Chương 38: Bàn tay dơ bẩn mà dám sờ tôi

Chỉ có Trần Tư Khải ngồi ở bên kia không có động tĩnh gì, anh cũng không thèm nhìn con gái nhà người ta, cũng không để ý tới người ta cũng không thèm cảm động vì được đãi ngộ tốt, cứ trưng ra bộ mặt đẹp trai lạnh lùng im lặng mà uống trà.

Cô gái cạnh anh là một hạt giống xinh đẹp số một ở đây, trên cơ bản những người khách đến đây muốn cô ta phục vụ đều phải xếp hàng hàng.

Hôm nay cô ta tràn đầy lòng tin có thể leo lên trên người của Trần Tư Khải, lúc vừa mới đặt tay lên đùi của Trần Tư Khải liền bị anh lạnh lùng hất ra.

Loại lạnh lùng kia không phải động tác thô lỗ cỡ nào, cũng không phải ngôn ngữ ngữ ác liệt cỡ nào, chính là một loại lạnh lùng vô hình.

Hạt giống số một lập tức giật mình, phát ra một trận mồ hôi lạnh.

"Anh ơi, để em rót cho anh một chén trà nha?"

Giọng cô gái ngọt ngào hỏi, hơn phân nửa ngực của cô ta lộ ra trong không khí, rất hấp dẫn, cũng rất đầy đặn.

Ánh mắt Lôi Bạc lơ đãng lướt qua bộ ngực của hạt giống số một vài lần.

"Ừm, rót đi." Trần Tư Khải lạnh nhạt nói, vẫn duy trì vẻ lạnh lùng như cũ.

Hạt giống số một lập tức vui mừng, ngây ngốc nhìn khuôn mặt tuấn tú của Trần Tư Khải, âm thầm nuốt nước miếng rót trà cho anh, sau đó bưng đến cung kính đưa qua, giọng nói nhẹ nhàng làm nũng: "Anh, anh nếm thử xem..."

Lúc này Trần Tư Khải mới liếc mắt nhìn qua cô gái kia, trên gương mặt đẹp đến nghiêng nước nghiêng thành mang theo cái nhìn kia khiến cho toàn thân hạt giống số một giật mình một cái, lập tức run rẩy.

Trần Tư Khải nhận chén trà hớp một ngụm, để chén xuống, thân thể cường tráng dựa vào lưng ghế sofa.

Hạt giống số một lập tức ngang nhiên nhào đến người anh, mở miệng nói: "Anh ơi, để em đấm bóp chân cho anh, xoa xoa cánh tay anh nha."

"Ừ." Trần Tư Khải vẫn tích chữ như vàng y như cũ.

Hạt giống số một lại mừng rỡ, quỳ gối bên chân Trần Tư Khải, nắm tay nhỏ bắt đầu nhẹ nhàng đấm đấm cho anh

Đấm đấm một hồi liền thay đổi hương vị, nắm tay nhỏ dần dần biến thành bàn tay nhỏ nhẹ nhàng vuốt ve chân của Trần Tư Khải, đầu tiên vẫn là vuốt ve đầu gối của anh, sau đó đi lên một chút xíu, vậy mà đã mò tới giữa hai đùi của Trần Tư Khải.

Hạt giống số một lặng lẽ nâng mắt lên nhìn Trần Tư Khải, phát hiện Trần Tư Khải cũng không nhìn cô ta mà là hơi ngửa đầu ra, ánh mắt bay bổng ở một chỗ nào đó...

Trần Tư Khải không nhịn được nhớ đến Tiêu Mộng hồi sáng này.

Haha, cô nhóc kia luôn luôn làm chuyện khiến cho người khác cảm thấy bất ngờ, còn có cái đầu nhỏ kia nữa, những chuyện suy nghĩ, những lời nói ra luôn để anh muốn cười to.

Cô ấy là một hạt giống vui vẻ, cô ấy rất an nhàn, rất thản nhiên, cũng rất lười biếng.

