“Mộ Lê Thần cảm thấy vì một người không quan trọng đi chất vấn người quan trọng nhất của mình, thật sự không đáng.”
Mộ Lê Thần và An Dương sau khi trở lại chỗ ở của mình, liền vào trong không gian bàn bạc kế hoạch sau này.
Mộ Lê Thần nói: “Duệ Kim chi tâm đã có trong tay, uy vọng của anh trong căn cứ cũng rất cao, có thể thực hiện một bước cuối cùng trong kế hoạch rồi.”
Bước cuối cùng này là để Mộ Lê Thần dẫn đại quân tang thi tấn công, gϊếŧ chết những trở ngại còn sót lại, giúp An Dương khống chế cả căn cứ B thị, để An Dương trở thành người nắm trong tay quyền lực tối cao nhất trong căn cứ.
Nhưng An Dương lại có chút không cam nguyện: “A Thần, về sau có phải em muốn rời khỏi B thị không?”
Mộ Lê Thần cười, nói: “Đương nhiên, căn cứ S thị và X thị đều nằm trong tay chúng ta mới tốt.”
An Dương trầm mặc.
Hắn hiểu rất rõ dã tâm của Mộ Lê Thần, hắn cũng đã nói sẽ không cản trở, A Thần muốn hắn làm chuyện gì hắn đều sẽ cố hết sức hoàn thành. Chỉ là, làm người nắm quyền tối cao tại căn cứ B thị, so ra còn kém hơn chuyện có thể đi theo bên cạnh người trong lòng xuất nhập Thành Song.
An Dương mang theo chút khẩn cầu nhìn Mộ Lê Thần: “A Thần, chờ anh khống chế được B thị, em gọi Mục Nhiên hoặc Ân Phùng tới tiếp nhận có được không? Anh… muốn đi theo bên cạnh em.”
Mộ Lê Thần theo bản năng muốn cự tuyệt, nhưng An Dương bất chợt cầm tay hắn: “Anh thật sự không thể chịu đựng được việc cách xa em dù chỉ một chút, huống chi là một thời gian dài.”
Sau đó, lý do cự tuyệt đã lên đến bên miệng Mộ Lê Thần lại không thể nói ra.
Nhìn khuôn mặt góc cạnh rõ ràng của An Dương vẫn luôn in trong trí nhớ mình một cách đặc biệt, Mộ Lê Thần thở dài: “Được rồi.”
Mặc kệ nói như thế nào, chuyện An Dương khống chế B thị quan trọng hơn, hắn là người yêu của mình, chính mình cũng nên học cách tôn trọng ý kiến và mong muốn của người yêu.
Căn cứ B thị cho dù không có An Dương tọa trấn rồi bị người cướp đi cũng không quan trọng, cùng lắm thì trực tiếp dùng đại quân tang thi san bằng nó, nhưng An Dương lại chỉ có một. Cuối cùng, Mộ Lê Thần vẫn lựa chọn thỏa hiệp.
Mộ Lê Thần hành động rất nhanh, ngày hôm sau khi ma nhân thối lui, cơ sở hạ tầng của căn cứ bị phá hỏng còn chưa sửa kịp, hắn liền rời khỏi căn cứ, bắt đầu triệu tập đại quân tang thi của mình.
Hắn không thể cho căn cứ B thị có cơ hội nghỉ ngơi lấy lại sức, bằng không đại quân tang thi của hắn sẽ tổn thất nghiêm trọng, loại tổn thất này hắn tuy rằng có thể chịu được, nhưng hắn còn rất nhiều chuyện về sau cần làm, nếu làm tổn thất quá nhiều quân lực, vậy công sức bao nhiêu năm hắn trà trộn vào B thị thật uổng phí.
Tốc độ Mộ Lê Thần rất nhanh, cơ hồ không bao lâu sau liền từ phía xa xa căn cứ chạy tới núi Vưu Bạc.
Lúc này núi Vưu Bạc đã bị liệt vào một trong những cấm địa tử vong, nhiệm vụ thuộc cấp sss, rất ít dong binh đoàn dám nhận làm nhiệm vụ này.
