“Trong cơ thể một Băng hệ dị năng giả mạc danh kỳ diệu xuất hiện Hỏa hệ dị năng?”
Khỏa châu màu trắng sữa này đến tột cùng là cái gì, có công hiệu gì, Mộ Lê Thần không biết.
Nhưng hắn biết, khỏa châu trắng sữa này tuyệt đối không đơn giản.
Chỉ riêng hắn tìm ra được hai công năng cũng đã phi thường giỏi rồi.
Công năng thứ nhất là tinh lọc virus tang thi.
Lần đầu tiên khi hắn tiến vào không gian phát hiện.
Công năng thứ hai cụ thể là thế nào hắn cũng không rõ, nhưng có thể nói là biết một ít.
Thời điểm hắn lúc trước bị tâm ma chiếm cứ thân thể cùng thần trí mà đại khai sát giới, hắn đã phải dựa vào khỏa châu thần bí này mới có thể khôi phục thần trí, tiêu diệt tâm ma.
Bằng không hiện tại nói không chừng hắn vẫn là một tang thi vô tri vô giác chỉ biết gϊếŧ chóc không có ý thức.
Tiêu diệt tâm ma…… là loại năng lực lợi hại cỡ nào!
Mấy vạn năm trước, ở thời đại tu chân, thiên tài xuất hiện lớp lớp, nhưng bao nhiêu cao thủ tài năng chết vì tâm ma?
Có thể thấy được tâm ma này rất đáng sợ.
Mà khỏa châu tử lại có thể tiêu diệt tâm ma, nếu là thời đại huy hoàng của tu chân, chỉ sợ vô số cao thủ sẽ đánh nhau đến sứt đầu mẻ trán chỉ vì nó.
Chỉ là không biết vì sao lại rơi vào con suối bên trong Ngọc không gian mà Mộ Lê Thần may mắn có được.
Mộ Lê Thần đang nghĩ tới lai lịch khỏa châu thần bí cùng với việc có nên hay không lại tiến vào không gian của An Dương một chuyến. Lúc này An Dương đã bắt đầu nghiên cứu Liệt Diễm thần cung.
An Dương trong không gian tùy tiện tìm chỗ trống trên đất ngồi xuống, trước mặt là hai thanh đại trường cung.
Bên trái là băng lam sắc, trên thân mang theo hoa văn xinh đẹp lại thần bí, sắc băng lam lưu chuyển, thập phần mĩ lệ chói mắt, vừa nhìn đã biết không phải phàm vật.
Bên phải màu sắc lại âm u, trên thân nếu nhìn kỹ, còn có thể nhìn ra hoa văn đen tuyền lộ bên trái cùng hoa văn trên trường cung băng lam giống nhau như đúc.
Hai thanh trường cung này đặt bên cạnh nhau, vô luận là hoa văn hay kích thước lớn nhỏ, đều hoàn toàn giống nhau.
Chỉ có quang mang mà chúng nó phát ra thì khác biệt lớn, bên trái là phẩm vật hoa lệ, bên phải thì giống như đã chết, không phát ra tia sáng nào.
An Dương cầm lấy Liệt Diễm thần cung đã mất đi chủ nhân mà trở thành một thứ thoạt nhìn vô cùng bình thường.
Hắn vừa cầm trên tay, liền cảm giác được một cỗ kêu gọi cường liệt.
An Dương kinh nghi bất định nhìn Liệt Diễm thần cung diện mạo xấu xí trong tay, loại cảm giác được kêu gọi này…… Có lẽ muốn nhận hắn làm chủ?
Hắn nhìn hai thanh thần cung khẽ cắn môi, quyết định liều một phen — nhận chủ!
~ ○ ~ ○ ~ ○ ~
An Dương khác với Hạng Dương phải phụ thuộc vào Tần gia, không giống Hạng Dương biết nhiều thứ về hai cực linh bảo truyền thừa.
Hắn là một kẻ cô độc, mặc dù có các mối quan hệ trong căn cứ, nhưng so ra vẫn kém hơn Tần gia nội tình thâm hậu.
