Editor: Serena Nguyen
Ngày hôm sau, vì giữ hình tượng, Đa Bảo còn mặc nguyên bộ véc với váy zíp đen, buộc mái tóc ngang vai thành kiểu công chúa vừa gọn gàng lại nền nã, nhìn vừa chuyên nghiệp lại trang nhã.
Buổi sáng Giang Mộ Hi rời giường thấy hình tượng chưa từng thấy này của Đa Bảo, tim không khỏi loạn nhịp đập thình thịch thật lâu.
"Mộ Hi, hình tượng của em được không?" Đa Bảo nhìn thấy anh thức dậy vội vàng xoay người hỏi thăm.
Giang Mộ Hi chống tay ngồi dậy, mắt còn nhập nhèm chưa tỉnh ngủ, thấy hình tượng này của cô bỗng tỉnh táo hơn rất nhiều, sao anh lạ không phát hiện hình tượng chín chắn của cô cũng rất ra dáng?
"Ừmmm...... nhìn cũng được......" Có chút thích thú bắt đầu trêu chọc cô.
"Nhìn được là được, xinh quá thì em sẽ bị người khác bắt cóc." Đa Bảo tự khen, cô thấy bộ quần áo này cũng không tệ lắm, rất ôm dáng.
Giang Mộ Hi không ngờ cô sẽ đùa giỡn lại anh, cười vui vẻ đưa tay gọi cô, "Bảo Bảo tới đây......"
"Không qua, hôm nay em không thể đi trễ, anh mau dậy ăn sáng." Đa Bảo biết anh nghĩ gì, kể từ sau khi ở chung, Giang đại nhân đặc biệt thích quấy rầy giấc ngủ ngon của người khác, không trêu chọc cô tỉnh thì cũng phải bắt nạt cô một lúc mới rời giường, buổi sáng thấy yêu nghiệt nhắn tin, tiếp đãi khách hàng buổi sáng 9h, Đa Bảo không thể bị muộn vì anh được.
Giang Mộ Hi thấy cô rất coi trọng lần rèn luyện này cũng không tiếp tục đùa giỡn cô nữa.
Đa Bảo đã sớm làm xong đồ ăn sáng, đợi trong phòng chờ Giang Mộ Hi đi rửa mặt sau đó trở về tủ quần áo thay quần áo.
"Đẹp không?" Giang Mộ Hi hỏi đúng lúc vừa kéo áo ngủ khỏi ngực lộ ra l*иg ngực vững chãi với cơ bụng sáu múi, thật sự là vóc người dụ dỗ người ta mà!
Đa Bảo nhìn đến mức sắp chảy nước miếng, "Đẹp....." Rất thành thật đáp.
"Cái gì đẹp?" Giang Mộ Hi nhìn
bộ dạng mê mẩn của cô, tâm trạng thật tốt, kéo tay nhỏ của cô chạm lên người anh.
"Anh lại không xấu hổ!" Đa Bảo đỏ mặt rút tay về giận dỗi liếc anh một cái.
Giang Mộ Hi cười không tiếp tục trêu chọc cô, mỗi sáng sớm liếc mắt đưa tình đã thành thói quen trước khi đi làm của hai người.
Hôm nay cà vạt và tây trang của Giang Mộ Hi đều là Đa Bảo chọn, tây trang màu đen tông xoẹt tông với cà vạt kẻ xọc đen, Giang Mộ Hi mặc cái gì cũng vẫn đẹp trai, chỉ là tại sao nhất định phải là màu đen?
"Giống quần áo đôi hay không? A ha ha ~" Đa Bảo nhìn Giang đại nhân đẹp trai ngời ngời, song song đứng trước gương, cảm thấy thoạt nhìn rất xứng đôi.
Giang Mộ Hi nhìn dáng vẻ say mê cuồng nhiệt của cô, khẽ nhíu mày, mặc dù chiều cao của người nào đó là điểm trừ, chỉ số thông minh càng khỏi phải nói, chỉ là đứng ở bên cạnh anh lại có mấy phần, càng xem càng phù hợp......
"Mộ Hi, chúng ta có tướng vợ chồng! Ha ha!" Đa Bảo ngây ngốc mà cười cười lôi kéo anh đến phòng ăn ăn sáng.
