“Cậu thật sự là dị năng giả hệ chữa lành?”
Tần Minh răn dạy Tần Chử một phen, khiến Tần gia gia chủ khẽ nhíu mày, có chút bất mãn.
Có một điểm ở Tần Minh luôn khiến Tần gia gia chủ đặc biệt chướng mắt, đó chính là tự cao tự đại, lòng dạ đối với em trai của mình cũng không tốt, khiến người khác rất khó chấp nhận.
Còn Tần Chiêu đối với ông ta là đứa con ưu tú nhất, lòng dạ với em trai mình cũng không mang theo âm mưu dương mưu gì, thậm chí có lúc Tần gia gia chủ hoài nghi liệu cái chết của Tần Chiêu có phải hay không còn có sự của nhúng tay Tần Minh.
Hiện tại, Nhị thiếu gia chết, Tam thiếu gia Tần Chiêu sinh tử không rõ, vị trí người thừa kế Tần gia đã không có bất cứ sự ngoài ý muốn nào mà đáp trên đầu Tần Minh.
Nhưng thái độ Tần Minh vẫn đối với Tần Chử vốn không hề có bất kỳ sự uy hϊếp cũng không tốt hơn, mắng người thật lâu, một chút cũng không quan tâm đây là chính em trai mình.
Cho dù Tần Chử thật sự có chuyện làm không đúng, nhưng Tần Minh là huynh trưởng, mắng một phen cũng không sao, nhưng cũng không thể nào ở trước mặt người ngoài vứt hết mặt mũi em mình như vậy.
Mà hiện tại, hai người An Dương đã xem như người của Tần gia, cũng không nên ở trước mặt bọn họ trách mắng Tần Chử.
Tốt khoe xấu che, cho dù nội bộ Tần gia có tranh chấp tài sản, cũng không thể trắng trợn như vậy để lộ ra mối quan hệ anh em bất hòa.
Tần gia gia chủ đối với hành vi của Tần Minh thật bất mãn, nhưng ông cũng sẽ không vì chuyện này mà làm mất mặt người thừa kế trước mặt Mộ Lê Thần cùng An Dương, bằng không ông ta cũng nhất định làm chuyện tương tư, trách mắng hắn, so với hành vi của hắn đối với Tần Chử cũng không khác nhau chỗ nào.
Tần gia gia chủ nghiêm khắc nhìn thoáng qua Tần Minh, sau đó nói với Tần Chử: “Ngoan ngoãn ngồi yên, không thể thất lễ như vậy!”
Tần Chử tuy rằng bị làm hư, có chút tùy hứng, nhưng hắn đối với người cha nghiêm khắc của mình vẫn luôn kính sợ, nhất thời không dám tranh cãi với anh hai, ngoan ngoãn ngồi yên không dám làm loạn.
Tần gia gia chủ hướng An Dương cùng Mộ Lê Thần mỉm cười xin lỗi một chút: “Khiến hai vị chê cười rồi.”
An Dương cười nói: “Không có không có.” Sau đó không hề đề cập tới sự tình vừa phát sinh.
Tần Minh vừa bị Tần gia gia chủ nhìn thoáng qua cảnh cáo, cũng giật mình hồi phục tinh thần, trong lòng biết hành động vừa rồi của mình khẳng định là chọc giận cha.
Vì thế hắn liền nghĩ làm sao để bù lại hình tượng của mình trong lòng ông ấy.
Tuy rằng chuyện hắn là người thừa kế đã chắc như đinh đóng cọc, nhưng cũng phải chú ý để gia tăng độ hảo cảm độ của cha a.
Ánh mắt Tần Minh rơi xuống trên người An Dương và Mộ Lê Thần, hơi hơi lóe sáng.
Hắn đối với An Dương cười nói: “Tại hạ đã nhiều lần nghe nói qua đại danh của An tiên sinh, một mình một người giải quyết toàn bộ Lôi Hỏa dong binh đoàn, quả nhiên là vạn phu chi dũng*.”
