- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Style Vợ Đáng Yêu
- Chương 17: Khí tiết rớt đất
Style Vợ Đáng Yêu
Chương 17: Khí tiết rớt đất
"Em gái, không khóc, mạnh mẽ lên!"
Khi Đa Bảo bị trưởng phòng báo cho còn phải ở lại đào tạo thêm bốn tháng, Đa Bảo cảm thấy thế giới của cô trong nháy mắt biến thành hoang vu, nếu như trong tay cô có quả trứng, vậy nhất định đã là tan nát dưới đất, hơn nữa là tan thành mây khói dưới đất, còn mịn hơn cả tro cốt!
Cầm điện thoại của mình nghe Nhị hotgirl an ủi, Đa Bảo ở sân thượng Giang thị khóc đến thê thảm, bi thương, vừa nghĩ tới lại tăng thêm 4 tháng đào tạo, lần này còn là mình cô, cô đã cảm thấy mình sẽ không yêu nữa, thật sự sẽ không yêu nữa.
"Giang thị muốn thế nào, rõ ràng đã nói hai tháng, tại sao đột nhiên tăng thêm thời gian, hơn nữa cả phòng tài vụ chỉ có mỗi cậu bị bắt ở lại?" Bát Bảo ở đầu kia đoạt lấy điện thoại cũng rất oán giận.
"Trưởng phòng nói. . . . . . Trước tớ không tuân thủ quy định của Giang thị. . . . . . Camera giám sát cũng có video. . . . . . Là ý của cấp trên. . . . . . Bát Bảo. . . . . . Sao tớ lại xui như vậy chứ." Đa Bảo hai mắt đẫm lệ nức nở rất uất ức.
"Boss Giang thị chính là ngu ngốc, đừng để ý tới, bốn tháng thì bốn tháng, không phải là bốn lần gặp dì cả sao! Sợ cái gì!" Bát Bảo hào phóng an ủi Đa Bảo, Đa Bảo lại càng nghe càng đau lòng.
"Thủy thổ bất phục*, dì cả cũng nhớ nhà mà. . . . ." Đa Bảo thê lương trực tiếp gào lên, các loại chua xót, các loại uất ức xông tới, thế nào cũng xua đi không được.
* Không quen đất
Các bạn cùng phòng ngươi một lời ta một câu từng người một an ủi, Đa Bảo cũng không bình tĩnh lại, Giang thị quá tàn ác rồi, dùng cách thức ti tiện này lưu lại nhân viên công ty. Trong mắt Đa Bảo, còn đê tiện hơn Tiểu Tam mê hoặc đàn ông! Giang thị vô duyên đclmm! Boss Giang thị đúng là khí tiết* rơi đầy đất!
* khí tiết (tiết tháo): sự chính trực, cương nghị. dienedanleeequydno
Một người ngồi ở trên sân thượng ngửa mặt lên trời gào khóc kịch liệt, không hề chú ý tới bóng dáng sau lưng chậm rãi đến gần.
Còn đang khóc bù lu bù loa, đột nhiên trước mắt xuất hiện một tờ khăn giấy, còn có bàn tay sạch sẽ thon dài cầm khăn giấy.
Đa Bảo ngẩng đầu. . . . . .
"Mộc Hi. . . . . . Sao anh cũng chưa về?" Đa Bảo nhìn thấy anh xuất hiện có chút giật mình.
"Trong camera giám sát. . . . . . Không chỉ một mình cô không tuân theo kỷ luật. . . . . ." Cọc Gỗ nhẹ nhàng quệt quệt khóe môi trả lời Đa Bảo như vậy, lại làm cho Đa Bảo cảm thấy vừa tìm được tổ chức và chỗ dựa.
Cô không phải một mình, cô còn có Cọc Gỗ làm đệm lưng, dù sao có bạn cũng hơn một thân một mình, Đa Bảo nghĩ như vậy, trong lòng hơi dễ chịu hơn chút.
Trên sân thượng Giang thị có hai bóng dáng một cao một thấp, mặc dù bóng lưng có vẻ không phối hợp chút nào, nhưng là hình ảnh lại hài hoà khác thường, một bả vai thẳng tắp, một không ngừng nức nở.
Giang Mộ Hi nhìn Đa Bảo buồn bã khóc đến nỗi mắt sưng thành đào mật, nhìn lại một chút bên cạnh cô là tờ khăn giấy bị vò thành một cục, từ từ chất thành một đống, bộ dạng bắt đầu như có điều suy nghĩ.
"Mộc Hi, bây giờ tôi rất muốn cầm mấy phích nước đến phòng làm việc của người chèn ép chúng ta bùng cháy." Bỗng dưng, giọng nói to rõ của Đa Bảo vang lên bên tai anh. Serena Nguyen di3n[)anl3qu4d0n
Một giây trước vẫn còn trầm tư, một giây sau Giang Mộ Hi hồi hồn trong nháy mắt.
Đa Bảo không chú ý gì tới vẻ mặt của anh, trong đầu vẫn còn ảo tưởng mình cầm phích đầy nước nóng, sau đó nén từng cái từng cái vào phòng làm việc của tên cặn bã kia.