Thời gian phát triển lâu như vậy, núi Vưu Bạc biến hóa rất nhiều, đã không còn như trước kia, hiện tại rất cường đại, tang thi thực vật xum xuê cùng với các biến dị thú sinh hoạt cùng nhau, bình yên vô sự. Duy nhất không có biến hóa chính là căn biệt thự.
Mộ Lê Thần vừa tiến vào biệt thự, liền bị một con chó béo mập bổ nhào vào lòng, hắn theo bản năng ôm lấy vật nhỏ trong lòng.
Là Tiểu Hắc, Tiểu Hắc tuy rằng bây giờ đã là biến dị thú cao cấp cấp tám, nhưng sau khi nó biến nhỏ vẫn như vậy, nhìn qua cực kỳ dễ thương.
Hà Kỳ Tranh vẫn đi theo bên người Tiểu Hắc làm bảo mẫu như trước.
Mộ Lê Thần nhìn về phía Hà Kỳ Tranh, hắn đã rất lâu không gặp tên biến dị thú dưới biển này, có vài lần đến núi Vưu Bạc cũng bởi vì Hà Kỳ Tranh và Tiểu Hắc đều ra ngoài đi săn hoặc đi gặp đám biến dị thú Thuỷ tộc bồi dưỡng tình cảm, nói chuyện phiếm các loại, tính đến bây giờ đã hai năm chưa gặp.
Bất quá, dung mạo Hà Kỳ Tranh một chút cũng không thay đổi, khí chất vẫn tỏa ánh dương quang, mặt than vẫn không có biểu tình, lại còn hay lải nhải.
Hà Kỳ Tranh lải nhải là không ai chịu được, cho nên mọi người khi nghe hắn nói chuyện cơ bản đều đi đường vòng, sau này hắn phát hiện chỉ có Tiểu Hắc không ghét bỏ hắn lải nhải, từ đó về sau hắn liền thích đi theo bên người Tiểu Hắc làm bảo mẫu.
Kỳ thật, Tiểu Hắc có nỗi khổ riêng, nó ngoại trừ có thể cùng chủ nhân Mộ Lê Thần của mình trao đổi tinh thần lực, đối với những người khác chỉ có thể sử dụng ngôn ngữ thân thể, người khác không nhất định hiểu được.
Cho nên Hà Kỳ Tranh thân là biến dị thú Thuỷ tộc được nhiên không hiểu ngôn ngữ thân thể của Tiểu Hắc, bởi vì Tiểu hắc là biến dị thú trên lục địa, mà Tiểu Hắc cũng sẽ mở mồm không nói tiếng người, Hà Kỳ Tranh liền tự động cho rằng Tiểu Hắc không ghét bỏ hắn, từ đây dính lấy Tiểu Hắc.
Mộ Lê Thần ngược lại bị Tiểu Hắc kể khổ rất nhiều lần. Chỉ là hắn thấy Tiểu Hắc chơi với Hà Kỳ Tranh rất tốt, Tiểu Hắc làm đủ trò trên người Hà Kỳ Tranh mà Hà Kỳ Tranh cũng không sinh khí, có cảm giác một người như vậy đi theo bên cạnh Tiểu Hắc rất tốt, Tiểu Hắc cũng có thể hỗ trợ giám thị Hà Kỳ Tranh một chút. Vì thế, Mộ Lê Thần làm lơ đống lời kể khổ của Tiểu Hắc.
Hà Kỳ Tranh nhìn Tiểu Hắc vốn dĩ đang nằm trong lòng mình đột nhiên bổ nhào vào lòng Mộ Lê Thần, tâm giống như bị tạt axit, chỉ cảm thấy tiểu gia hỏa này thật sự không có lương tâm. Mình đối tốt với nó như vậy, thế mà chủ nhân nhiều năm không một lần gặp mặt vừa xuất hiện một cái, nó đã ném mình sang một bên ……
Mộ Lê Thần dòm Hà Kỳ Tranh một bộ oán phụ nhìn chằm chằm Tiểu Hắc đang lăn lộn bán manh làm nũng đủ trò trong lòng mình, bỗng bật cười, thuận tay đem Tiểu Hắc ném vào người Hà Kỳ Tranh: “Ta còn có chuyện muốn đi tìm Mục Nhiên với Ân Phùng, phiền ngươi chăm Tiểu Hắc một chút.”