Chỉ là cô không có chú ý tới sự ấm áp trong mắt Giang Mộ Hi.
Vợ chồng...... se lê quý đôn
——— —————— —————— —————— —————— ———————
Lúc Đa Bảo dẫm trên giày cao gót đến công ty đã chiếu sáng mù mắt toàn bộ phòng tài vụ.
"Ai gu, Hứa Đa Bảo, cậu đây là định khoác da người hoàn lương à." Đa Bảo vừa ngồi xuống chỗ ngồi, Bát Bảo đã bắt đầu ồn ào.
"Vẫn luôn là da người, cám ơn!" Hôm nay Đa Bảo sảng khoái tinh thần, xem ra còn rất tự tin.
"Chậc chậc, nhìn bộ quần áo này......" Tứ Hỉ "ào ào" lướt đến quan sát Đa Bảo.
"Thế nào? Khó coi lắm sao?" Đa Bảo chờ Tứ Hỉ khen cô, cố ý hỏi ngược lại.
"Cậu đã soi gương cẩn thận chưa?" Tứ Hỉ không trúng chiêu cũng hỏi ngược lại.
Đa Bảo mặt mo co quắp, " Tứ Hỉ, tiền thưởng cuối năm của cậu, Giang thị còn chưa có quyết định cuối cùng đâu......" Âm trầm nói một câu như vậy......
"Ai da, tớ đây đang nghĩ ai mà tỏa sáng xinh đẹp như vậy, thì ra là em gái Bảo Bảo nhà chúng ta! Có câu nói người càng ngày càng già, cậu quả thật là sinh trưởng ngược, thấy thật là trẻ tuổi thật là xinh đẹp! Không biết còn cho là Audrey Hepbu chuyển thế!" Tứ Hỉ lập tức thay đổi thái độ, trở nên nịnh nọt, tiền thưởng cuối năm của cô vẫn nằm trong tay Giang đại nhân nhà Đa Bảo cơ, muốn lấy lòng đại boss thì phải làm vui lòng vợ anh ta trước!
Đa Bảo suýt chút nữa bị cô ghê tởm chết, "Tứ Hỉ, cậu quá bỉ ổi, coi như nể mặt Rùa Con, tiền thưởng cuối năm của cậu tớ sẽ nhờ người nào đó đặc biệt chú ý!" Nói ra thì, Rùa Con của Tứ Hỉ vẫn bị Đa Bảo chiếm dụng, Đa Bảo vẫn ghi nhớ trong lòng.
"Tiểu nhân thay Rùa Con tạ ơn Bảo nương nương, Bảo nương nương vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế ~" thật sự là vật họp theo loài, cùng sống trong một phòng ký túc xá, diễn trò cũng cũng một phong cách.
Đa Bảo che mặt nhức đầu, đột nhiên nghe có người gọi cô.
"Hứa Đa Bảo, quản lý cho mời." Là Yêu Tinh, nghe nói gần đây cô ta câu được một quản lý của công ty, một bước lên trời thăng chức làm Trưởng phòng bộ phận đối ngoại, hiện tại cô ta vênh váo tự đắc đứng ở phòng tài vụ kêu Đa Bảo, rất khó để người ta không mơ tưởng viển vông. Lê quý đôn diễn đàn:V
Quản lý mà Yêu Tinh cấu kết nào đó không phải là Yêu Nghiệt chứ?
Đa Bảo nghĩ vậy sợ mất mật, khẩu vị của yêu nghiệt cũng có chút nặng đó, khẩu vị này......
Đa Bảo cảm thán trong lòng đi theo Yêu Tinh đến phòng tiếp khách.
"Hứa Đa Bảo, cô đã được thả khỏi tổng công ty rồi cơ à? Cũng không nhiễm được tý thành đạt nào à, trở lại tiếp tục làm tài vụ nho nhỏ, chim sẻ chính là chim sẻ, cải tạo thế nào cũng không thành được thiên nga đâu." Yêu Tinh khinh khỉnh xem thường giễu cợt Đa Bảo.
Đa Bảo mặc kệ cô ta, một đường không thèm nói gì với cô ta, đi tới phòng tiếp khách, yêu nghiệt và tất cả các quản lý của công ty đã đến hết.
