Chương 87: 87

“Mộ Lê Thần sắm vai một Thuần Thú sư ít lời, thiếu thốn ngôn ngữ, tính tình quái gở, cho nên cùng người khác trò chuyện đều để An Dương ra mặt.”

Mộ Lê Thần đang chuẩn bị trả lời, liền cảm giác được một cỗ dao động kỳ dị, hắn nhìn về phía An Dương: “Hiện tại không cần ……”

Thật sự không cần.

An Dương cầm điện thoại ra, nhận cuộc gọi của Lý Văn Dương.

“Lý tiên sinh, hiện tại có thể cho chúng tôi một câu trả lời thuyết phục rồi sao?”

Bên tai truyền đến thanh âm của Lý Văn Dương: “Câu trả lời thuyết phục như thế nào, hai người hẳn là hiểu rõ mà, hợp tác vui vẻ.”

An Dương vừa lòng nhếch môi cười: “Hợp tác vui vẻ!”

Trong lòng hắn cùng Mộ Lê Thần khi thấy Lý Văn Dương liên hệ trước đương nhiên hiểu rõ.

Nên nói, thân phận gian tế ở Hạng gia bại lộ, quân đội tuyệt đối không có khả năng ở đây mời chào bọn họ, cho phép Hạng gia kiêu ngạo như vậy, còn đưa ra nhiệm vụ truy sát.

Mà quân đội ngầm đồng ý hành vi của Hạng gia, liền chứng minh đám người lãnh đạo quân đội đã quyết định đáp ứng kế hoạch của Mộ Lê Thần với An Dương.

Sau khi An Dương cúp điện thoại, Mộ Lê Thần vừa lòng cười.

Tuy rằng bởi vì thiết bị liên lạc đặc thù, hắn nghe không được nội dung cuộc đối thoại, nhưng khi An Dương nói câu ‘Hợp tác vui vẻ’ hắn vẫn nghe thấy.

Mộ Lê Thần nói: “Chúng ta hiện tại đi luôn đi.”

An Dương đem sói biến dị cùng chim biến dị từ không gian phóng ra, lần này xuất phát bọn họ nhất định phải dùng thái độ kiêu ngạo một chút.

Không riêng gì bởi vì muốn để cho đám người cấp cao trong quân đội xem, còn muốn để cho Tần gia thấy.

Muốn người Tần gia cho rằng bọn họ là đang cố ý ra oai với Hạng gia, cho rằng bọn họ muốn mượn thế lực Tần gia dọa lui Hạng gia.

Tần gia tại căn cứ B thị chọn một nửa khu a làm nơi ở cho người của mình, cho nên Mộ Lê Thần cùng An Dương muốn vào Tần gia, thì phải tiến vào khu a.

Người ở khu a không nhất định đều là dị năng giả, nhưng nhất định đều là lãnh đạo cấp cao của căn cứ cùng với gia quyến của bọn họ.

Cho dù là dị năng giả lợi hại giống An Dương, chỉ cần không phải lãnh đạo cấp cao của căn cứ hoặc không có quan hệ họ hàng gì với những người đó, cũng chỉ có thể ở tại khu b.

Này chính là đặc quyền giai cấp nhân loại.

Mộ Lê Thần cùng sói biến dị phía sau, còn có chim biến dị đang đứng trên lưng con sói, hình thể cùng diện mạo hung hãn kia, có vẻ cực kỳ khiến cho người ta sợ hãi, đặc biệt có lực uy hϊếp.

Dọc đường đi Mộ Lê Thần cùng An Dương không có bị vây xem, người đi đường né tránh còn không kịp.

Bất quá nhìn hướng bọn họ huênh hoang đi là khu a, cũng khiến không ít thế lực chú ý.

Chung quy An Dương ở trong căn cứ là cường giả nằm trong top ba, độ nổi tiếng đương nhiên không thấp, cho dù bình thường hắn chỉ ra ngoài căn cứ làm nhiệm vụ cũng chưa bao giờ tham dự các loại tụ hội dành cho dị năng giả cấp cao, nhưng tỷ lệ hoàn thành nhiệm vụ của hắn cũng đủ để căn cứ chú ý đến.

Nhất là hắn còn là một truyền thừa giả, hắn vừa mới tiêu diệt Lôi Hỏa dong binh đoàn.

