Editor: Serena Nguyen
Thứ bảy, Đa Bảo sống chết lôi Cọc Gỗ đi gặp An Kha.
“Mộc Hi, đó là thanh mai trúc mã của em, là bạn thân quan trọng như bạn cùng phòng, anh nhất định phải cho em mặt mũi nha!” Đa Bảo ở trên xe vẫn lẩm bẩm.
Giang Mộ Hi chuyên tâm lái xe mắt nhìn phía trước chỉ hơi hơi gật đầu, hình như câu cuối cùng phải là lời anh nên nói......
Đến nhà hàng đã hẹn, Cọc Gỗ đi tìm chỗ đỗ xe, Đa Bảo xuống xe trước đứng ở cổng nhà hàng chờ anh, vừa vặn xe An Kha cũng đến.
“An Kha! Ở đây!” Đa Bảo nhìn thấy cậu ta thì vui mừng phất tay.
An Kha chậm rãi mở cửa sổ xuống từ trong xe nhìn về phía Đa Bảo.
Vừa lúc đó một chiếc xe lái đi, chỗ đậu xe kín như bưng vừa rồi trùng hợp trống ra một chỗ, An Kha không cần tốn nhiều sức đã được tiện nghi, ăn ở thật tốt.
Xuống xe đóng cửa xe, An Kha thấy chỉ có mình Đa Bảo không khỏi kinh ngạc, “Người nhà cậu đâu?”
“Cậu cho rằng ai cũng tốt số như cậu hả, anh ấy đi tìm chỗ đậu xe.” Đa Bảo đáp trả nhưng không biết Cọc Gỗ đã dừng xe xong chậm rãi đi tới từ đằng sau.
An Kha gật đầu ánh mắt vô ý liếc về nơi xa, sau đó tầm mắt rời khỏi khuôn mặt của Đa Bảo rồi......
“Giang tổng?” An Kha đột nhiên bật thốt lên.
Đa Bảo kinh ngạc, An Kha gặp người quen sao?
Theo bản năng quay đầu lại nhìn, nhưng trừ Cọc Gỗ nhà mình, phía sau cô chẳng còn ai khác.
“An Kha, cậu gọi ai đó?” Nghi ngờ hỏi.
“Giang tổng. Cậu đang làm ở Giang thị mà không biết?” An Kha còn có vẻ nghi ngờ hơn Đa Bảo.
Đa Bảo hơi hóa đá, sau đó có chút cứng ngắc mở miệng, “Anh ấy là Mộc Hi nhà tớ......”
“Đúng vậy...... Nhưng anh ta họ Giang, không phải cậu chủ của Giang thị Giang Mộ Hi sao?” An Kha tuyệt đối sẽ không nhận lầm người, bởi vì bọn họ công ty hợp tác cùng Giang thị khai thác trò chơi, là Giang Mộ Hi tự mình ra mặt ký hợp đồng, bọn họ gặp mặt không chỉ một lần, huống chi Giang Mộ Hi là người làm cho người ta đã gặp qua là không quên được, làm sao anh có thể nhớ lầm.
“......”
Đa Bảo cũng nói không ra lời, nhìn Cọc Gỗ càng đi càng gần, toàn thân cô từ từ trở nên cứng ngắc, đột nhiên cảm thấy người đàn ông này thật xa lạ...... thật xa lạ......
Giang Mộ Hi đến gần, mới đầu bởi vì cự ly xa cũng không có thấy rõ ràng người đứng bên người Đa Bảo là ai, nhưng khi anh đến gần bọn họ, mặt mũi người kia cũng càng rõ.
Giang Mộ Hi ngây người trong nháy mắt, sau đó nhìn về phía Đa Bảo, lúc này Đa Bảo đã mặt không đổi sắc, thậm chí còn có vẻ...... lạnh lùng mà anh chưa từng thấy.
“Giang Mộ Hi......” Bỗng dưng, Đa Bảo trực tiếp mở miệng.