Hai mắt Hà Kỳ Tranh nhất thời sáng quắc, hai tay ôm lấy Tiểu Hắc, mùa dấm chua chua trên người cũng biến mất.
Mộ Lê Thần nhìn bọn họ bắt đầu loạn lên, trong lòng có chút nghi ngờ, tại sao lại cảm thấy hai tên này có hơi…… Uầy, không thể thấy bản thân mình cùng An Dương đồng tính luyến, Mục Nhiên cùng Ân Phùng cũng đồng tính luyến, liền cho rằng giống đực toàn thế giới đều đồng tính hết. Hai tên này cũng không phải người đâu, hơn nữa một đứa biến thành hình người, một đứa là thú, nhìn thế nào cũng không xứng……
Vứt bỏ ý nghĩ kỳ quái trong đầu, liền lên lầu tìm Mục Nhiên với Ân Phùng.
Từ sau sự tình vô ý bắt gặp lần đó, mỗi lần Mộ Lê Thần tìm bọn họ đều sẽ không ung dung tiến thẳng vào phòng hai người, mà là thông qua bí thuật nô bộc gọi hai người bọn họ vào phòng của mình.
Sau khi Mục Nhiên và Ân Phùng bị Mộ Lê Thần biến thành nô bộc, trung tâm của hai người là cực cao, cho dù Mộ Lê Thần kêu bọn hắn tàn sát lẫn nhau, bọn hắn cũng có thể không chút do dự đồng quy vu tận.
Bởi vậy khi được Mộ Lê Thần gọi, hai người cơ hồ ngay lập tức bỏ dở chuyện đang làm mà chạy tới.
Rất ít khi Mộ Lê Thần muốn giao đại sự, bởi vì một ngày này, bọn họ đã chuẩn bị nhiều năm, hắn chẳng qua là muốn xác nhận lại xem có sơ hở nào không mà thôi.
Sau khi kiểm tra xong, Mục Nhiên cùng Ân Phùng vẫn như trước đứng trước mặt Mộ Lê Thần, không có mệnh lệnh của hắn, ai cũng không dám tự tiện rời đi.
Mộ Lê Thần cũng không muốn bọn họ lập tức lui ra, hắn nghĩ nghĩ, hỏi: “Căn cứ S thị và X thị bên kia tra xét được cái gì rồi?”
Mục Nhiên phụ trách chuyện này, liền tiến lên một bước nói: “Chủ nhân, S thị có biến dị thú Thuỷ tộc giúp, tiến hành rất thuận lợi, chẳng qua X thị lại không thuận lợi như vậy.”
Mộ Lê Thần nhíu mày hỏi: “X thị làm sao?”
Mục Nhiên nói: “Căn cứ X thị ở trong sa mạc, không biết vì sao, bên trong sa mạc có một loại kiến biến dị định cư ở nơi đó, phàm là tang thi tiến vào sa mạc hay biến dị thú đều bị ăn hết. Nhưng kỳ quái là, căn cứ X thị thế nhưng ở cùng loại kiến biến dị này rất bình an vô sự.”
Mộ Lê Thần nhẹ nhàng gõ gõ mặt bàn, sau một lúc lâu mới mở miệng: “Xem ra kiến biến dị này đã trở thành một tuyến bảo hộ thiên nhiên của căn cứ X thị…… Trước không cần quản bên đó, mục tiêu kế tiếp của chúng ta là căn cứ S thị. Bất quá, bây giờ trước hết còn phải đoạt được B thị cái đã.”
Những loại căn cứ cỡ trung bình nhỏ khác, Mộ Lê Thần khá chướng mắt, hắn rất coi trọng ba căn cứ lớn là B thị, S thị và X thị. Chỉ cần có thể khống chế ba căn cứ này, những căn cứ còn lại của nhân loại chết hết cũng không sao.
Trong lòng Mộ Lê Thần có một kế hoạch cực kỳ khổng lồ, kế hoạch này nếu có thể thành công, hắn sẽ có thể thống trị thế giới, cho dù không thành công, kết quả cũng không khác gì.
