Giang Mộ Hi lái xe tới đến sân thể chất sau trường cấp ba, anh xuống xe từ từ đi tới, từ xa đã nghe có tiếng bóng đập vào rổ.
"Bịch......" Quả bóng rơi từ rổ xuống, sau đó lăn trên sân bóng rổ, không có ai đi nhặt, vòng vòng cho đến khi Giang Mộ Hi dùng một chân chặn lại.
"Không ném quả ba điểm à? Không phải sở trường của anh sao?" Dưới ánh trăng mông lung, trong bóng đêm, có một bóng dáng mạnh mẽ rắn rỏi chậm rãi đi tới từ nơi không xa, mồ hôi sau khi chơi bóng còn lấm tấm trên trán, mặc áo len cổ chữ V rộng thùng thình quyến rũ mị hoặc.
Giang Mộ Hi nhẹ nhàng cúi người nhặt bóng lên, đứng thẳng giơ tay lên, nhắm ngay khung giỏ bóng rổ mà ném......
"Binh!" Bóng rơi vào rổ, quả ném bóng ba điểm hoàn hảo chạm đất.
"Bốp......Bốp...... Bốp" Doãn Kha Cẩn nhìn quả ném bóng hoàn hảo đứng tại chỗ vỗ tay.
"Quả nhiên anh chưa bao giờ lui bước." Mang theo nét mặt nhìn không thấu, Doãn Kha Cẩn mở miệng trước.
“Tìm tôi gấp như vậy, thế nào, sợ tôi ăn tiểu bảo bối của anh à?" Sau đó nhìn anh cân một cách nghiền ngẫm, nói.
Giang Mộ Hi nhìn chằm chằm vào anh ta, khóe miệng hơi nhếch lên thành một đường cong.
"Chừng nào thì cậu mới có thể trưởng thành?" Nhàn nhạt mở miệng, anh giữ nguyên vẻ mặt tự nhiên.
Doãn Kha Cẩn chợt cảm thấy buồn cười, "Giang Mộ Hi, anh không cần dùng cái giọng nói này nói chuyện với tôi, anh có biết tôi cực kì phản cảm hay không."
Giang Mộ Hi đứng tại chỗ nhìn anh ta.
"Cậu làm cái gì tôi đều có thể mắt nhắm mắt mở, nhưng đừng kéo Đa Bảo vào." Giang Mộ Hi coi như là trịnh trọng cảnh cáo.
"Tôi thật tò mò, rốt cuộc là anh đổi khẩu vị hay là thật sự động lòng, anh quên thân phận của anh rồi hả?" Doãn Kha Cẩn lười biếng dựa vào khung sắt dưới rổ, nói.
"Cậu làm tốt chuyện của cậu, chuyện của tôi không tới phiên cậu quan tâm." Giang Mộ Hi trực tiếp mắng trả lại, thân phận sao? Có lúc anh thà rằng không muốn.
"Vậy cũng mời anh về sau không cần quơ tay múa chân đến chuyện của tôi, về phần Hứa Đa Bảo, cô ta là nhân viên của tôi, tôi cho cô ta cơ hội phát triển năng lực anh cũng muốn can thiệp sao? Lấy thân phận gì? Cậu chủ Giang thị hay là bạn trai? Giang Mộ Hi, lấy việc công làm việc tư không giống như là phong cách của anh đâu." Trực tiếp giễu cợt, Doãn Kha Cẩn cười cực kì âm u.
Nét mặt Giang Mộ Hi gần như đóng băng lại, trầm giọng mở miệng, "Tôi nói rồi không nên liên luỵ cô ấy. Chừng nào cậu mới có thể dừng lại và làm việc đứng đắn vậy, cứ dậm chân tại chỗ, mặc dù đẩy cậu lên vị trí cao hơn nữa, cậu vẫn sẽ té xuống đau đến thương tích đầy mình thôi. Cậu có thời gian để cho người khác cơ hội tiến bộ, chẳng bằng bỏ thời gian cho mình cũng tiến bộ một chút, không cần tấu hài như mấy đứa trẻ thế, không phải lần nào tôi cũng có thời gian diễn cùng cậu đâu."