Giang Mộ Hi không nhấc nổi chân, ngừng ở tại chỗ, chỉ cảm thấy tất cả tới quá đột ngột khiến anh không kịp ứng phó.
Anh biết đại khái đã xảy ra chuyện gì, lại không biết nên cứu vãn như thế nào.
“Bảo Bảo......” Anh mất hồn kêu lên một tiếng gọi cô.
Nhìn đến nét mặt anh, Đa Bảo cũng biết An Kha không lừa cô, lòng có chút đau nhói, cô không biết phải áp chế loại cảm giác này như thế nào, chỉ có thể mặc cho nó im hơi lặng tiếng xâm chiếm cơ thể.
Hứa Đa Bảo cô thật cmn ngu ngốc! Ngốc nghếch buồn cười nhất thế giới!
Không tiếp tục nói nhiều với anh thêm câu nào, Đa Bảo cười lạnh một cái kéo An Kha xoay người rời đi.
“An Kha chúng ta đi.”
“Đa Bảo!” Nhìn ánh mắt hoàn toàn thất vọng của cô, sau đó cô cũng không quay đầu lại mà rời đi, Giang Mộ Hi mới ý thức tới tính nghiêm trọng của sự tình, vội vàng đuổi theo muốn giữ cô lại.
“Bành!” Đa Bảo nhanh chóng ngồi lên xe An Kha, nặng nề đóng cửa lại, thờ ơ mặc cho anh gõ ngoài cửa xe.
“Đa Bảo! Xuống xe!” Giang Mộ Hi chưa từng không có phong độ như vậy, dù anh cố gắng cứu vãn thế nào, cô ngồi ở trong xe từ đầu đến cuối không có nhìn lại anh một cái.
Đó là cô mà anh chưa bao giờ gặp......
“Hứa Đa Bảo!” Giang Mộ Hi nặng nề vỗ cửa sổ xe kêu lên nhưng vẫn không có kết quả, lúc này An Kha vừa ngồi vào ghế lái định đóng cửa xe.
Giang Mộ Hi nhìn Đa Bảo cứ lạnh nhạt vậy, trực tiếp vòng qua đầu xe bước nhanh tới chỗ ghế lái.
“Hứa Đa Bảo! Xuống xe!” Gấp gáp và phiền não tấn công vào từng chỗ trong trái tim Giang Mộ Hi, loại cảm giác này khiến anh cảm thấy thật kinh khủng, nếu như có thể, bây giờ anh tuyệt đối sẽ phá hủy chiếc xe trước mắt này!
“An Kha lái xe!” Nhìn thấy anh có ý định muốn ngăn cản An Kha đóng cửa, Đa Bảo lập tức mở miệng nói với An Kha.
An Kha hiểu ý, trong lúc Giang Mộ Hi đưa tay ngăn cản anh đóng cửa xe chợt đóng cửa xe lại.
“Á......” Tay Giang Mộ Hi trực tiếp bị kẹp một nửa, đau đớn thể xác và tinh thần lan tràn xâm chiếm từng góc thân thể anh.
An Kha phát hiện kẹp đến anh vội vàng mở hé cửa xe, lúc này tay Giang Mộ Hi mới rút ra khỏi khe cửa được, nhưng nỗi đau mãnh liệt làm thế nào cũng không xua đi được, anh đứng tại chỗ, sắc mặt có chút tái nhợt.
An Kha đồng tình nhìn anh một cái, bởi vì không được Đa Bảo ân chuẩn nên không dám mạo hiểm Nhiên Hữu hành động, chỉ có thể đóng cửa xe từ từ khởi động xe......
“Đa Bảo!”
Lúc xe nghênh ngang rời đi, Giang Mộ Hi chịu đựng đau đớn đuổi theo vài bước, nhưng rất nhanh đã bị An Kha bỏ rớt lại thật xa.
......
Đa Bảo ngồi ở cạnh ghế lái, vẫn không lên tiếng, từ từ có mấy giọt nước mắt từ khóe mắt nhỏ xuống tay, ẩm ướt.
