Chương 7: Tâm lý bị đả kích

Nếu như cuộc sống muốn cẩu huyết, ngày ngày đều giống như trong phim Hàn.

Không biết có phải là Lông Vàng phát hiện ra lương tâm hay không mà lại bỏ

qua cho Đa Bảo, phải biết rằng Đa Bảo ăn nói bậy bạ xỉ nhục cậu ta như

vậy!

Lông Vàng rõ ràng đã tỏ thái độ bỏ qua cho Đa Bảo rồi, ngược lại tên yêu nghiệt lại dùng ánh mắt đào hoa mê người không đền mạng kia soi xét kỹ Đa Bảo một thôi một hồi.

Trong nháy mắt, đại não Đa Bảo bất thình lình hiện ra bốn chữ —— Đông Phương Bất Bại!

Tên này quá yêu nghiệt, nhất định từng tu luyện《 Quỳ Hoa Bảo Điển 》 mới trở nên xinh đẹp tà mị như thế.

“Ào ào......” Một lúc lâu sau, tên yêu nghiệt trượt đi, không nói bất

kỳ một từ nào, mấy anh chàng đẹp trai vây quanh Đa Bảo và Bát Bảo cũng

từ từ trượt patin một cách điêu luyện tản dần ra, sau đó rất có trật tự

tập trung lại phía sau lưng tên yêu nghiệt kia.

Bình thường Đa

Bảo xem ti vi chỉ có lão đại xã hội đen mới có thể tỏ vẻ như vậy, không

ngờ khí thế của bọn mỹ nam cưỡi bánh xe Na Tra này còn cool ngầu hơn.

Chắc không phải là đoàn xiếc chứ? Đáng tiếc cho khuôn mặt nhỏ da mềm mịn như da em bé!

Đa Bảo vẫn còn hoảng hốt thì Bát Bảo đã kịp phản ứng nhanh kéo cô chuồn lẹ.

Mặc dù đội hình này cực kỳ đẹp mắt, nhưng dù sao bọn họ người đông thế

mạnh, ngộ nhỡ tên Lông Vàng kia đột nhiên hối hận lật lọng, thử hỏi cô

và Đa Bảo chạy sao thoát được mấy cái bánh xe Na Tra kia, soái ca cái gì gì đều là mây bay, chạy mới là thượng sách!

Cứ như vậy Đa Bảo

tưởng rằng thoát rồi, cho rằng chuyện này cứ như vậy qua đi, lại không

nghĩ rằng, bây giờ, mọi chuyện mới chính thức bắt đầu.

Thứ hai đi làm toàn bộ công ty còn đang ầm ầm ĩ ĩ, nói đến một quản lý mới, lại

còn vừa du học trở về, học vị MBA đại học Stanford c ủa Mĩ, tương đối

lợi hại.

Theo tin đồn từ Tiểu Tam Tiểu Bát trong công ty, quản lý mới nhậm chức còn rất trẻ.

Chẳng lẽ là soái ca nhà giàu lại tài giỏi trong truyền thuyết?

Nữ giới trong công ty sôi trào, thậm chí Yêu Tinh cũng lấy mỹ phẩm ra trang điểm lại.

Đa Bảo lại kiên trì không thèm đếm xỉa đến, một mình cắm mặt vào máy tính xem anime yêu thích của cô, bộ dạng si mê.

Nhưng là, có một số việc không phải không muốn để ý là có thể trực tiếp coi

thường, lúc quản lý mới nhậm chức sống sờ sờ xuất hiện trước mặt mọi

người, mọi người đều kinh hãi, tuy nhiên, Đa Bảo và Bát Bảo thì kinh hãi bội phần, chỉ là người khác kinh ngạc là bởi vì dung mạo

của quản lý mới, cô và Bát Bảo là khϊếp sợ!

Nếu như bây giờ có gương ở đây, chắc chắn Đa Bảo có thể nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn co quắp lại.

Ông trời quả là đối đãi với cô không tệ, quản lý lại là tên yêu nghiệt, quản lý lại là tên yêu nghiệt......

A!

Đa Bảo hoảng loạn, Đa Bảo trông như người trong bức tranh《 Tiếng Thét 》của họa sĩ Munch người Na Uy.

Cuộc sống không có lúc nào không cẩu huyết không rắc rối không lừa lừa bịp người ta!

Hôm trước tên yêu nghiệt đằng kia còn cưỡi bánh xe Na Tra, hôm nay lắc mình một cái trở thành quản lý của mình, boss!!!!!!!

Lúc anh ta quản lý có thể làm gì?