Vừa dứt lời, mặt Doãn Kha Cẩn đã trầm xuống, đứng ở trước mặt anh, vẻ mặt tối tăm lạnh lùng, giống như là một giây kế tiếp sẽ có thể xé xác Giang Mộ Hi.
“Anh có tư cách gì nói với tôi những điều này, Giang Mộ Hi? Anh cho rằng anh có tư cách ngồi ở vị trí hiện tại là do ai? Ai cũng biết ông đã che chở anh từ nhỏ...anh vĩnh viễn ưu tú hơn tôi, nhà họ Giang các người có từng coi tôi như người một nhà sao? Thậm chí ngay cả họ của tôi cũng theo người ngoài, cái gọi là để cho tôi được rèn luyện trong miệng anh trong mắt của tôi không khác gì bố thí, không ai biết trừ Giang Mộ Hi, nhà họ Giang còn có một đứa cháu khác, ông có coi trọng tôi sao? Chưa từng, ánh mắt của ông chỉ đặt trên người anh, cả miễn cưỡng cũng không muốn liếc mắt đến tôi một cái, anh thì luôn đứng từ trên cao nhìn xuống, lấy danh xưng anh trai đứng trước mặt tôi giáo dục tôi, quở trách tôi. Giang Mộ Hi, có ai nói cho anh biết anh rất dối trá hay không?" Giống như là trút hết bất mãn, Doãn Kha Cẩn như đứa bé bị thương, cảm giác mình thương tích khắp người.
Ngày ông đột phát tắc nghẽn cơ tim, là anh phát hiện đưa ông đi bệnh viện, nhưng dọc đường, thậm chí trước khi vào phòng cấp cứu, ông vẫn chỉ gọi Giang Mộ Hi.
Anh báo cho Giang Mộ Hi, khi Giang Mộ Hi vội vã chạy đến ông đã làm giải phẫu xong, hai người ở ngoài phòng bệnh chờ ông tỉnh lại, khi ông tỉnh lại, thấy hai cháu trai đồng thời đứng trước giường bệnh, ông chỉ kêu Giang Mộ Hi.
"Mộ Hi......" Tay khẽ run từ trong chăn đưa ra muốn nắm lấy tay Giang Mộ Hi.
"Ông, cháu ở đây." Giang Mộ Hi đưa tay mình ra, mặc dù ông còn rất yếu ớt lại cố gắng nắm tay Giang Mộ Hi, tựa như sợ mất đi cái gì, nắm thật chặt tay của anh.
Nhưng ông vốn dĩ sẽ không biết, hình ảnh cảm động này gây tổn thương bao nhiêu với một đứa cháu khác.
Doãn Kha Cẩn cứ như vậy nhìn chằm chằm vào hai bàn tay nắm chặt của hai ông cháu, trái tim như bị một bàn tay vô hình xé nát, không thể khâu liền lại nổi.
Ở nhà họ Giang, anh là thứ có cũng được mà không có cũng không sao, chỉ là anh cứ mãi lừa mình dối người mà thôi, cứ cho là chỉ cần anh đi theo bước chân của Giang Mộ Hi, ông sẽ yêu thương anh như yêu thương Giang Mộ Hi.
Anh sai rồi, sai vô cùng, anh không nên hy vọng xa vời đến tình yêu thương của ông, bởi vì anh quên thân phận của mình, anh là đứa bé do bồ nhí sinh ra, mà Giang Mộ Hi là con trai của vợ cả. Từ xưa tới nay, con vợ cả và con vợ hai luôn có sự phân biệt rõ ràng, huống chi anh còn không thể được tính là con thứ, mẹ của anh chưa bao giờ được bước vào cửa nhà họ Giang. Từ khi anh có ý thức, anh biết mẹ của mình ở trong mắt ông vĩnh viễn là hồ ly tinh phá hoại hôn nhân của bố và mẹ Giang Mộ Hi.
