sorry các bạn trẻ, đáng lẽ hôm qua phải đăng chương mới ròi nhưng mà nhà tui cúp điện thành ra phải đợi tới trưa naj đi học dìa đăng a~~ ha hả ~(‾▿‾~) Chương tiếp theo sẽ có vào t5 nhá ~(‾▿‾~)
Edit: Zombie cưỡi Lợn
Beta: Khanhky10456173_1460588180856204_5797351605584436432_n
“Ân Phùng nói cậu ta cần thú đan cấp cao để luyện tập trận thuật. Mấy cái đó đều là đồ ăn vặt của tang thi hoàng bệ hạ mà!”
Mục Nhiên mang theo Ân Phùng trở lại căn phòng ban đầu, hắn nói với Ân Phùng: “Cậu chờ một chút, tôi đi lấy đồ ăn.”
Ân Phùng đến gần vài bước: “Tôi với cậu cùng đi đi.”
Ân Phùng cảm thấy một người chờ ở trong phòng, mà cùng một tầng chỉ có hắn với cái nam nhân lạnh lùng kia, tâm thật sự có chút hoảng loạn.
Mục Nhiên nghĩ nghĩ, cảm thấy Ân Phùng với mình đều đồng dạng là đàn em của Mộ Lê Thần, đối với thân phận Mộ Lê Thần cũng có thể biết một chút. Như vậy đi cùng hắn chắc cũng không sao.
Vì thế hắn gật đầu, nói: “Cậu ngàn vạn phải nhớ kỹ những lời lúc nãy tôi nói, mặc kệ cậu thấy cái gì, cũng không được nói lung tung, biết chưa!”
Ân Phùng thấy Mục Nhiên thận trọng dặn dò như thế, trong lòng ngược lại càng thêm tò mò.
Mục Nhiên mang theo Ân Phùng xuống lầu, ra đến cửa chính của khách sạn, Ân Phùng khϊếp sợ phát hiện, ngoài cửa là từng đàn lại từng đàn tang thi vây quanh.
Không đợi hắn kêu Mục Nhiên mau chạy trốn, liền trợn mắt há hốc mồm phát hiện, Mục Nhiên làm một bộ quen thuộc chào hỏi một tang thi đầu trọc: “Nè! Mấy hộp đồ ăn lúc trước tôi bảo bỏ vào, mang ra đây đi.”
Tang thi này là một tang thi mang Không gian hệ dị năng cấp năm, chỉ số thông minh không thấp, hoàn toàn hiểu được Mục Nhiên nói gì, ngoan ngoãn đem ra một hộp đồ ăn lớn mà mấy ngày trước Mục Nhiên bảo nó bỏ vào.
Mục Nhiên lấy được hộp đồ ăn, liền xoay người đi vào.
Thấy bộ dáng Ân Phùng ngu ngu ngốc ngốc, liền vỗ vỗ vai hắn: “Hồi thần đi, chúng ta trờ vào nào.”
Mục Nhiên đương nhiên hiểu được tâm tình Ân Phùng vì sao lại trợn mắt há mồm như vậy. Chung quy mà nói, không phải ai cũng có thể khiến một đám tang thi hầu hạ việc sinh hoạt.
Ân Phùng ngốc lăng cùng Mục Nhiên tiến vào khách sạn, mãi đến khi cửa chính của khách sạn đóng kín lại, hắn mới hồi phục tinh thần.
Hắn không dám tin một màn chính mình vừa nhìn thấy kia là thật.
“Vừa rồi…… Bên ngoài kia…… Đều là tang thi?”
Mục Nhiên nghiêm túc nói: “Không sai, bởi vì lão đại của chúng ta chính là tang thi hoàng, mấy tang thi đó đều bị lão đại khống chế rồi.”
Ân Phùng bình tĩnh hỏi: “Vậy lúc trước, khi căn cứ H tỉnh bị hủy diệt cũng là do hắn dẫn dắt đại quân tang thi làm?”
Mục Nhiên gật đầu, hắn lo lắng Ân Phùng sẽ có thành kiến, đang muốn khuyên nhủ Ân Phùng chấp nhận loại chuyện này, bởi vì cùng tang thi hoàng đối nghịch thì cái mạng nhỏ của hắn đảm bảo sẽ không còn.