"Thình thịch bùm!" Cái phích nổ tung như mảnh lựu đạn, dù nổ không chết anh ta cũng hù chết anh ta, hù dọa không chết anh cũng dọa anh ta tiểu ra quần!
Thật thoải mái làm sao!
Ảo tưởng như vậy, tức giận của Đa Bảo vơi đi một chút.
"Mộc Hi, anh không tức giận sao?" Bỗng nhiên Đa Bảo cảm thấy Cọc Gỗ so với cô lại rất là bình tĩnh.
Cọc Gỗ nhìn về phía xa xa, khẽ dựa người ra sau, đôi tay thẳng tắp chống ra sau lưng có vẻ hết sức lười biếng, sau đó giọng nói bình thản, "Việc đã đến nước này, không thể thay đổi, chỉ có tiếp nhận." Dừng một chút vẻ mặt hơi nhu hòa chút, "Chịu khổ rồi sẽ đến ngày sung sướиɠ, chưa hẳn đã không là một chuyện tốt, không phải là cô thích phòng ăn cơm sao. . . . . ." Cọc Gỗ nghiêng đầu hai mắt mang theo nụ cười nhìn về phía Đa Bảo.
Đa Bảo hóa đá. . . . . .
Bốn tháng tự do của cô đổi bốn tháng ăn cơm Giang thị sao? Quá xa xỉ phải hay không? Cho xin!!!
"Anh thật hài hước." Đa Bảo coi như anh đang an ủi cô.
"A, Mộc Hi, anh đã từng gặp tổng giám đốc chưa?" Đa Bảo đột nhiên tò mò với tên boss vô duyên đó.
"Gặp qua một hai lần." Cọc Gỗ trả lời tự nhiên.
"Anh nói xem tổng giám đốc già hay trẻ?" Mặc dù Đa Bảo không hiểu rất rõ nội bộ Giang thị, nhưng dầu gì cô cũng là thanh niên tốt chú ý tin tức quốc gia, tình huống ở Giang thị, cô vẫn biết một chút xíu.
Chủ tịch Giang thị là một ông lão đức cao vọng trọng trong giới thương nghiệp, trong tin tức thường ra ngoài, Đa Bảo cảm giác nhìn ông rất thân thiết, bởi vì ông lớn lên giống ông lão ở KFC, chỉ là mấy năm trước khi con ông ấy qua đời trong vụ
tai nạn xe cộ, nghe nói ông đã giao Giang thị
cho cháu mình xử lý, người ngoài vẫn tò mò với người thừa kế Giang thị, chỉ là cháu trai này nhất định khiêm tốn chưa bao giờ xuất hiện trước mắt công chúng, hơn nữa hành tung vô cùng thần bí, Giang thị cũng khống chế nhóm truyền thông, cho nên Đa Bảo cũng không biết gì về anh ta cả, chỉ biết là có một người như thế.
Chỉ là cô tới Giang thị hai tháng cũng không thấy anh ta ra mặt, đừng nói là nhân viên đào tạo lại như cô, trước cô nghe nói trong Giang thị, nhân viên cấp cao cũng rất ít có cơ hội nhìn thấy anh, [)!3n[)anl3qu4d)n Đa Bảo cũng không biết anh lớn lên méo hay tròn, thật sự là quá nhỏ bé, mà Cọc Gỗ chỉ làm một chức vụ nho nhỏ, còn gặp qua anh rồi đấy.
Vào lúc này, ánh mắt đang nhìn cô của Cọc Gỗ có chút thâm ý, sau vẫn bình thản như nước mở miệng, "Cháu trai của ông ấy. . . . . ."
Đa Bảo chợt hiểu.
Cô cũng biết ông già không làm được chuyện thương thiên hại lý như vậy mà, đứa cháu kia còn mẹ nó là một cháu trai nữa!!!
"Anh ta kết hôn chưa?" Đa Bảo lại hỏi tiếp.
Lông mày Cọc Gỗ nhướn nhẹ lên lại làm cho người ta không dễ dàng phát giác.
"Chắc là chưa. . . . . ."
Anh dứt lời chỉ thấy Đa Bảo trầm mặc gật đầu một cái như đang nghĩ ngợi cái gì.
Bên này, Giang đại nhân bị cô hỏi như vậy lại thêm mấy phần hăng hái, nhiều hứng thú chờ đợi lời tiếp theo của cô.
Ai biết. . . . . .
"Tư bản đê tiện! Lão tử nguyền rủa con ngươi không có cúc hoa!"
Đậu xanh, mẹ nó chứ! Hứa Đa Bảo cô cũng biết tức giận đấy! Tức giận không nói ra thì không vui nổi, bất chấp đồng nghiệp, bất chấp khí tiết, boss cũng không có khí tiết, cô còn phải giữ khí tiết cái chết tiệt gì chứ! Nguyền rủa! Nguyền rủa là phương thức phát tiết tốt nhất! Thoải mái thật!
"Khụ khụ. . . . . ." Chỉ là, cô sảng khoái nhưng dường như Cọc Gỗ bên cạnh lại bị dọa sợ, cô vừa dứt lời chỉ nghe thấy Cọc Gỗ giống như bị nghẹn trong khí quản không thở nổi mà ho khan,.....
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Style Vợ Đáng Yêu
- Chương 17: Khí tiết rớt đất