Lúc Đa Bảo tiến vào, yêu nghiệt vốn lạnh lùng lại nhìn cô với ánh mắt ấm áp hơn chút, nhìn cô ngu ngu quen rồi, đột nhiên đoan trang như vậy cảm thấy rất mới mẻ.
Đa Bảo cung kính chào hỏi với từng lãnh đạo, sau đó quy củ chui vào góc khuất nhất.
"Đứng ở đó làm trang trí hay là pho tượng? Qua bên này." Đa Bảo vừa đứng ngay ngắn, Doãn Kha Cẩn liền lên tiếng, ánh mắt ý bảo Đa Bảo đến bên cạnh anh đi.
Mọi người lập tức nhìn về phía Đa Bảo, Đa Bảo cảm thấy cực kì mất mặt, sau đó chậm rãi đứng ở yêu nghiệt bên cạnh.
Cô cũng biết yêu nghiệt không tốt đẹp gì, bêu xấu cô ngay trước mặt toàn thể lãnh đạo, đồ cặn bã!
Rất nhanh, đoàn đối tác hùng dũng đi tới, yêu nghiệt cầm đầu tươi cười chào đón.
Đa Bảo thật rất ít thấy anh ta cười, nụ cười rõ ràng rất trong sáng trong mắt Đa Bảo cũng là vô cùng âm u, cô cảm giác cực kỳ dối trá, miệng nam mô bụng bồ dao găm! Kém xa Cọc Gỗ nhà cô! Một trời một vực!
Bàn chuyện hợp tác trong hai giờ, đối phương rất cẩn thận, hoàn toàn là nhắm về Giang thị nên mới tới.
"Công ty con của Giang thị rất đông đảo, nhiều lĩnh vực, quản lý Doãn trẻ tuổi như đã có chức vụ cao, xem ra rất được tổng bộ coi trọng, tôi và cậu Giang cũng có quan hệ khá thân thiết, phong cách làm việc của quản lý Doãn lại có vài phần tương tự với cậu Giang, d;đ"l"q]đ tôi thích sảng khoái dứt khoát như vậy." Boss của đối phương nói mười câu thì chín câu không thể rời bỏ Giang thị, cuối cùng thời điểm xác định hợp tác còn nhắc tới Giang đại nhân.
Thấy Giang đại nhân được khen, Đa Bảo không nhịn được toét miệng ra, cái gì gọi là thực lực cái gì gọi là phẩm giá! Đây chính là! Lấy đức thu phục người! Cọc Gỗ nhà cô tuyệt nhất!
Nhưng Doãn Kha Cẩn không vì vậy mà vui vẻ, thu lại nét mặt hơi nhu hòa vừa rồi, thậm chí còn có chút không vui, sau đó nhàn nhạt mở miệng, "Bác Thịnh chỉ là một công ty con của Giang thị, Giang thị nắm giữ nhiều cổ phiếu nhất nhưng cũng không trực tiếp quản lý, về phần phong cách, cách đối nhân xử thế của tổng giám đốc Giang nổi tiếng xa gần, tôi đây sao bì kịp, Vu tổng tán thưởng như vậy thật sự là quá khen." Nghe vào giống như là khiêm tốn nhưng Đa Bảo nhìn vẻ mặt của anh ta cảm giác anh ta để lộ ra vẻ khinh thường.
GATO! Chính là GATO!
Đa Bảo đứng sau lưng tức giận lườm anh ta cháy lưng.
Nói chuyện kết thúc rất nhanh, kế tiếp là tiệc mừng hợp tác, Đa Bảo cảm thấy không phải việc của mình nên chuẩn bị chạy.
"Quản lý, em đi đặt phòng khách sạn." Yêu Tinh muốn hấp dẫn sự chú ý của yêu nghiệt nên cố ý ở lại cuối cùng chậm chạp không đi để tìm một cơ hội.
"Không cần, tôi đã đặt xong xuôi rồi." Quét mắt đến Yêu Tinh một cái, lại nhìn thấy bóng dáng chạy khỏi phòng tiếp khách, sau đó chậm rãi mở miệng nói với Yêu Tinh, "Tối nay cô không cần đi, Hứa Đa Bảo, cô đi......"
Đa Bảo vừa đi tới cửa phòng tiếp khách liền nghe thấy giọng nói rõ ràng của yêu nghiệt vang lên, cả người hoá đá tại chỗ......
Cái gì?