Anh là con của hồ ly tinh, làm sao có thể so sánh với Giang Mộ Hi miệng ngậm chìa khóa vàng lớn lên đây, chẳng qua là mơ mộng hão huyền thôi.
Giang Mộ Hi nhìn vẻ mặt bi thương của Doãn Kha Cẩn, trong lòng cũng cực kì đau buồn.
Anh biết em trai vẫn luôn hâm mộ tình thương mà ông dành cho anh, cả tập đoàn Giang thị ông cũng đồng ý buông tay giao hết cho anh, trong con mắt của mọi người anh cực kỳ chói lọi, chói mắt như thần, thậm chí ngay cả em trai của mình cũng muốn đứng ở vị trí cao thượng được mọi người ngưỡng mộ như anh, nhưng có ai biết vị trí này của anh là dùng mạng sống của mẹ anh để đổi lấy?
Cũng như các gia đình quyền quý giàu sang khác, hôn nhân của bố mẹ cũng là hôn nhân kinh tế, lúc còn trẻ bố anh đẹp trai phóng khoáng, khiến mẹ anh hâm mộ yêu không dứt.
Sau khi cưới một lòng một dạ yêu bố, chỉ là mẹ quá đơn thuần cho là chồng mình cũng yêu mình sâu đậm nhưng không biết lúc ấy ông tuổi trẻ ngông cuồng không cách nào từ bỏ thói xấu của con nhà quyền quý, cùng với con nhà giàu khác ra vào những chốn xa hoa, gặp gỡ ngôi sao nổi như cồn năm đó, cũng chính là mẹ Doãn Kha Cẩn, không giống mẹ anh- có tri thức, hiểu lễ nghĩa, bà cởi mở phóng khoáng, mang cho bố rất nhiều kí©h thí©ɧ chưa bao giờ có, đàn ông một khi ăn vụng sẽ quên lời hứa với vợ lúc ban đầu, bố say mê người phụ nữa kia, rồi sau đó không cách nào tự kềm chế.
Tin tức nɠɵạı ŧìиɧ của con trai duy nhất của Giang thị rất nhanh bị tờ báo “Bộ phong tróc ảnh” công bố, một năm kia Giang Mộ Hi mới ra đời, mẹ biết được mình bị chồng phản bội, mắc phải chứng trầm cảm hậu sản trầm trọng.
Cái tên Giang Mộ Hi này là mẹ đặt, khi đó bà đã mất hết tất cả hi vọng, bà muốn nhìn thấy ánh bình minh nhưng lại bị giam cầm trong chạng vạng tối tăm.
Vậy nên gọi là Mộ Hi thôi...... (Se: Mộ Hi: ánh bình minh buổi chiều tà. Ta biết là nó k logic mà:v nhưng người thất tình phải không logic vậy mới được:3)
Cái tên có chút mâu thuẫn khiến từ nhỏ Giang Mộ Hi vẫn không hiểu vì sao mẹ muốn đặt như vậy, đợi đến khi anh trưởng thành, cuối cùng anh cũng biết tên của mình có cả sự khổ sở và giãy giụa của mẹ.
Bị người chồng yêu thương phản bội khổ sở đến thế nào, tinh thần của mẹ cũng càng ngày càng bất ổn khi bệnh tình trầm trọng thêm.
Cuối cùng, không chịu nổi sự hành hạ về tinh thần, uống thuốc ngủ tự sát......
Năm đó, Giang Mộ Hi còn chưa đầy tháng đã mất mẹ vĩnh viễn.
Sự kiện vốn sẽ chấn động cả nước bị thế lực to lớn của nhà họ Giang đè xuống, từ đó, Giang Mộ Hi còn tấm bé do ông tự tay nuôi dưỡng, con dâu tự sát là một đả kích rất lớn với ông Giang, con trai của mình lại làm ra chuyện làm người ta khinh thường, khiến nhà họ Giang mất hết mặt mũi như vậy. Trong cơn tức giận năm đó, trực tiếp lập di chúc, tất cả tài sản Giang thị sau khi ông chết sẽ được chuyển cho cháu trai Giang Mộ Hi, một là vì áy náy với con dâu, hai là vì đền đáp cho cháu trai từ nhỏ đã mất mẹ.