CHƯƠNG 38: BÀN TAY DƠ BẨN MÀ DÁM SỜ TÔI

Chỉ có Trần Tư Khải ngồi ở bên kia không có động tĩnh gì, anh cũng không thèm nhìn con gái nhà người ta, cũng không để ý tới người ta cũng không thèm cảm động vì được đãi ngộ tốt, cứ trưng ra bộ mặt đẹp trai lạnh lùng im lặng mà uống trà.

Cô gái cạnh anh là một hạt giống xinh đẹp số một ở đây, trên cơ bản những người khách đến đây muốn cô ta phục vụ đều phải xếp hàng hàng.

Hôm nay cô ta tràn đầy lòng tin có thể leo lên trên người của Trần Tư Khải, lúc vừa mới đặt tay lên đùi của Trần Tư Khải liền bị anh lạnh lùng hất ra.

Loại lạnh lùng kia không phải động tác thô lỗ cỡ nào, cũng không phải ngôn ngữ ngữ ác liệt cỡ nào, chính là một loại lạnh lùng vô hình.

Hạt giống số một lập tức giật mình, phát ra một trận mồ hôi lạnh.

"Anh ơi, để em rót cho anh một chén trà nha?"

Giọng cô gái ngọt ngào hỏi, hơn phân nửa ngực của cô ta lộ ra trong không khí, rất hấp dẫn, cũng rất đầy đặn.

Ánh mắt Lôi Bạc lơ đãng lướt qua bộ ngực của hạt giống số một vài lần.

"Ừm, rót đi." Trần Tư Khải lạnh nhạt nói, vẫn duy trì vẻ lạnh lùng như cũ.

Hạt giống số một lập tức vui mừng, ngây ngốc nhìn khuôn mặt tuấn tú của Trần Tư Khải, âm thầm nuốt nước miếng rót trà cho anh, sau đó bưng đến cung kính đưa qua, giọng nói nhẹ nhàng làm nũng: "Anh, anh nếm thử xem..."

Lúc này Trần Tư Khải mới liếc mắt nhìn qua cô gái kia, trên gương mặt đẹp đến nghiêng nước nghiêng thành mang theo cái nhìn kia khiến cho toàn thân hạt giống số một giật mình một cái, lập tức run rẩy.

Trần Tư Khải nhận chén trà hớp một ngụm, để chén xuống, thân thể cường tráng dựa vào lưng ghế sofa.

Hạt giống số một lập tức ngang nhiên nhào đến người anh, mở miệng nói: "Anh ơi, để em đấm bóp chân cho anh, xoa xoa cánh tay anh nha."

"Ừ." Trần Tư Khải vẫn tích chữ như vàng y như cũ.

Hạt giống số một lại mừng rỡ, quỳ gối bên chân Trần Tư Khải, nắm tay nhỏ bắt đầu nhẹ nhàng đấm đấm cho anh

Đấm đấm một hồi liền thay đổi hương vị, nắm tay nhỏ dần dần biến thành bàn tay nhỏ nhẹ nhàng vuốt ve chân của Trần Tư Khải, đầu tiên vẫn là vuốt ve đầu gối của anh, sau đó đi lên một chút xíu, vậy mà đã mò tới giữa hai đùi của Trần Tư Khải.

Hạt giống số một lặng lẽ nâng mắt lên nhìn Trần Tư Khải, phát hiện Trần Tư Khải cũng không nhìn cô ta mà là hơi ngửa đầu ra, ánh mắt bay bổng ở một chỗ nào đó...

Trần Tư Khải không nhịn được nhớ đến Tiêu Mộng hồi sáng này.

Haha, cô nhóc kia luôn luôn làm chuyện khiến cho người khác cảm thấy bất ngờ, còn có cái đầu nhỏ kia nữa, những chuyện suy nghĩ, những lời nói ra luôn để anh muốn cười to.

Cô ấy là một hạt giống vui vẻ, cô ấy rất an nhàn, rất thản nhiên, cũng rất lười biếng.