(* Ý nói rất mạnh, rất can đảm)
An Dương tươi cười không có một chút biến hóa: “Tần đại thiếu gia nói quá rồi, tôi bất quá chỉ là danh tiểu tốt mà thôi!”
Hắn không dấu vết đem chuyện Lôi Hỏa dong binh đoàn đổi sang đề tài khác, giới thiệu Mộ Lê Thần một chút với Tần gia gia chủ: “Đây là em trai tôi – An Thần, trước đó vài ngày mới đoàn tụ được với nhau, em ấy là Thuần Thú sư cấp sáu, và…… và là…. dị năng giả hệ Chữa lành cấp năm.”
Sáu chữ ‘dị năng giả hệ chữa lành’ vừa nói ra, không chỉ có Tần Minh, ngay cả Tần gia gia chủ tâm tình vốn rất ổn trọng cũng không khỏi ngồi thẳng dậy, mâu quang sáng thêm vài phần.
Ánh mắt mọi người đều tập trung trên người Mộ Lê Thần.
Tần gia gia chủ hỏi: “Cậu thật sự là dị năng giả hệ chữa lành?”
Mộ Lê Thần mất tự nhiên gật đầu một cái, sau đó nói: “Kỳ thật Tần Chử thiếu gia hẳn là cũng đã biết, lúc trước tôi từng dùng dị năng chữa lành trên người Tần Chử thiếu gia.”
Tần gia gia chủ nhìn về phía Tần Chử.
Tần Chử có chút mờ mịt mở to mắt nhìn, nghiêm túc nghĩ nghĩ, bừng tỉnh đại ngộ: “Nga, thì ra cái loại cảm giác ấm áp mà ngươi truyền vào người ta chính là dị năng hệ chữa lành a, khó trách ta đột nhiên cảm thấy trên người một chút khó chịu cũng không có.”
Lời này của Tần Chử không thể nghi ngờ chính là khẳng định Mộ Lê Thần quả thực có dị năng hệ chữa lành.
Tần gia gia chủ hiện tại xem Mộ Lê Thần so với An Dương còn muốn nhiệt tình hơn, gương mặt vốn luôn nghiêm túc rốt cuộc cười đến nở hoa.
Sau khi hàn huyên một phen, Tần Chử sờ bụng tỏ vẻ kháng nghị: “Ta muốn ăn cơm, ta đói bụng!”
Tần gia gia chủ ảo não nói: “Xem ta này, trò chuyện với hai người đến quên cả thời gian, thôi, ăn cơm ăn cơm.”
Nói, ông ta hướng ánh mắt về phía Tần Minh, Tần Minh gật đầu, đi ra ngoài.
Bởi vì ông muốn ở trong này cùng An Dương, Mộ Lê Thần trò chuyện, nên để phòng ngừa tiết lộ bí mật nào đó, ngoại trừ ba người của Tần gia, cũng chỉ có hai người An Dương và Mộ Lê Thần, cả người hầu cũng không có, thậm chí cái vị Văn thúc lúc trước dẫn bọn hắn đến cũng không thấy.
Bởi vậy, để truyền lệnh loại sự tình này, cũng chỉ có Tần Minh làm được. Bởi vì Tần gia gia chủ yếu chiêu đãi An Dương cùng Mộ Lê Thần, không thể rời đi, còn Tần Chử mà nói, trong đầu hắn cũng chỉ tự hỏi đến ngày mai còn được ăn sáng ăn chiều với bọn họ không thôi.
Chỉ có thể do Tần Minh tính tình tương đối ổn trọng đi làm những sự tình vụn vặt này.
~ ○ ~ ○ ~ ○ ~
Đồ ăn rất phong phú, có đủ các loại thịt, trước tận thế có thể nói là một bữa ăn thịnh soạn, huống chi là hiện tại.
Bất quá An Dương cùng Mộ Lê Thần đều luôn có thể ăn các loại rau được tưới bằng nước trong không gian vừa tươi xanh vừa ngon lành, thịt càng không có độc tố.
Đối với đám rau dưa không được tốt lắm này, cùng thịt biến dị thú có độc tố, thật đúng là không có hứng thú.