Để Giang Mộ Hi khỏe mạnh lớn lên, ông Giang còn lập lời thề, chỉ cần ông còn sống, ông cũng sẽ không để người phụ nữ kia bước vào của nhà họ Giang!
Vì vậy bố vẫn không thể được như nguyện mà mang người phụ nữ kia về nhà họ Giang, nhưng năm Giang Mộ Hi bốn tuổi lại mang về một đứa con trai vừa đầy tháng.
"Cái thằng nghiệp chướng! Nghiệp chướng!" Giang Mộ Hi bốn tuổi đứng ở cửa thư phòng của ông, chính mắt thấy bố bị ông dùng gậy quật mạnh.
Anh chưa bao giờ thấy ông dữ tợn như vậy, hung dữ khiến anh cảm thấy thật xa lạ.
"Bố! An Nhiên đã qua đời, ban đầu kết hôn kinh tế cũng không công bằng với con, con chưa từng yêu cô ấy, con và Nhiễm Nhiễm yêu nhau thật lòng, tại sao bố không đồng ý chúng con ở chung một chỗ!" Bố quỳ trên mặt đất, bị đánh nhưng cũng không có ý hối lỗi.
"Mày đang nói tiếng người sao? Tiểu Nhiên qua đời là ai làm hại! Là ai! Là mày bức tử con bé! Khiến Mộ Hi từ nhỏ đã không có mẹ, bây giờ còn ở bên ngoài sinh con hoang với người phụ nữ kia, mặt mũi nhà họ Giang cũng bị mày làm mất hết! Mất hết!" Ông tức giận tới mức đập cây gậy lên người bố bôp bốp.
Bố bị đánh lại vẫn cực lực che chở đứa bé trong ngực, đó là tình thương của cha Giang Mộ Hi chưa bao giờ nhận được......
Giang Mộ Hi bốn tuổi chưa từng được bố cưng chiều ôm như vậy, lúc đó nghe em trai cùng cha khác mẹ khóc, anh thậm chí có chút hâm mộ.
Lúc nào thì bố có thể ôm Mộ Hi một cái như vậy......
"Tao còn sống sẽ không chấp nhận người phụ nữ kia! Trừ phi tao chết! Nếu không, cô ta đừng mong bước vào nhà họ Giang một bước!" Ông và bố đều là một dạng người cố chấp, ông sẽ không dung túng con trai muốn làm gì thì làm nữa, thật xin lỗi con dâu đã chết và Mộ Hi còn chưa thành niên.
"Bố không cần tiếp nhận chúng con, nhưng đứa bé là vô tội, nó là cháu trai ruột của bố, bố nhẫn tâm để cho cháu trai ruột lưu lạc bên ngoài sao?" Bố biết ông sẽ không dễ dàng thay đổi chủ ý, liền dùng đứa bé, máu mủ tình thâm cố gắng lay động ông.
"Con hoang! Tao chỉ có một cháu trai là Mộ Hi! Tao sẽ không thừa nhận đứa bé này là người nhà họ Giang, từ nay mày cũng không còn là con tao nữa, từ này về sau nhà họ Giang đều là của Mộ Hi, về sau tất cả chuyện của mày đều không liên quan đến tao! Cút cho tao! Cút!" Ông lại quật cho bố một gậy, giận đến mặt cũng trắng bệch, thân thể càng không ngừng run rẩy thất vọng.