Ai ngờ Ân Phùng thế nhưng mặt đầy hưng phấn kéo Mục Nhiên chạy lên trên lầu: “Vậy thật sự là quá tốt, mau dẫn tôi đi nhìn lão đại một cái, tôi cần mấy viên thú đan cấp sáu, thực lực lão đại lợi hại như vậy, nhất định có thể giúp tôi nha!”
Mục Nhiên nhất thời im lặng không nói gì, hắn không nghĩ tới phản ứng của Ân Phùng thế mà khác xa những gì hắn tưởng tượng ra.
Chẳng phải Ân Phùng nên thống hận tang thi hoàng vô tình lãnh khốc, tàn nhẫn gϊếŧ chết đồng bào của mình sao?
Không phải Ân Phùng hắn nên lo lắng bản thân đi làm đàn em cho một nhân vật nguy hiểm là rất khó bảo mạng sao?
Vì sao lại có cái phản ứng hưng phấn đến làm rộn như vậy?
Làm một nhân loại thuần chủng, có thể đừng giống như các tang thi bên ngoài chân chó như vậy có được không?
Đáng tiếc Mục Nhiên không biết là, Ân Phùng chính là trận thuật Đại Sư, hoàn toàn si mê với những cái gọi là trận thuật, còn lại đều không quản, không để ý.
Ân gia và Mục gia phát triển không sai biệt lắm, chẳng qua một bên chuyên về trận thuật, một bên chuyên về bùa chú.
Đời Ân gia cũng chỉ còn lại một người, đó là Ân Phùng.
Ân Phùng từ nhỏ đến lớn cùng người nhà ẩn cư sâu bên trong rừng rậm, vô cùng si mê với trận thuật, có thể nói từ trước đến giờ trong Ân gia hắn là người có thiên phú nhất.
Hơn nữa trận thuật và bùa chú không giống nhau.
Bùa chú trước tận thế linh khí mỏng manh gần như không có, người dù có chăm chỉ luyện tập cũng chưa chắc có được kết quả.
Mà trận thuật lại khác, năng lượng trận thuật phát ra từ mắt trận, mà không phải phát ra từ linh khí trời đất.
Sau mạt thế, Ân Phùng dùng tinh hạch làm nơi phát ra năng lượng trên mắt trận, mà trước tận thế hắn dùng tới mấy loại Ngọc Thạch Phỉ Thúy linh tinh gì đó làm nguồn năng lượng của mắt trận.
Bởi vậy, trước tận thế, trận pháp Ân Phùng bố trí không mạnh, là vì linh khí trong Ngọc Thạch không đủ.
Mà sau mạt thế, hắn dùng tinh hạch thú đan cao cấp làm mắt trận, cho dù Mộ Lê Thần là tang thi hoàng cũng không thể thoát được.
Này không phải vấn đề thực lực, mà là trận thuật quá huyền diệu, Mộ Lê Thần muốn phá trận, chỉ có hai phương pháp.
Một là trình độ tạo trận thuật vượt qua Ân Phùng, bất quá loại phương pháp này Mộ Lê Thần đối với trận thuật hoàn toàn không biết gì cả, nói trắng ra chính là quá mức vô nghĩa.
Hai là thực lực phi thường phi thường lợi hại, lợi hại đến có thể dễ dàng bổ đôi trận pháp Ân Phùng bố trí, bất quá thực lực Mộ Lê Thần cũng sắp đạt tới cấp mười rồi.
Đương nhiên, điều kiện bố trí loại trận pháp có thể vây khốn tang thi hoàng cấp chín thật sự rất khó khăn. Điều kiện cơ bản nhất chính là, trên mắt trận dùng nguồn năng lượng từ tinh hạch ít nhất phải cấp tám hoặc cấp chín.
Điều kiện cơ bản nhất này một cái cũng không đạt được. Cho nên nói Ân Phùng muốn dùng trận pháp đối phó Mộ Lê Thần sao? Cơ bản không có khả năng.
~ ○ ~ ○ ~ ○ ~
Mộ Lê Thần sau khi đem Ân Phùng giao cho Mục Nhiên, đuổi hai người đi, hắn liền bắt đầu ngồi trong phòng tu luyện.