“Ai cho cậu đóng cửa!” Yên lặng đau lòng khóc thật lâu, đột nhiên cô vừa nức nở vừa quát một tiếng với lái xe An Kha.
An Kha nhất thời hóa đá, sau đó vô tội mở miệng, “Không phải cậu bảo tớ lái xe sao?”
“Tớ bảo cậu lái xe, không bảo cậu đóng cửa!”
“Không đóng cửa làm sao mà lái xe chứ......”
“Vậy cậu đóng cửa thôi, ai cho cậu kẹp tay anh ấy!” Đa Bảo vừa khóc vừa lớn tiếng trách cứ An Kha.
Hiện tại An Kha chỉ muốn mở cửa sổ ói máu, bà cô quá khó hầu hạ, dù sao anh cũng trúng đạn!
Đa Bảo điên cuồng rút khăn giấy, nhưng lại không đưa lên lau mặt.
Vừa rồi nhìn anh bị kẹp cô thấy như mình bị kẹp vậy, trái tim đau quá, đau không chịu được, nhưng anh thật khốn kiếp! Khốn kiếp từ đầu tới đuôi đều lừa cô! Cô không muốn đau lòng vì anh, nhưng khi nhìn anh bị cửa xe kẹp cô vẫn không có tiền đồ nhịn không được, nếu không phải là còn có một chút lý trí cô đã đi xuống rồi.
Đa Bảo càng nghĩ càng đau lòng, làm thế nào, làm thế nào...... Cô bị một khốn kiếp lừa gạt mất tất cả, mà ghê tởm hơn chính là cô còn yêu tên khốn kiếp này, cô thật là một ngu ngốc! Não phẳng!
——— —————— —————— —————— —————— ———————
“WTF! Cậu nói Cọc Gỗ là cậu chủ của tập đoàn Giang thị?”
Đa Bảo thật sự sợ dáng vẻ như chết của cô bây giờ sẽ dọa bố mẹ nên kêu An Kha đưa mình về ký túc xá, còn chưa tới buổi tối, ký túc xá chỉ có Bát Bảo, bởi vì cô quá thê thảm nên Bát Bảo ép cung cô nói ra chân tướng, sau đó Bát Bảo cũng không bình tĩnh được rồi.
Đa Bảo chỉ ôm cô ấy đau lòng khóc, khóc ướt cả vai phải của cô ấy.
“Xì! Đẹp trai nhiều tiền thì giỏi lắm sao! Giàu ba đời thì giỏi lắm sao! Bắt nạt cả chúng ta! Loại đàn ông này thì có gì phải khóc! Đàn ông không có thì tìm! Gương mặt như vậy đá đi cũng đỡ tức!” Bát Bảo lấy tay vỗ nhè nhẹ Đa Bảo an ủi cô.
“Đàn ông như quần áo! Cởi bỏ sẽ có cái mới, sau ba tháng là nhất định có thể quên anh ta! Có mấy đồng tiền dơ bẩn đã mang ra lừa gạt tình cảm, bà đây không lạ gì! Đẹp trai giàu có cái gì cũng đi chết đi!” Bát Bảo tiếp tục mắng, Đa Bảo lại khóc đến càng ngày càng bi thương.
“Bát Bảo......” Cô buồn bực ở trên vai cô ấy nức nở mở miệng.
“Nói! Muốn tớ đi gϊếŧ anh ta hay là đi nổ Giang thị! Chỉ cần một câu nói của cậu, lão tử lập tức đi đến taobao đặt phích nước!” Bát Bảo trượng nghĩa nói.
“Tớ...... Tớ và anh ấy...... Đã lên xe trước rồi.” Một lát sau truyền đến giọng nói uất ức của Đa Bảo, sau đó Bát Bảo cũng không có động tĩnh nữa.
“Mẹ nó! Lão tử lập tức lên taobao mua phích nổ tung trứng của thằng đó!” Hồi lâu sau, ký túc xá vang lên tiếng thét gào của Bát Bảo, “dư âm lượn lờ, cuồn cuộn như lũ”......