Nên nói, đội trưởng Hạng Vân của Lôi Hỏa dong binh đoàn cùng phó đoàn trưởng Hạng Dương, đều là cường giả nằm trong top mười.

Mặt khác, thực lực đoàn viên Lôi Hỏa dong binh đoàn cũng không yếu, tất cả mọi người cho rằng An Dương chỉ một thân một mình cũng có thể tiêu diệt được Lôi Hỏa dong binh đoàn, hoàn toàn không biết nội tình, bởi vậy đối với An Dương có chút kiêng kị, thậm chí có người cảm thấy hắn là đệ nhất cường giả của căn cứ cũng không ngoa.

Vài thế lực nhỏ vẫn đang dò xét, An Dương cùng Mộ Lê Thần đều không thèm để ý, hành động gióng trống khua chiêng của bọn họ như vậy, chính là làm cho người khác xem mà.

Chỉ cần quỹ đạo mọi chuyện còn dựa theo kế hoạch của bọn họ là được, những người khác bọn họ căn bản không để vào mắt.

~ ○ ~ ○ ~ ○ ~

Tại cổng lớn khu a, bọn họ bị ngăn lại.

An Dương nói với thủ vệ: “Tôi là An Dương, muốn được gặp gia chủ Tần gia, làm phiền thông báo với ngài một tiếng.”

Bọn họ hiện tại là tới cầu người, đương nhiên cũng phải làm ra tư thái cầu người chứ.

Thủ vệ chỉ có hai dị năng giả cấp năm, bọn họ hiển nhiên cũng từng nghe qua tên An Dương, bởi vậy hai người liếc nhau một cái, cũng không làm khó An Dương, một người trong đó bảo An Dương chờ một lát, rồi đi vào trong.

An Dương cũng thật sự an phận đợi ở bên ngoài.

Khu a tuy rằng nhìn qua chỉ có hai dị năng giả cấp năm phòng thủ, nhưng trên thực tế lực lượng phòng thủ nơi này so với lực lượng phòng thủ bên ngoài căn cứ còn cường đại hơn.

Chung quy khu a là nơi cư trú của những người thân phận không tầm thường, cho dù bình dân cư trú bên ngoài đều chết sạch, người nơi này cũng không thể có chuyện.

Đại khái đợi khoảng mười lăm phút, thủ vệ dị năng giả cấp năm kia mới mang theo một nam tử trẻ tuổi vẻ mặt kiêu căng cùng một người trung niên đi tới.

Chỉ liếc mắt nhìn, Mộ Lê Thần liền xác định nam tử trẻ tuổi này nhất định là người của Tần gia.

Bởi vì bộ dạng hắn cùng Tần Chiêu cơ hồ có nét giống nhau như đúc, nếu không phải Mộ Lê Thần xác định Tần Chiêu đã chết trong tay mình, hơn nữa khí chất thần thái người này cùng Tần Chiêu chênh lệch rất lớn, nếu hắn chỉ nhìn khuôn mặt này cơ hồ sẽ đem hai người bọn họ lộn tới không phân biệt nổi.

Nam tử trẻ tuổi này hẳn là anh em song sinh của Tần Chiêu đi.

Bất quá kiêu căng đến nỗi muốn dùng lỗ mũi nhìn người như vậy so với Tần Chiêu tuy rằng kiêu ngạo nhưng coi như cũng biết lý lẽ thì rõ ràng chỉ là một cái bao cỏ ngu ngốc, dị năng dao động trong thân thể cũng mỏng manh đến đáng thương.

Thủ vệ ở đây đều có thực lực đạt đến cấp năm, hơn một năm sau mạt thế bùng nổ mà nam tử trẻ tuổi này thế nhưng chỉ mới đạt đến trình độ cấp ba sơ kỳ, quả thực yếu đến vô cùng thê thảm.

Hắn cùng Tần Chiêu đều là thế hệ sau của Tần gia, có Tần gia làm hậu thuẫn, thực lực lại yếu thành như vậy, nói vậy vấn đề hẳn là nằm ở chính bản thân hắn.