~ ○ ~ ○ ~ ○ ~
Thời điểm chạng vạng, tất cả mọi người bắt đầu khủng hoảng.
Bởi vì, căn cứ chỉ vừa mới tiễn bước lũ quái vật đáng sợ ghê tởm khiến số người sống sót chỉ còn lại rất ít, lại nghênh đón đại quân tang thi sắp tới.
Lần này, trong đại quân tang thi không có tang thi thực vật xuất hiện, mà là tang thi cùng tang thi động vật và số ít biến dị thú tạo thành.
Phóng tầm mắt nhìn ra xa là trùng trùng điệp điệp tang thi, mấy chục vạn con tang thi, áp đảo đến mức khiến người ta không có dũng khí phản kháng. Lúc trước có hơn mười vạn con quái vật nhỏ lúc nhúc cùng tang thi thực vật đã khiến cho căn cứ tổn thất thảm trọng, nay số lượng lại lên đến mấy chục vạn tang thi cùng nhau tiến công.
Bất quá, trong đại quân tang thi tuy rằng tang thi cùng tang thi động vật là nhiều nhất, nhưng thứ khiến người ta chú ý lại là một đàn biến dị thú nọ.
Bởi vì, dẫn trước đàn biến dị thú là một con tang thi chó cực kỳ cực kỳ khổng lồ, mà bên người con tang thi đó còn có một nhân loại. (aka Hà Kỳ Tranh =)))
Bất quá, tất cả mọi người không nghĩ kẻ kia thật sự là nhân loại, bởi vì tang thi xung quanh đều không có phản ứng, tất cả mọi người chỉ có một suy đoán đó là tang thi cấp cao, đã tiến hóa đến mức so với nhân loại không có điểm khác biệt.
An Dương cũng thấy một màn như vậy, cũng bị đại quân tang thi trùng trùng điệp điệp làm cho rùng mình, hắn lướt mắt nhìn qua bóng người bên cạnh tiểu hắc, rồi quay đầu nhìn về phía Mộ Lê Thần mặc áo choàng đen bên cạnh, thấp giọng hỏi: “Đó là Hà Kỳ Tranh?”
Mộ Lê Thần gật đầu.
An Dương có ấn tượng rất sâu sắc với Hà Kỳ Tranh, một tình địch có tiềm năng. Bất quá, nhiều năm như vậy không gặp mặt, A Thần hẳn là đối với cái tên tiểu bạch kiểm kia không có hứng thú đi?
Hắn cảm thấy lúc Hà Kỳ Tranh đi, bộ dạng như tỏa ra hào quang, nhìn rất chói mắt, khiến hắn hận không thể đem tên này đá cho một phát, bởi vì tên đó chuyên môn lấy cái lý do [bởi vì Tiểu Hắc chạy vào lòng Mộ Lê Thần, cho nên tôi liền chạy lại đây] để sáp sáp vào người A Thần.
Mộ Lê Thần đột nhiên nhận thấy địch ý mơ hồ trên người An Dương, có chút không hiểu cho lắm.
Hà Kỳ Tranh đắc tội với An Dương lúc nào? Sao lại cảm thấy An Dương hình như không thích hắn……
Nhân có xa gần thân sơ, so với Hà Kỳ Tranh chỉ có giá trị lợi dụng, Mộ Lê Thần đương nhiên sẽ lựa chọn An Dương, cho nên hắn cũng không vì Hà Kỳ Tranh mà đi tìm An Dương hỏi nguyên nhân, hắn cảm thấy loại hành vi này giống như đang vì một người không quan trọng đi chất vấn người quan trọng nhất của mình, thật sự không đáng.
Lực chú ý của Mộ Lê Thần đều đặt trên đại quân tang thi bên ngoài căn cứ, thời điểm bắt đầu công kích tới rồi……
Zombie: Được rồi, chương này có ai ngửi thấy mùi nhân thú ko? Cực kỳ nồng nặc luôn ấy (¬‿¬) Tác giả thật giỏi bắn hint (¬‿¬)