An Dương tuy rằng tiếp nhận truyền thừa bên trong Băng Sương thần cung, nhưng hai cực linh bảo truyền thừa có một đặc tính đặc biệt gạt người, đó chính là chỉ có thể có được trong đó một nửa linh bảo truyền thừa mà truyền thừa giả căn bản là không biết còn có một nửa linh bảo truyền thừa khác.
Băng Sương thần cung là một linh bảo truyền thừa độc lập hoàn chỉnh, truyền thừa bên trong cũng là hoàn chỉnh, cho nên khi truyền thừa giả lấy được linh bảo truyền thừa tương tự căn bản không thể nghĩ ra cái này mới chỉ là một nửa.
An Dương không biết hai cực linh bảo truyền thừa là cái gì, cho nên khi nhìn đến Liệt Diễm thần cung của Hạng Dương cũng chỉ cảm giác hơi quen thuộc, cũng không quá quan tâm.
Lại chưa từng nghĩ, Hạng Dương sẽ bởi vì vậy mà lúc nào cũng chú ý đến hắn, muốn mạng của hắn, đoạt bảo vật của hắn.
Hai cực linh bảo truyền thừa còn có một cái đáng hận, chính là: Nó có thể bị cướp đi!
Linh bảo truyền thừa thông thường nếu đã nhận chủ, cho dù chủ nhân chết đi, nó cũng chỉ tìm kiếm một truyền thừa giả thích hợp khác, nhưng không có nghĩa là nó thừa nhận truyền thừa giả đó, cho nên linh bảo truyền thừa khi ấy cũng chỉ giống như vật phẩm thông thường. Bởi vậy, cơ bản không có người nào sẽ bởi vì nóng mắt linh bảo truyền thừa mà gϊếŧ người đoạt bảo.
Nhưng hai cực linh bảo truyền thừa không giống nhau, nó tuy rằng không thể bị người khác cướp đi, nhưng lại có thể bị một truyền thừa giả khác cướp mất.
Tỷ như Liệt Diễm thần cung của Hạng Dương, nếu là bị Mộ Lê Thần lấy được, liền trở thành một thứ thông thường, nhưng nếu rơi vào tay An Dương……
Hai cực linh bảo truyền thừa kết hợp làm một thể, liền trở thành cực phẩm linh bảo truyền thừa, so với Huyết Ma đao của Mộ Lê Thần còn muốn tốt hơn một ít.
An Dương không biết cái gì gọi là hai cực linh bảo truyền thừa, nhưng hắn cũng không phải tên ngốc.
Hạng Dương đối với Băng Sương thần cung của hắn như hổ rình mồi, Lôi Hỏa dong binh đoàn tiêu phí vô số khí lực đuổi gϊếŧ hắn, vì cái gì, trong lòng hắn cũng biết rõ ràng.
Hai thanh thần cung trừ thuộc tính và màu sắc bất đồng, những mặt khác đều hoàn toàn giống nhau.
Hơn nữa Liệt Diễm thần cung đối với hắn lại có lời kêu gọi kỳ dị……
An Dương liền đoán được vài phần.
Muốn có được lực lượng cường đại, các loại cơ ngộ cùng vận khí là không đủ, còn nhất định phải có đủ thực lực cùng dũng khí.
An Dương có vài phần cân nhắc, sau đó liền lập tức hạ quyết tâm.
Sử dụng tâm đầu huyết luyện linh bảo, hắn đã làm rất thuần thục.
Một giọt tâm đầu huyết vừa tiến vào Liệt Diễm thần cung liền bị hấp thu, quang mang hồng hỏa chói mắt lóe lên.
Băng Sương thần cung nằm một bên trên mặt đất tựa hồ cảm nhận được cái gì, liền bay tới.
Hai thanh thần cung thuộc tính hoàn toàn tương khắc thế nhưng liền hòa thành một thể.
Không phải một thanh thần cung dung nhập vào bên trong thanh thần cung còn lại, mà là hai thanh thần cung giao hòa lẫn nhau, nước và lửa dung hợp cùng một chỗ, quả thực khó có thể tin được.
Chỉ là một màn này không phải điều khiến An Dương sửng sốt, càng làm cho hắn sửng sốt chính là, trong cơ thể hắn xuất hiện loại dị năng thứ hai.