Dạy tất cả đàn ông trong công ty cách biến thành phụ nữ sao? Quá khủng bố rồi!

Bởi vì thật sự thần kinh đang bị kí©h thí©ɧ quá mức, lúc mọi người vỗ tay

hoan nghênh quản lý mới đến, Đa Bảo thậm chí quên cả vỗ tay, Tứ Hỉ tốt

bụng bên cạnh dùng cùi chỏ huých vào Đa Bảo, Đa Bảo mới lấy lại tinh

thần.

“Bộp...... Bộp...... Bộp......” Đúng lúc mọi người dừng lại thì ba tiếng vỗ tay rất không đúng lúc vang lên.

Vô cùng không đúng lúc, vô cùng không phối hợp với không khí bây giờ.

Vốn là tên yêu nghiệt không chú ý tới sự tồn tại Đa Bảo, cứ như vậy lại thành ra chú ý tới.

A ~ Tây đặc biệt ~ Đa Bảo nhức nhối rồi......

Tại sao lúc cô vỗ tay mọi người đột nhiên dừng lại, tại sao!

Thật muốn tìm một cái lỗ chui vào, thấy tên yêu nghiệt quăng ánh mắt tới, cô lập tức cúi đầu.

Trong lòng lẩm nhẩm, “Không nhìn thấy tôi, không nhìn thấy tôi, không nhìn thấy tôi!”

Nhưng tên yêu nghiệt đã thấy cô, thoáng nhìn qua rồi lập tức thu hồi ánh mắt sau đó phát biểu mấy câu rồi đi cùng chủ tịch.

“A ~ rất đẹp trai ~ say say ~”

“Anh ta có thể đi đóng phim Hàn đó, chính là trai đẹp như hoa có phải không, phải không!”

......

Yêu nghiệt vừa rời đi, phòng làm việc lập tức sôi trào, phòng tài vụ các cô cái gì cũng thiếu, nhưng nhiều nhất chính là phụ nữ, là phụ nữ háo sắc!

“Hứa Đa Bảo, vừa rồi cô cố ý làm như vậy để quản lý mới chú ý chứ gì! Chậc

chậc, không nhìn ra đó, bình thường thật thà hôm nay mới phát hiện ra

lại là một người trong nghề!” Yêu Tinh vẫn cảm thấy vừa rồi Đa Bảo cướp đoạt danh tiếng của mình, cho nên lúc gặp phải Đa Bảo trong phòng nước nói thẳng, mang theo ý châm chọc.

Đa Bảo cảm giác mình thật sự rất oan uổng, “Tôi không có......”

Làm sao cô lại muốn tên yêu nghiệt đó chú ý tới mình cơ chứ! Cô đắc tội với người tình của anh ta đó! Bây giờ nghĩ lại chắc chắn dàn trai đẹp đều

là của anh ta! Đoàn nhân tình! Cô trốn còn không kịp!!!

Yêu

Tinh không tin. Cho tới bây giờ, cô chỉ tin vào hai mắt của mình, nội

tâm đen tối thì nhìn người khác cũng đều có cảm giác đen tối, Yêu Tinh

cô đã coi trọng cái gì thì không ai có thể giành, cô phải nuốt gọn quản

lý mới!

Yêu Tinh không để ý, liếc một cái tiếp tục nói với Đa

Bảo, “Hứa Đa Bảo, làm người phải tự biết mình, anh tuấn tài giỏi cùng

với Bạch Phú Mỹ* mới đúng là một đôi, anh ấy là đối tượng của tôi, cô..

....” Nhìn từ trên xuống dưới dáng người Đa Bảo, sau đó có chút

khinh thường mở miệng, “Cô chính là đừng suy nghĩ.” Nhướn mày tuyên bố

sau đó vểnh mông rời đi.

Bạch Phú Mỹ* tướng mạo xinh đẹp, da dẻ trắng mịn, gia cảnh tốt. Bà này tự cao quá rồi.-Jess ;p

Đa Bảo nghe xong sửng sốt một chút, thật ra thì Đa Bảo không phải là kiểu

người thích so đo, cô cũng biết Yêu Tinh là loại người như vậy, nhưng

là, vừa rồi cô ta nói mấy lời châm chọc, lại dùng ánh mắt khinh thường

nhìn cô, Đa Bảo cảm thấy bị tổn thương lòng tự trọng.

Bởi vì cô ta khiến Đa Bảo nghĩ đến mối tình đầu bi thảm...... Người đó cũng đã từng cười nhạo cô như vậy......