Hắn ngưng tụ một lượng lớn tinh thần lực tiến vào Huyết Ma đao bên trong tinh thần không gian, tinh thần lực vừa đi vào, một cỗ lực lượng thần bí không thể chống cự liền gia tăng trong tinh thần lực của hắn.
Nhất thời hắn liền cảm thấy tinh thần lực của chính mình giống như có được thân thể.
Mộ Lê Thần đứng ở Huyết Hải, có chút ngạc nhiên nhìn nhìn tinh thần lực của chính mình hóa thân, cảm giác hết thảy cùng thân thể của mình giống nhau như đúc, thậm chí ngay cả Hồn tinh trong đầu cũng giống nhau.
Nhưng mà không đợi Mộ Lê Thần tiếp tục nghiên cứu, hắn liền thấy Huyết Hải trước mặt quay cuồng, sôi lên sùng sục như nước bị nấu.
Một đoàn huyết thủy hội tụ, từng chút từng chút hình thành một nhân hình.
Đầu tiên là đầu cùng tứ chi, sau đó lại là ngũ quan và tóc…… Cuối cùng xuất hiện trước mặt Mộ Lê Thần là một nam tử trung niên huyết mi huyết phát, diện mạo cực kỳ bình phàm, nếu không phải bởi vì lông mi, lông mày và tóc hắn đỏ như máu, chỉ sợ ném vào trong một đám người nhất định sẽ tìm hoài không ra.
Mộ Lê Thần biết, người trước mặt hắn này chính là hóa thân thần niệm của Huyết Ma tôn giả, thì ra diện mạo Huyết Ma tôn giả chính là như vậy.
Đối với người thân phận hèn mọn trèo lêи đỉиɦ cao, Huyết Ma tôn giả đứng ở đỉnh phong giới Tu Chân quát tháo nhiều năm, trong lòng Mộ Lê Thần không thể nghi ngờ rất bội phục.
Vào thời đại mà thiên tài ngoài kia nhiều như cẩu, yêu nghiệt đầy đất, tư chất thiên phú của Huyết Ma tôn giả thực sự không bình thường mà chỉ có thể nói là kém đến mức bất thường, nhưng hắn chính là dựa vào tâm tính tu luyện cứng cỏi của mình mà vượt qua tuyệt cảnh.
Khác với nhân vật chính trong tiểu thuyết có được bàn tay vàng trợ thân, Huyết Ma tôn giả lại không có bàn tay vàng, hắn dựa vào kiên định, tín niệm và tâm tính cứng cỏi của chính mình.
Mộ Lê Thần đối với thần niệm hóa thân của Huyết Ma tôn giả phi thường cảnh giác, tuy rằng này chỉ là đạo thần niệm của một kẻ đã chết lưu lại, nhưng thực lực cũng không thể khinh thường.
Thần niệm hóa thân chỉ có chiến đấu bằng bản năng, không có ý thức tự chủ, cho nên vào một khắc hóa thân hoàn thiện liền ra tay với Mộ Lê Thần ……
Một đạo huyết quang chợt lóe, tinh thần hóa thân của Mộ Lê Thần nhanh chóng tiêu tán……
Ngồi trên giường Mộ Lê Thần chậm rãi mở mắt, trên mặt lộ ra vài phần cười khổ.
Hắn cho rằng mình đã rất thận trọng, nhưng không nghĩ tới, hắn vẫn đánh giá sai thực lực của thần niệm hóa thân.
Một chiêu, hắn liền bị miểu sát.
Dựa theo truyền thừa mà Huyết Ma tôn giả để lại nói, thần niệm hóa thân kia là để trao dồi kinh nghiệm chiến đấu của hắn, cho nên sẽ dựa theo thực lực của hắn mà tùy ý điều chỉnh, sẽ luôn luôn duy trì một trình độ tương đương với hắn.
Nhưng lần đầu tiên tiến vào liền bị miểu sát……
Mộ Lê Thần có chút hoài nghi có phải thời gian qua lâu như vậy, cái thần niệm hóa thân kia xảy ra vấn đề, không thể điều tiết được thực lực……?!
Sự thật kỳ thực rất đơn giản, chỉ là Mộ Lê Thần không biết mà thôi, cái này chỉ là một hồi hiểu lầm.