An Dương ở bên ngoài là song hệ dị năng: Băng hệ dị năng cùng Không gian hệ dị năng.
Nhưng trên thực tế hắn chỉ có Băng hệ dị năng, Không gian dị năng là để che giấu ngọc không gian.
Nhưng nay hắn phát hiện trong cơ thể chính mình xuất hiện một cỗ năng lượng nóng cháy.
Này rõ ràng chính là Hỏa hệ dị năng!
Trong cơ thể một Băng hệ dị năng giả mạc danh kỳ diệu xuất hiện Hỏa hệ dị năng?
Rất khó có thể tin tưởng.
Mà càng thêm khó có thể tin hơn chính là việc lúc sau.
An Dương phát hiện Băng hệ dị năng của hắn cùng năng lượng Hỏa hệ dị năng phân biệt rõ ràng, vừa không giao hòa, cũng không như trong tưởng tượng thủy hỏa bất dung.
Lúc này hai thanh thần cung trước mặt An Dương đã hợp thành một.
Thanh thần cung nguyên bản hoa mỹ rực rỡ cùng cái đã không còn sức sống trở nên kỳ lạ, không còn chói mắt giống như lúc trước, ngược lại trở nên càng thêm nội liễm.
Thanh thần cung biến lớn không ít, An Dương cầm lấy thanh thần cung cao đến nửa thân mình, dây cung cũng trở nên rất thô. Hắn đưa tay kéo dây cung, dùng hết toàn lực lại chỉ kéo được nửa vòng.
An Dương lại nhỏ tâm đầu huyết vào Băng Hỏa thần cung, tiếp tục tế luyện.
Quả nhiên, trong đầu liền xuất hiện nội dung truyền thừa mới.
Hai cực thần tiễn thủ!
Đây là truyền thừa thuộc về hai cực thần tiễn thủ.
An Dương thế mới biết, cái gì gọi là hai cực linh bảo truyền thừa, cũng biết Hạng Dương vì cái gì bức thiết muốn cướp Băng Sương thần cung của hắn.
Nếu hắn sớm biết hai cực linh bảo truyền thừa lợi hại như vậy, hắn đã âm thầm xử lý cái tên Hạng Dương kia, cướp Liệt Diễm thần cung.
Nghĩ đến chính mình có Băng Hỏa thần cung, trở thành hai cực thần tiễn thủ thực lực cường đại, có thể canh giữ ở bên người A Thần, vì hắn trừ bỏ hết thảy chướng ngại, An Dương liền mừng rỡ ôm lấy đại cung ngồi cười hề hề đến ngốc.
Thẳng đến khi hắn đột nhiên phục hồi tinh thần, nhìn nhìn đồng hồ trên tay, phát hiện hắn đã ở trong không gian được vài giờ, bên ngoài hẳn đã sáng.
An Dương vội vàng ra khỏi không gian.
Vừa ra ngoài, An Dương liền phát hiện trong lều không có người, Mộ Lê Thần không biết đã đi đâu.
Hắn đem Băng Hỏa thần cung đeo ở trên lưng, chui ra khỏi lều.
Nhìn đến Mục Nhiên cùng Ân Phùng đang vây quanh một nồi lớn nấu mì, Tiểu Hắc mặt đầy tham lam ngồi xổm bên cạnh.
Mà Hà Kỳ Tranh cùng Mộ Lê Thần thì không thấy bóng dáng.
An Dương đi qua hỏi: “A Thần đi đâu vậy?”
Mục Nhiên thấy người đến là An Dương, vội vàng đứng dậy đáp lời, vị này thân phận chính là anh họ của lão đại nha, hắn không dám đắc tội.
“Lão đại cùng Hà Kỳ Tranh có chuyện đi ra ngoài một chuyến, cũng không nói là chuyện gì.”
Nghĩ nghĩ, lại bỏ thêm một câu:“Lão đại cố ý dặn tụi tui không được vào trong lều quấy rầy anh, cho nên mới không gọi anh ra ăn bữa sáng.”