Mà cái nam tử trung niên đi theo phía sau tên trẻ tuổi nọ lại mang một bộ tư thế bảo hộ, còn là một cường giả, khiến Mộ Lê Thần không khỏi nhìn nhiều thêm một lần.

Bởi vì người trung niên này căn bản không phải dị năng giả, nhưng hắn lại khiến Mộ Lê Thần cảm nhận được một loại dao động rất cường đại trong cơ thể hắn.

Sức chiến đấu thực tế của hắn, Mộ Lê Thần phỏng chừng, hẳn là không thua cấp sáu.

Chỉ tiếc khoảng cách khá xa, không thể tiếp xúc gần, trong lòng Mộ Lê Thần có chút tiếc nuối.

Nam tử trung niên này có thể cường đại như vậy, hẳn là do luyện cổ võ đi.

Tần gia là Cổ Võ gia tộc, nhưng có thể ở phương diện cổ võ có người đạt được thành tựu lớn cũng không nhiều, ít nhất là đến khi mạt thế, người Tần gia hơn một nửa vẫn dựa vào dị năng, có ít người có thể chỉ dựa vào Cổ Võ mà trở thành cường giả.

Nguyên bản bởi vì có tu chân truyền thừa, Mộ Lê Thần cũng không quá để ý cổ võ, hiện tại nhìn thấy người trung niên này chỉ dựa vào cổ võ liền có thể cường đại như vậy, trong lòng gợi lên tò mò đối với cổ võ.

Có thanh niên nào không nghĩ tới luyện thành tuyệt thế võ công, ở trên giang hồ khuấy đảo thiên địa đâu?

Ngay cả Mộ Lê Thần cũng phi thường yêu thích võ công.

Tuy rằng hiện tại hắn không hướng tới võ công nhiều, nhưng đối với cổ võ cảm thấy rất hiếu kỳ.

Mộ Lê Thần nhìn người của Tần gia hướng phía mình và An Dương đi tới, thầm nghĩ trong lòng.

Đợi đến khi có cơ hội, nghĩ biện pháp lấy trộm mấy bản bí tịch của Tần gia xem vậy.

~ ○ ~ ○ ~ ○ ~

Mộ Lê Thần sắm vai một Thuần Thú sư ít lời, thiếu thốn ngôn ngữ, tính tình quái gở, cho nên cùng người khác trò chuyện đều để An Dương ra mặt.

Lần này cũng là bình thường, An Dương hướng người của Tần gia chào hỏi: “Xin chào, tôi là An Dương, đây là em trai tôi, An Thần.”

Ai ngờ cái tên thiếu gia Tần gia trẻ tuổi kia thế nhưng không thèm nhìn An Dương, mà trực tiếp chạy đến con sói biến dị bên cạnh Mộ Lê Thần: “Oa, khí phách ghê nha!”

Nói rồi liền muốn thò tay sờ con sói.

Mộ Lê Thần ngăn lại hắn, lạnh lùng nói: “Đừng tùy tiện tới gần nó, cắn bị thương tôi sẽ không chịu trách nhiệm.”

Vị thiếu gia Tần gia không bằng lòng, từ nhỏ đến lớn ngoại trừ lão cha hắn ra không có ai dám đối với hắn ngăn cản chuyện gì.

“Bổn thiếu gia thích sủng vật của ngươi, đây là vinh hạnh của ngươi, còn không mau đưa cho bổn thiếu gia? Thế mà còn dám đe dọa ta……”

Mộ Lê Thần nhìn thân người trước mặt so với hắn thấp hơn một cái đầu, lại còn cố gắng dùng lỗ mũi nhìn hắn không ngừng blah blah blah ép buộc hắn, Mộ Lê Thần yên lặng hết chỗ nói rồi.

Bộ dạng giống Tần Chiêu như vậy, tính cách sao lại kém nhiều đến thế?

Hơn nữa…… chiều cao so với Tần Chiêu cũng thấp hơn nhiều……

Loại vương tử bệnh hoạn này, Mộ Lê Thần đột nhiên cảm thấy cùng hắn so đo, thật là mất mặt.

Lúc này vị bảo tiêu trung niên đứng phía sau thực tự nhiên, thuần thục bước lại vì thiếu gia nhà hắn thu lại cục diện rối rắm.

