Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Streamer Cung Thủ Thiên Tài

Chương 5

« Chương TrướcChương Tiếp »
Người xem đổ xô chế nhạo Sang-Hyeon sau khi anh chọn cây cung.

— Lần đầu tiên thực hiện thử thách dùng cung LOL!

— Đây là lý do tại sao thật thú vị khi xem lính mới.

- Tôi đã ngửi thấy mùi thất bại rồi.

Cuộc trò chuyện không làm Sang-Hyeon nản lòng mà còn tiếp thêm động lực cho anh ấy.

Dù sao thì mình cũng định chọn cây cung. Phản ứng của họ là một phần thưởng.”

Sang-Hyeon sẽ sử dụng cung bất kể thế nào và phản ứng của họ càng động viên anh nhiều hơn.

[Chọn Cung]

Trò chơi tiếp tục lại sau khi thông báo này xuất hiện.

Cung ở đằng kia. Tôi nên làm gì?

Một lính đánh thuê cấp cao khác mang theo cây cung. Trò chơi bảo anh hãy lấy nó đi, nhưng nó đã thuộc về người khác rồi. Sau đó, tình thế tiến thoái lưỡng nan của Sang-Hyeon ngay lập tức được giải quyết.

“Lấy vũ khí!”

Khi tên lính đánh thuê cấp cao đó nói xong câu nói của mình...

Bắn tung tóe!

Một ngọn giáo đâm xuyên qua đầu anh ta.

“Ư!”

Màn hình của Sang-Hyeon chuyển sang màu đỏ khi máu đỏ thẫm bao phủ khuôn mặt anh.

Woah...

Sang-Hyeon cứng người vì sốc.

- LOL người mới bắt đầu thật dễ thương.

— Haha tôi không nghĩ anh ấy biết tên lính đánh thuê đó sẽ chết ngay lập tức.?

- Cưng đã giêt anh ây! Cưng chính là thủ phạm!

— Trò chơi sẽ tiến triển như vậy nếu cậu chọn cung.

Người xem chế nhạo phản ứng của anh ấy. Năm người họ có cảm giác như năm mươi người.

Tôi đoán đây là cách trò chơi tiến triển nếu tôi chọn cung.

Tên cướp gϊếŧ lính đánh thuê cấp cao cũng gục ngã khi Sang-Hyeon đánh giá tình hình.

Bụp!?

“Này, lính mới! Chú ý vào!"

[CHỈ HUY LÍNH ĐÁNH THUÊ ROMAN]

Người chỉ huy phụ trách nói một cách kiên quyết và ánh mắt của anh ta có vẻ sắc bén như một con đại Pang.

— Roman...

— Ôi...tôi đang bị PTSD

*PTSD : Chấn rối loạn căng thẳng sau sang chấn

— LOL!! Tên khốn xấu tính đó...

— Này! Đừng đυ.ng vào người mới của chúng tôi!

Có vẻ như Roman không phải là một chỉ huy tốt xét theo cuộc trò chuyện.

Chà, mình phải sống sót bằng cách nào đó.

Sang-Hyeon nhanh chóng chộp lấy cây cung từ xác của người lính đánh thuê cấp cao.

Whip.

[Cung đã được trang bị]

Roman nghiêng đầu.

"Cây cung? Tôi không rõ về điều này. Cho tôi xem cậu làm được những gì nào."

Roman bỏ đi với thanh kiếm của mình khi một tên cướp phát hiện ra họ.

“Cái gì cơ, còn một kẻ nữa à?”

Sang-Hyeon đã lắp xong một mũi tên.

Bắn!

Mũi tên xuyên qua tên cướp, hắn không kịp phản ứng.

Slash!

Roman kết liễu tên cướp bằng thanh kiếm của mình.

- Ôi ôi, anh ấy đánh anh ấy rồi, cười lớn.

- Sự may mắn của người mới.

Người xem khen ngợi anh đã bắn trúng mục tiêu đầu tiên. Trong khi đó, Sang-Hyeon đã làm quen với cơ chế bắn cung trong trò chơi này so với trò chơi trước mà anh ấy chơi.

Nó có cảm giác tương tự như trò chơi Olympic đó, nhưng vẫn hơi khác so với bắn cung thực sự.

Anh ta chỉ bắn một phát, nhưng đã có thể biết được giữa bắn cung hiện đại và bắn cung truyền thống khác nhau thế nào. Anh cảm thấy nhẹ nhõm vì trò chơi bắn cung này có vẻ dễ hơn trò chơi Thế vận hội.

“Được rồi, tôi nghĩ là tôi hiểu được rồi.” Sang-Hyeon thì thầm với chính mình khi nhìn xung quanh.

