Rõ là có bệnh!
Bạch Mị mắng chửi tên đàn ông đã bỏ đi mất dạng, vội vàng mặc quần áo của mình xong xuôi, sau đó hốt hoảng bỏ chạy.
Đi ra ngoài tòa nhà cô mới phát hiện, mẹ nó, biếи ŧɦái cũng là người có tiền đấy chứ, thế mà lại ở khu nhà giàu.
Nghĩ tới đây, Bạch Mị nhìn Tiêu Mộng ở bên cạnh một chút, nở một nụ cười nhưng trong lòng không cười nổi, sau đó há miệng nói: “Ha ha, buổi tối hôm đó ấy à, chị vốn không có say, chị tỉnh táo mà, tự chị đi về nhà.”
Kim Lân ở phía trước không nhịn được buồn bực nói: “Ơ? Không phải tôi bảo Diệc Hàn đưa cô về sao? Lẽ nào cậu ta không đưa cô về?”
Ầm! Gương mặt Bạch Mị chợt trắng bệch.
Môi cũng bắt đầu run rẩy.
Lưu, Lưu Diệc Hàn?
*** Phó tổng giám đốc Lưu anh tuấn ở bên cạnh Trần Tư Khải?
Không, không phải đâu? Sẽ không phải anh ta đâu nhỉ?
Tiêu Mộng tò mò trợn to hai mắt, nhìn Bạch Mị nói: “Lẽ nào phó tổng giám đốc Lưu ném chị trên đường cái? Thoạt nhìn anh ta cũng không phải người như vậy mà, mặc dù có chút nham hiểm nhưng vẫn khá có trách nhiệm. Chị Bạch Mị, sao sắc mặt của chị khó coi như vậy? Trên trán còn đổ mồ hôi kìa, trong xe rất nóng sao?”
Bạch Mị cứng đờ lắc đầu, run rẩy nhếch môi.
Mẹ nó, không khó coi mới là lạ!
Kể ra thì tối hôm qua cô vừa bị cưỡиɠ ɧϊếp, cô có thể bình tĩnh được sao?
Kim Lân lại nghĩ tới cái gì đó, bổ sung thêm: “Không đúng, rõ ràng hôm nay Lôi Bạc gọi điện thoại cho Diệc Hàn, Diệc Hàn còn nói đã mang cô về nhà.”
Phụt!
Bạch Mị trực tiếp phun ra một ngụm coca, hai mắt trợn tròn xoe.
Sắc mặt càng thêm trắng bệch.
Tiêu Mộng cũng rất kinh ngạc: “Cái gì cái gì? Phó tổng giám đốc Lưu đưa chị Bạch Mị về nhà anh ta? Sao có thể chứ?”
Bạch Mị ngậm một ngụm coca, gật đầu theo: “Đúng vậy, đúng vậy, vốn không có khả năng.”
Tuy nhiên trong lòng cô đang âm thầm toát mồ hôi lạnh, điên cuồng toát mồ hôi lạnh!
Kim Lân lại nói tiếp: “Thực ra tôi và Lôi Bạc cũng cảm thấy không có khả năng lắm…”
Bạch Mị cho rằng tất cả mọi người đều xem chuyện này như trò cười mà bỏ qua, đang âm thầm cảm thấy may mắn.
Lại nghe được Tiêu Mộng nói: “Tôi ở công ty nghe mấy người chị Tố Trân nói, phó tổng giám đốc Lưu không có chút hứng thú nào đối với phụ nữ. Ai cũng nói phó tổng giám đốc Lưu là một người đồng tính.”
Hả… cặp mắt của Bạch Mị còn lớn hơn cả chuông đồng, miệng cũng há thật to.
Không phải chứ? Cái tên Phó tổng giám đốc Lưu Diệc Hàn thanh tú khoáng đạt kia lại là một… người đồng tính!
“Ha ha ha…” Kim Lân cười rộ lên: “Không phải đâu, Diệc Hàn không phải người đồng tính. Lúc Diệc Hàn ở nước ngoài, chỉ cần nhìn thấy nữ nữ hoặc nam nam thân mật đi chung với nhau, cậu ta sẽ vỗ ngực nôn khan.”
“A, phó tổng giám đốc Lưu cũng không phải người đồng tính sao? Vậy tại sao anh ta lại không thích phụ nữ?” Tiêu Mộng cảm thấy nhức đầu, nhìn Kim Lân đang lái xe ở phía trước.