CHƯƠNG 38: BÀN TAY DƠ BẨN MÀ DÁM SỜ TÔI

Chỉ có Trần Tư Khải ngồi ở bên kia không có động tĩnh gì, anh cũng không thèm nhìn con gái nhà người ta, cũng không để ý tới người ta cũng không thèm cảm động vì được đãi ngộ tốt, cứ trưng ra bộ mặt đẹp trai lạnh lùng im lặng mà uống trà.

Cô gái cạnh anh là một hạt giống xinh đẹp số một ở đây, trên cơ bản những người khách đến đây muốn cô ta phục vụ đều phải xếp hàng hàng.

Hôm nay cô ta tràn đầy lòng tin có thể leo lên trên người của Trần Tư Khải, lúc vừa mới đặt tay lên đùi của Trần Tư Khải liền bị anh lạnh lùng hất ra.

Loại lạnh lùng kia không phải động tác thô lỗ cỡ nào, cũng không phải ngôn ngữ ngữ ác liệt cỡ nào, chính là một loại lạnh lùng vô hình.

Hạt giống số một lập tức giật mình, phát ra một trận mồ hôi lạnh.

"Anh ơi, để em rót cho anh một chén trà nha?"

Giọng cô gái ngọt ngào hỏi, hơn phân nửa ngực của cô ta lộ ra trong không khí, rất hấp dẫn, cũng rất đầy đặn.

Ánh mắt Lôi Bạc lơ đãng lướt qua bộ ngực của hạt giống số một vài lần.

"Ừm, rót đi." Trần Tư Khải lạnh nhạt nói, vẫn duy trì vẻ lạnh lùng như cũ.

Hạt giống số một lập tức vui mừng, ngây ngốc nhìn khuôn mặt tuấn tú của Trần Tư Khải, âm thầm nuốt nước miếng rót trà cho anh, sau đó bưng đến cung kính đưa qua, giọng nói nhẹ nhàng làm nũng: "Anh, anh nếm thử xem..."

Lúc này Trần Tư Khải mới liếc mắt nhìn qua cô gái kia, trên gương mặt đẹp đến nghiêng nước nghiêng thành mang theo cái nhìn kia khiến cho toàn thân hạt giống số một giật mình một cái, lập tức run rẩy.

Trần Tư Khải nhận chén trà hớp một ngụm, để chén xuống, thân thể cường tráng dựa vào lưng ghế sofa.

Hạt giống số một lập tức ngang nhiên nhào đến người anh, mở miệng nói: "Anh ơi, để em đấm bóp chân cho anh, xoa xoa cánh tay anh nha."

"Ừ." Trần Tư Khải vẫn tích chữ như vàng y như cũ.

Hạt giống số một lại mừng rỡ, quỳ gối bên chân Trần Tư Khải, nắm tay nhỏ bắt đầu nhẹ nhàng đấm đấm cho anh

Đấm đấm một hồi liền thay đổi hương vị, nắm tay nhỏ dần dần biến thành bàn tay nhỏ nhẹ nhàng vuốt ve chân của Trần Tư Khải, đầu tiên vẫn là vuốt ve đầu gối của anh, sau đó đi lên một chút xíu, vậy mà đã mò tới giữa hai đùi của Trần Tư Khải.

Hạt giống số một lặng lẽ nâng mắt lên nhìn Trần Tư Khải, phát hiện Trần Tư Khải cũng không nhìn cô ta mà là hơi ngửa đầu ra, ánh mắt bay bổng ở một chỗ nào đó...

Trần Tư Khải không nhịn được nhớ đến Tiêu Mộng hồi sáng này.

Haha, cô nhóc kia luôn luôn làm chuyện khiến cho người khác cảm thấy bất ngờ, còn có cái đầu nhỏ kia nữa, những chuyện suy nghĩ, những lời nói ra luôn để anh muốn cười to.

Cô ấy là một hạt giống vui vẻ, cô ấy rất an nhàn, rất thản nhiên, cũng rất lười biếng.