Tại sao Đa Bảo vẫn cự tuyệt xem mắt, cự tuyệt yêu đương cũng là bởi vì đoạn tình đầu này, cũng không phải cô còn nhiều hoài niệm với bạn trai đầu

tiên, mà là cô đã bị tổn thương trong mối tình này, phụ nữ là động vật

nhạy cảm yếu ớt, có những người rất nhanh có thể hàn gắn vết

thương thoát ra khỏi bóng ma của sự đau đớn, nhưng lại có những người

mãi không thể nào chữa lành vết thương ấy, Đa Bảo là loại thứ hai, cho

nên cực kỳ đề phòng với tình yêu.

Tình đầu là bạn học thời cấp

ba* của Đa Bảo, khi đó còn trẻ, Đa Bảo giống mọi đứa con gái bình thường khác, đều có người mà mình yêu say đắm, đối tượng thầm mến của Đa Bảo

chính là mối tình đầu.

Đa Bảo biết anh từ năm lớp mười, lúc đó

vẫn chỉ như bạn bè bình thường, chỉ là dần dần Đa Bảo cảm nhận được sự

dịu dàng của anh và từ từ có tia sáng nhen nhóm tình yêu của mình, sau

đó cô chìm vào tình yêu say đắm.

Nhưng là bọn con trai vẫn là

động vật trì độn, Đa Bảo cũng rất dè dặt, vẫn không có thổ lộ, thầm mến

người ta ba năm, cho đến trước khi tốt nghiệp cũng không có gan tỏ tình, cô nhớ mang máng trước kỳ thi tốt nghiệp trung học hai tuần, lúc xuống

lầu đi toilet Đa Bảo lại vô tình gặp được anh ở hành lang…

Anh

đang định lên lầu, anh mặc một đồ thể thao màu trắng, dáng cao gầy xuất

chúng, hình như vừa mới đi chơi bóng về, trên trán lấm tấm mồ hôi, ánh

mặt trời chiếu xuyên qua ô cửa sổ kính bên hiên hắt lên người anh thật

sự rất lóa mắt, lee^qu.donnn anh nhìn thấy Đa Bảo có chút kinh ngạc, sau đó khẽ mỉm cười lộ ra hàm răng trắng sứ, “Hứa Đa Bảo......”

Nụ cười này thật sự khiến Đa Bảo mang hết tấm lòng của mình cho đi.

Tim nhảy nhót loạn xạ, đại não đã không còn chịu sự khống chế của cô, cô cảm thấy nếu không làm gì thì cô sẽ hối tiếc cả đời!

“Số QQ của anh là bao nhiêu?” Phát điên liền bật thốt lên mà hỏi.

Lúc ấy Đa Bảo không có điện thoại di động, cũng không biết anh có hay

không, nghĩ tới điện thoại di động về sau có thể đổi nên bỏ qua, số QQ

ít khi bị vứt bỏ nhất nên liền hỏi số QQ.

Đối phương giật mình, không trả lời ngay, chỉ là hỏi, “Không có bút, em nhớ được sao?”

“Em là học sinh ban xã hội mà, trí nhớ rất tốt!” Đa Bảo không hề nghĩ ngợi cứ như vậy nói.

Ai...... Bây giờ nghĩ lại Đa Bảo cảm thấy lúc ấy mình thật sự bị tình cảm đơn phương làm cho đầu óc choáng váng mê muội!

Đối phương cười nhạt, sau đó cho cô số QQ, Đa Bảo lặp lại xác nhận một lần rồi chào tạm biệt anh rồi đi WC.

Nhưng không ai biết cô đã cố ghi nhớ một đoạn đường! Đi nhà cầu cũng cố gắng

ghi nhớ, lúc trở về phòng học cũng cố gắng ghi nhớ! Đau khổ chính là

phòng học của Đa Bảo ở lầu 5! Đa Bảo vẫn gắng sức để nhớ, lúc lên lầu

còn dùng sức chạy, vừa về tới phòng học trở lại chỗ ngồi không nói lời

nào lấy bút ghi số QQ lên bàn học.

“Cậu làm gì thế?”

“Vì chuyện lớn cả đời mà phấn đấu!”

Đa Bảo còn nhớ rõ lúc ấy bạn cùng bàn hỏi cô, cô đã trả lời như vậy.

Nhưng là bây giờ cô hồi tưởng lại chính mình trước kia thật lòng cảm thấy lúc đó ngu vcc~, đúng là ngu vvvcc~

Người nào lúc còn trẻ mà lại không yêu phải người cặn bã! Đa Bảo cũng không cẩn thận yêu một người......