Mục Nhiên lo lắng vị anh họ có quan hệ đặc biệt với tang thi hoàng bệ hạ này sẽ không bởi vì mình không gọi hắn ra ăn sáng mà ghi hận trong lòng về sau làm khó dễ cho mình đấy chứ?!
Đừng nghĩ rằng hắn đang chuyện bé xé ra to, hắn cái này gọi là phòng ngừa chu đáo.
Nên nói, tại mạt thế vật tư rất trân quý nha.
Nếu đổi lại là Ân Phùng không gọi hắn dậy ăn sáng, hắn xác định vững chắc trong lòng sẽ ghi hận.
Lòng dạ hẹp hòi cái gì, ăn cơm mới là quan trọng nhất!
Mà não An Dương đương nhiên không cùng một đường với Mục Nhiên.
Mục Nhiên quan tâm là ở nửa câu sau ‘Không gọi ăn bữa sáng’, mà An Dương thì chỉ chú ý tới nửa câu đầu ‘Lão đại cố ý dặn tụi tui không được vào trong lều quấy rầy anh’.
Cái này chính A Thần cố ý quan tâm chăm sóc hắn…… Khẳng định là muốn giúp hắn che giấu bí mật hắn có không gian.
An Dương vui sướиɠ nghĩ thầm.
Tâm trạng buồn bã sáng sớm đi ra không được thấy Mộ Lê Thần cũng bởi vì câu này mà lập tức tiêu tán, hắn cảm giác tâm tình mình nhanh chóng tốt đến hoàn toàn có thể ăn nhiều thêm một chén mì.
Chờ bọn hắn ăn xong bữa sáng, Mộ Lê Thần cùng Hà Kỳ Tranh mới cùng nhau trở lại.
An Dương sớm đã rất chú ý thân ảnh Mộ Lê Thần có xung quanh hay không, bởi vậy hắn là ‘người’ đầu tiên biết Mộ Lê Thần trở lại.
Sở dĩ gọi là ‘người’ đầu tiên là vì con cẩu manh sủng Tiểu Hắc có cái mũi thính đặc biệt của Mộ Lê Thần mới là đứa biết Mộ Lê Thần trở về đầu tiên.
Mộ Lê Thần còn chưa xuất hiện trong tầm mắt An Dương, Tiểu Hắc manh manh vốn đang bị Mục Nhiên ôm lập tức thoát tay khỏi hắn, chạy về hướng Mộ Lê Thần.
Tiểu Hắc tuy rằng biến nhỏ, nhưng tốc độ lại không hề chậm đi, thậm chí càng thêm linh hoạt.
An Dương cơ hồ chỉ vừa nhìn thấy thân ảnh Mộ Lê Thần, nó đã vọt tới trong lòng Mộ Lê Thần làm trò.
An Dương gắt gao nhìn chằm chằm cục lông đen thui Tiểu Hắc nằm trong lòng Mộ Lê Thần đang cọ tới cọ lui, trong lòng dâng lên một cỗ axit, thật hận không thể cùng nó đổi vị trí.
Bất quá rất nhanh hắn liền đổi mục tiêu.
So với Tiểu Hắc bán manh vẫn là hình thú chỉ có thể lăn lộn làm nũng, cái thanh niên bộ dáng dương quang soái khí bên người A Thần càng có uy hϊếp hơn.
Tuy rằng An Dương đã biết Hà Kỳ Tranh là một biến dị thú biến hóa, nhưng chính bởi vì biết, hắn càng cảm thấy có nguy cơ.
Chung quy Hà Kỳ Tranh cùng Mộ Lê Thần đều là phi nhân loại mang hình người, hắn lại là một nhân loại thuần chủng đương nhiên không thể chiếm ưu thế.
==============================
Tác giả có lời muốn nói: Về sau An Dương đi theo bên người Mộ Lê Thần, mỗi ngày đều là ghen vô lý do!
Mộ Lê Thần: Anh họ à, anh có thể hay không đừng cố tình gây sự nữa?
An Dương: Có thể, chỉ cần em cách xa đám gia hỏa của em ra một chút!
Hà Kỳ Tranh [tỉnh tỉnh mê mê]:???