Nhưng một bữa cơm này cũng im lặng ăn.
Quy củ Tần gia rất nghiêm, ăn không nói ngủ không nói là điều cơ bản nhất, ngay cả Tần Chử quen lối làm ầm ĩ cũng duy trì thói quen này.
Người duy nhất có chút nuốt không trôi chính là Mộ Lê Thần, hắn ăn thực phẩm nấu chín cảm thấy rất không thoải mái.
Bất quá miễn cưỡng ăn vào cũng sẽ không có vấn đề gì.
Ăn xong cơm chiều, lần này liền đi vào vấn đề chính.
Tần gia gia chủ cũng không có pha trò như trong bữa cơm nói vài lời khách sáo, tựa hồ tại thời điểm ăn cơm, ông ta cũng đã nghĩ tốt bước kế tiếp nên đi như thế nào.
Khi người hầu đem chén đũa xuống, Tần gia gia chủ liền đi thẳng vào vấn đề.
“Ta nghe nói Hạng gia đối với hai người phát động lệnh truy sát?”
Ông ta tuy nói là ‘nghe nói’, nhưng đương nhiên sẽ không thật sự là ‘nghe nói’ đi, thậm chí chuyện Hạng gia phát động lệnh truy sát này, là do Tần gia gia chủ ở sau lưng phân phó, để Tinh Thần dong binh đoàn bức bách An Dương, đem hắn thu phục vào trận doanh của Tần gia.
An Dương một chút cũng không biểu hiện sự gấp gáp, tựa hồ lệnh truy sát kia không phải nhằm vào hắn.
“Đúng là có chuyện như vậy, Tần gia chủ có điều gì chỉ giáo vãn bối?”
Tần gia gia chủ cười cười, bữa cơm này thật đúng là có giá trị.
An Dương lúc trước còn kêu ông một tiếng ‘Tần lão tiên sinh’, hiện tại sửa miệng thành ‘Tần gia chủ’, còn tự xưng mình là ‘vãn bối’…… Thái độ này đủ để khẳng định, ông không cần phải nơm nớp hồi hộp.
Tần gia gia chủ trịnh trọng nói với An Dương cùng Mộ Lê Thần: “Chỉ là một Hạng gia, Tần gia ta còn không đặt ở trong mắt, nếu hai người không ngại, ta nguyện ý giúp giải quyết chuyện này.”
An Dương thực hợp lệ tiếp nhận cành oliu Tần gia gia chủ ném cho: “Tất cả mọi người trong Tinh Thần dong binh đoàn sẽ không quên đại ân đại đức của gia chủ, về sau có điều cần phân phó, xin cứ phân phó.”
Xưng hô của An Dương đối với Tần gia gia chủ lại từ ‘Tần gia chủ’ biến thành ‘Gia chủ’, thậm chí một câu cuối cùng đã trắng trợn nguyện ý trung thành với Tần gia.
Tần gia gia chủ cùng An Dương đạt được giao ước, hai người đều rất cao hứng, ngay cả tươi cười khách sáo trên mặt cũng chân thành không ít.
Tần gia gia chủ giữ An Dương cùng Mộ Lê Thần lại: “Bây giờ không còn sớm, hai người không ngại ở lại Tần trạch mấy ngày chứ, cũng tiện hơn……”
Tiện cái gì còn cần phải nói sao?
An Dương thừa biết, thời điểm hiện tại không còn sớm, ở Tần trạch nhiều thêm một đêm cũng không sao, nhưng ở mấy ngày thì không cần thiết.
Vì thế hắn từ chối nói: “Tôi cùng A Thần ngày mai còn có chuyện quan trọng, không thể không rời đi, gia chủ nếu có chuyện gì, có thể phái người đến khu b nói tôi một tiếng, tôi sẽ làm.”
Về phần là phái người đi nơi nào trong khu b, An Dương không nói địa chỉ chi tiết, cũng không cần phải nói, Tần gia tự nhiên sẽ tra được địa chỉ cụ thể.