Huyết Ma tôn giả lưu lại truyền thừa trước khi Độ kiếp, hắn hy vọng ở nơi nào đó sẽ có người nhận được truyền thừa của bản thân, sinh ra ở thời đại khoa học kỹ thuật, thời đại tu chân đã trôi qua mấy ngàn năm, một người tu chân cơ bản nhất cũng đều không thể đạt được tu vi ở mức độ Dẫn Khí kỳ.
Vào thời đại của Huyết Ma tôn giả, cơ hồ chỉ cần có linh căn, là có thể thuận lợi kết được Trúc Cơ.
Cho nên hắn lưu lại thần niệm hóa thân không phải không thể điều tiết thực lực, mà là điều tiết thực lực có phạm vi.
Phạm vi này chính là Trúc Cơ kỳ đến Độ Kiếp kỳ.
Đối với nhận thức của Huyết Ma tôn giả, có thể đạt được truyền thừa của hắn khẳng định là tu sĩ, chỉ cần là tu sĩ, Trúc Cơ kỳ là tu vi cơ bản nhất.
Mà thời kỳ hắn đỉnh phong nhất, thực lực bất quá cũng là Độ Kiếp hậu kỳ, bởi vậy hắn chỉ có thể lưu lại thần niệm hóa thân tối cường tu vi đến Độ Kiếp tiền kì.
Mộ Lê Thần không làm được liên dẫn khí nhập thể, làm sao có thể không bị thần niệm hóa thân Trúc Cơ kỳ miểu sát chứ!?
Mộ Lê Thần buồn bực đem Huyết Ma đao nhập lại vào trong cơ thể, sau đó đứng lên, chuẩn bị đi ra cổng thành của căn cứ H tỉnh.
Lúc trước hắn ở nơi đó thống lĩnh đại quân tang thi đại chiến một hồi với nhân loại, vài chục vạn người tử thương, khí huyết sát hẳn là đầy đủ để hắn tu luyện.
Chỉ tiếc hắn còn có chuyện muốn làm, thời gian không nhiều, không thể chờ đợi lâu, khí huyết sát còn chưa hoàn toàn ngưng tụ lại.
Bất quá những khí huyết rải rác rất thích hợp cho lần đầu dẫn khí nhập thể của hắn, ít nguy hiểm hơn một chút.
Mộ Lê Thần vừa mở cửa, liền thấy Mục Nhiên cùng Ân Phùng thở hổn hển chạy tới.
Hắn khẽ nhíu mày: “Làm sao vậy?”
Mục Nhiên thở hổn hển mấy hơi, sau đó trừng mắt nhìn Ân Phùng đang làm một bộ ngượng ngùng trước mặt Mộ Lê Thần, nói: “Lão đại, Ân Phùng nói cậu ta cần thú đan cấp cao để luyện tập trận thuật.”
Mộ Lê Thần nhíu mày, nhìn về phía Ân Phùng: “Muốn cấp mấy?”
Đối với đàn em của mình, Mộ Lê Thần vẫn là rất hào phóng.
Hơn nữa, chờ sau khi hắn tu luyện giai đoạn nhập môn của tế huyết đại pháp xong, là có thể sử dụng bí thuật khống chế được Mục Nhiên và Ân Phùng, không cần lo lắng bọn họ sẽ phản bội.
Ân Phùng ngượng ngùng cười cười: “Tôi muốn cấp năm a……”
Mục Nhiên nhất thời trừng mắt, khẩu khí thật là mạnh mà!
Hắn cũng chỉ được Mộ Lê Thần cho thú đan cấp bốn là cao nhất, hắn còn chưa dám mơ mộng đến cái cấp năm, mấy cái đó đều là đồ ăn vặt của tang thi hoàng bệ hạ mà!
Mộ Lê Thần lạnh lùng nói: “Ta cho ngươi thú đan cấp năm, vậy ngươi có thể cho ta cái gì?” Hắn cũng không muốn bị lỗ vốn.
Ân Phùng nghĩ nghĩ, nói: “Thú đan cấp năm dùng để bố trí trận pháp vây khốn biến dị thú cấp sáu.”
Mộ Lê Thần nhất thời có chút hứng thú: “Chỉ có thể vây khốn biến dị thú cấp sáu thôi sao?”
Uy lực trận pháp này cũng quá kém cỏi đi! So với cái trong truyền thừa Huyết Ma đề cập tới uy lực chênh lệch quá xa!