"Bố, Mộ Hi vẫn còn nhỏ như thế, giao Giang thị cho nó, chờ đến lúc nào nó mới có thể một mình quản lý? Mộ Hi là cháu bố, Kha Cẩn cũng là cháu của bố! Con là con bố, là con trai duy nhất nhà họ Giang, dù con đã làm sai chuyện, con cũng vĩnh viễn là con của bố, là người thừa kế Giang thị, con phải có 50% cổ phần Giang thị, bố không có quyền đuổi con ra khỏi nhà họ Giang!" Người bố thẳng tắp, chết không cúi đầu.
"Đồ bất hiếu! Bất hiếu! Mày cút cho tao! Cút!" Ông giận tím mặt, chỉ vào bố hét.
Mộ Hi bốn tuổi vẫn núp ở phía sau cửa nhìn, bị sợ đến có chút phát run, cũng không dám phát ra một chút âm thanh.
"Con vĩnh viễn sẽ không rời khỏi nhà họ Giang, bố có thể không chấp nhận tình yêu của con và Nhiễm Nhiễm, nhưng bố phải thừa nhận Kha Cẩn là cháu trai của bố, cũng là cháu như Mộ Hi, trên người nó cũng có gen của bố, nếu như bố không tiếp nhận nó con sẽ khiến bố vĩnh viễn không được gặp Mộ Hi, Mộ Hi là con của con, bố bắt con cút thì con mang theo nó cùng biến, bố sẽ không còn được gặp lại nó, con bảo đảm!" Bố lấy ra lá bài cuối cùng.
Ông tức giận đến toàn thân phát run, "Mày đang uy hϊếp tao? Mày còn dùng Mộ Hi uy hϊếp tao? Mộ Hi là con trai ruột của mày!"
"Kha Cẩn cũng là con trai ruột của con, làm bố, con chỉ muốn cho đứa bé của con có một cuộc sống tốt đẹp, không cầu gì khác." Lời của bố lọt vào trong lòng Giang Mộ Hi bé nhỏ.
Rất nhiều người nói đứa bé 4 tuổi sẽ không nhớ nhiều kí ức, nhưng hình ảnh kia, mỗi một câu của ông và bố, Giang Mộ Hi vẫn nhớ rõ mồn một.
Cuối cùng ông vì anh nên vẫn nhượng bộ, đón nhận Doãn Kha Cẩn, chỉ là để che giấu tai mắt người khác nên để cho cậu theo họ của họ hàng—— Doãn, lấy thân phận đứa bé họ hàng xa được nhà họ Giang nhận nuôi mà ở lại nhà họ Giang......
Giang Mộ Hi trưởng thành, hiểu chuyện sớm hơn bất kì đứa bé nào khác, bởi vì khi bốn tuổi anh đã biết anh là đứa bé không có tình thương của bố mẹ, trừ ông nội, anh chỉ có một mình.
Nhiều năm như vậy anh đã quen một mình chịu đựng, em trai hâm mộ anh, đồng thời anh cũng hâm mộ em trai mình, thật ra bọn họ đều cô độc như nhau, hâm mộ những thứ mình không có, tình yêu của ông, tình yêu của bố......
Có lúc càng muốn lấy được gì thì càng khó lấy được, vậy nên anh dần dần hiểu ra, dần dần giải thoát, còn em trai vẫn chìm trong đầm lầy đó.
Anh chỉ hi vọng ân oán đời trước không tiếp tục lặp lại nữa, nhưng anh biết dựa vào một mình anh là không đủ.
"Tôi chỉ là hy vọng cậu có thể biết, tôi vẫn là anh trai cậu...... Mặc kệ cậu họ Giang hay là họ Doãn, tôi đều là anh trai cậu." Nhớ lại chuyện lúc nhỏ, trong lòng Giang Mộ Hi cực kì khổ sở, buồn khổ trong lòng khó có thể biểu đạt, nhìn vẻ mặt hờ hững của Doãn Kha Cẩn, anh chậm rãi nói.
"Ha ha......" Doãn Kha Cẩn lại cười lạnh, "Nếu như có thể, tôi vĩnh viễn không muốn thừa nhận tôi là em trai của Giang Mộ Hi......" Lời nói lạnh lùng giống như khối băng đâm vào lòng người......