghe.
Lúc nói bản đồ, Mộ Lê Thần kêu An Dương: “Lấy giấy bút ra đây.”
An Dương vội vàng cầm một cuốn Notebook từ trong không gian ra cùng một cây bút.
Mộ Lê Thần cầm bút, nửa ngày không có nhúc nhích.
An Dương kỳ quái hỏi: “A Thần, em làm sao vậy?” Thoạt nhìn vẫn tốt mà……
Mộ Lê Thần thở dài trong lòng, nói: “Chỉ là cảm thấy cảnh còn người mất mà thôi, tôi thật lâu rồi không cầm bút ……”
Đời trước cộng thêm đời này, hắn thật sự đã rất nhiều năm không có cầm qua cây bút.
Mộ Lê Thần đột nhiên nhớ tới thời điểm mình vừa trọng sinh trở về, tại bệnh viện N thị, muốn thay y phục bệnh nhân ra cũng phải mất sức chín trâu hai hổ mới thay được một thân quần áo sạch sẽ.
Hắn đợi trong sở nghiên cứu mười năm, mỗi ngày bị cắt da lấy thịt nghiên cứu là những chuỗi ngày thống khổ không chịu được, làm gì còn có loại phúc lợi được mặc quần áo chứ?
Mà khi hắn sống lại, thiếu chút nữa đến cả mặc quần áo như thế nào cũng quên mất.
Hiện tại, hắn phát hiện bản thân không biết nên cầm bút viết làm sao……