Hắn đem tên trẻ tuổi kia kéo ra phía sau, bảo hộ sau người, sau đó nói với Mộ Lê Thần: “Thực xin lỗi, Tần Chử thiếu gia tuổi còn nhỏ không hiểu chuyện, mong ngài đừng để ý.”

Mộ Lê Thần sau khi nghe xong, phản ứng đầu tiên không phải nghĩ người này đối với mình rất cung kính, mà là…… Những lời này khẳng định đã từng nói qua với rất nhiều người đi?!

Hắn thật sự nói rất có thứ tự, vừa nghe liền biết không có bao nhiêu thành ý, toàn là lời nói khách sáo.

Còn có…… Tần Chử thiếu gia?…… Cầm Trư thật sự là một cái tên đẹp đi _[:з」∠]_

Tuổi còn nhỏ cái gì, có thể giống bộ dạng Tần Chiêu như vậy, khẳng định là anh em sinh đôi, tuổi còn có thể nhỏ đến thế nào đây?

Bất quá xem vị Tần Chử thiếu gia mang thân thể như vậy mà chỉ số thông minh thì…., khẳng định là lúc còn trong bụng mẹ bị Tần Chiêu đoạt hết dinh dưỡng, dẫn đến hắn phương diện nào cũng đều phát triển không nổi.

Mộ Lê Thần cùng An Dương tới nơi này là có kế hoạch, cũng không có ý định náo loạn Tần gia.

Vừa thấy Tần Chử ngu ngốc này bên người có thể có bảo tiêu lợi hại như vậy, liền biết địa vị hắn trong Tần gia không thấp.

Cho nên mặc dù vị bảo tiêu trung niên giải thích như thế nào cũng không thấy có thành ý, Mộ Lê Thần cũng không tính trở mặt.

Hắn gật đầu, lạnh lùng mang theo biến dị thú đi đến sau An Dương đứng.

Vị bảo tiêu trung niên cũng không cảm thấy thái độ của Mộ Lê Thần kỳ quái, dù sao hắn giải thích đã là cho Mộ Lê Thần mặt mũi, cho dù không xin lỗi, cũng không ai dám đắc tội Tần gia.

Chỉ là vì danh dự Tần gia, cho nên hắn mới có thể đối với chuyện thiếu gia mạo phạm người ta mà nói lời xin lỗi.

Mộ Lê Thần không ngại Tần Chử mạo phạm mình, nhưng không có nghĩa An Dương vốn dĩ luôn đem Mộ Lê Thần đặt ở đầu quả tim không ngại.

Bất quá, An Dương vẫn là dưới trấn an âm thầm của Mộ Lê Thần mà bình tĩnh lại, hít sâu vài cái.

Quân tử báo thù mười năm chưa muộn, dù sao Tần gia sớm muộn gì cũng sẽ sụp đổ, đến thời điểm đó xử lý tên Cầm Trư này như thế nào, còn không phải do hắn định đoạt sao.

Nhẫn nhịn nhất thời không sao cả, hắn tuyệt đối không thể phá hỏng đại sự của A Thần.

Cảm xúc An Dương lúc này đã bình tĩnh lại, hắn nói với vị nam tử trung niên: “Không biết có thể hay không mang An Dương tôi đi gặp Tần gia chủ một lần?”

Nam tử trung niên gật đầu, nói: “Đi theo tôi.”

Hắn vốn chính là gọi An Dương cùng Mộ Lê Thần đến gặp Tần gia chủ, mà Tần Chử đang lúc nhàm chán, nghe nói người đến đây là Thuần Thú sư, liền chạy theo hóng náo nhiệt.

Mộ Lê Thần cùng An Dương đuổi kịp cước bộ của nam tử trung niên, đi về phía khu a.

Mà tên Tần Chử thiếu gia được nam tử trung niên hộ ở sau người có chút không cam lòng nhìn nhìn sói biến dị uy phong lẫm lẫm phía sau Mộ Lê Thần, chỉ là tay phải đã bị giữ, không có cách nào lại gần.

Mộ Lê Thần ở phía sau chầm chậm mà đi, nhìn Tần Chử thỉnh thoảng quay đầu khát vọng nhìn về phía con sói biến dị, lâu lâu còn nhân tiện trừng mình vài cái, không lắm để ý dời đi lực chú ý.