Tần gia gia chủ nghe những lời này của An Dương cũng không ngoài ý muốn, ông cũng không nhất định phải giữ An Dương cùng Mộ Lê Thần ở lại Tần trạch.
Liền cười nói: “Vậy, buổi sáng ngày mai trước khi rời đi, hai người nói với Tần Minh một tiếng, để thằng con ta đưa hai người ra.”
Tuy rằng lúc này An Dương suất lĩnh Tinh Thần dong binh đoàn đầu nhập vào Tần gia, nhưng chung quy chỉ vừa mới bắt đầu, Tần gia gia chủ cũng không đưa ra mệnh lệnh gì cho hắn, để tránh khiến hắn bất mãn, nên dành cho An Dương rất nhiều đãi ngộ.
An Dương khách sáo vài câu, liền mang theo Mộ Lê Thần rời khỏi nơi này.
Tần gia gia chủ cho Tần Minh một ánh mắt, Tần Minh nhất thời đi theo, tươi cười thân hòa nói với An Dương: “Vừa lúc tôi cũng muốn trở về phòng nghỉ ngơi, cùng nhau đi đi.”
An Dương cũng biết Tần Minh là người thừa kế của Tần gia, có ý mượn sức bọn hắn, mà hắn cùng Mộ Lê Thần vừa lúc cũng có ý muốn sử dụng tên Tần Minh này, cho nên hai bên đều rất ăn nhịp với nhau, hòa hòa khí khí cùng nhau đi.
Kế hoạch còn rất nhiều, không thiếu cái lừa gạt một tên lòng dạ hẹp hòi tâm nhãn nông cạn, so với lão hồ ly Tần gia gia chủ kia, Tần Minh càng dễ giải quyết.
Dựa trên lý luận ngôn ngữ mà thiết trí cạm bẫy kích động nhân tâm, Mộ Lê Thần cùng An Dương từ khi sinh ra đã là Thương gia, so với Tần Minh lợi hại hơn rất nhiều.
Không bao lâu Tần Minh liền đem bọn họ hai trở thành tri tâm.
Chung quy, Tần gia trước mạt thế chỉ là một cổ võ thế gia, nhiều nhất chính là tranh quyền đoạt lợi bên trong gia tộc, làm gì có kinh nghiệm trong cái nơi ngư long hỗn tạp thường xuyên hỗn loạn của hào môn thế gia, thậm chí không cẩn thận liền sẽ bị cạm bẫy của người khác mà tổn thất lớn.
Bởi vậy, Mộ Lê Thần cùng An Dương đều theo thói quen nói chuyện thâm ý, thiết trí cạm bẫy ngôn ngữ một phen thật tốt.
Tần Minh tuy rằng đấu đá gay gắt với anh em của mình, nhưng so ra vẫn kém hơn Mộ Lê Thần cùng An Dương vẫn luôn lăn lộn nơi thương trường hỗn loạn.
Không bao lâu liền bị hai người dẫn dắt, còn đem hai người trở thành tri kỷ.
Mộ Lê Thần, An Dương cùng Tần Minh tách ra tại một lối rẽ.
Tần Minh nói: “Hai người sáng mai trước khi rời đi, tôi nhất định phải đưa tiễn.”
Nếu là lúc trước, hắn nói tiễn bọn họ chỉ là xem xét yêu cầu của Tần gia gia chủ là chính, hiện tại hắn nói muốn tiễn bọn họ, lại là thực lòng.
An Dương cũng cười nói: “Bọn tôi nhất định sẽ không lặng lẽ trốn đi đâu.”
Mộ Lê Thần đi theo bên người An Dương, thu nhỏ sự tồn tại của mình, không nói một lời.
Sau khi Tần Minh rời đi, tinh thần lực Mộ Lê Thần phóng ra, xác định không ai có giám sát cũng không có máy móc giám thị, hắn mới mở miệng nói: “Không nghĩ tới sự tình thế mà tiến triển thuận lợi như vậy.”
An Dương cũng hiểu được có chút khó tin: “Vốn tưởng rằng sẽ có không ít biến cố, vậy là uổng phí tâm tư chuẩn bị rồi.”