Có bao nhiêu kẻ thù?

Một tên cướp đứng ngay trước mặt anh, nhưng Sang-Hyeon đã kiểm tra xung quanh trước. Anh ta phát hiện tổng cộng khoảng hai mươi tên cướp và ba lính đánh thuê.

3 đấu với 20

Không có nhiều đồng minh còn lại. Đây dường như là một khoảnh khắc của nhân vật chính.

Còn mũi tên thì sao?

Sang-Hyeon kiểm tra những mũi tên còn lại của mình và đếm chính xác hai mươi.

Mình chỉ có một cơ hội thôi sao?

Anh ta phải bắn trúng mọi phát trừ khi tìm được thêm mũi tên.

“Tôi phải gϊếŧ một tên trong mỗi phát bắn.”

Thud!

Anh ta bắn ra một mũi tên khác và thậm chí trông như thể anh ta vô tình buông tay. Bất chấp điều đó, mũi tên đã bắn trúng mục tiêu một cách hoàn hảo.

“Ư!”

Thịch!

Tên cướp gục xuống khi mũi tên đâm vào trán. Anh ta chết ngay tại chỗ, cơ thể bất động.

―Wow, một cú headshot!

— Cái quái gì vậy, cậu ta vừa bắn mà không thèm nhìn à?

— Kingdom Age toàn chỉ dựa vào may mắn, không có kỹ năng. Game rác.

Người xem không ngờ Sang-Hyeon lại có được cú headshot. Họ trở nên phấn khích trước sự thật đơn giản này.

“Có phải mũi tên thường là một phát, một mạng?”

Sang-Hyeon đã biết câu trả lời mặc dù là người mới.

―Trò chơi này khá thực tế. Nếu cậu bắn trúng điểm yếu của mục tiêu thì kẻ địch sẽ chết ngay lập tức.

— Ngay cả các cơ quan nội tạng cũng được đặt một cách thực tế.

— Ngoài ra còn có cơ chế bắn headshot, vì vậy nếu bạn bắn được nó, bạn sẽ tiêu diệt kẻ địch ngay lập tức.

Họ cho anh ấy biết những thông tin có giá trị về những cú đánh đầu và những điểm quan trọng khác trong trò chơi.

"Ah tôi hiểu rồi. Cảm ơn bạn đã giải thích RubySword. Vậy ra, còn có những điểm headshot và những điểm yếu chí mạng khác.”

Sang-Hyeon giao tiếp với người xem một cách tự nhiên, điều này đã giúp ích rất nhiều cho quá trình phát sóng của anh ấy.

“Vậy thì hãy làm lại lần nữa. Một phát một mạng cho mỗi kẻ thù.” Sang-Hyeon thờ ơ nói khi anh kéo dây cung.

―Cái gì?!

— Ah, sự tự tin của một người mới… Dễ thương quá!

— Dun dun...

Bọn họ liên tục chế nhạo anh, nhưng anh không quan tâm. Anh ấy sẽ trả đũa bằng những kết quả giống như tư duy thể thao thông thường của mình.

Swoosh!

Những cú bắn liên tục bay đi.

Thịch!

Một trong những cái đầu của tên cướp đã trở thành một quả táo xiên.

– Hả?!

―Headshot!? Lại lần nữa?

―???

Anh ấy đã tung ra cú bắn mạnh mẽ và hoàn hảo hơn nhiều so với trước đây. Sang-Hyeon giờ đã hoàn toàn hiểu được cơ chế hoạt động và ngày càng tự tin hơn.

Mình nghĩ trò chơi này sẽ khó. Có lẽ phần hướng dẫn lúc nòa cũng dễ chơi.”

Lúc đầu, Sang-Hyeon lo lắng vì anh chỉ bắn vào mục tiêu tĩnh khi bắn cung. Tuy nhiên, các mục tiêu liên tục di chuyển trong trò chơi này. Nỗi lo lắng này nhanh chóng tan biến sau khi anh nhanh chóng nắm được cách tấn công các mục tiêu đang di chuyển.

“Còn hai phát nữa, tới liền đây!”

Shoosh! Shoosh!

Sau đó, anh ta bắn những mũi tên không ngừng.

- ???

- Chết tiệt!

- Lại bị headshot á?

- Cái quái gì vậy.

- Anh ta có aimbot không vậy?

Bụp.

Những tên cướp khổng lồ lần lượt gục ngã khi Sang-Hyeon bắn.

"Chết tiệt!"

“Ugh!”

“Ư!”

Những tên còn lại trở nên tức giận khi chúng tìm kiếm Sang-Hyeon. Tuy nhiên, anh ta đã trốn sau xe ngựa và thay đổi vị trí.

“Ở đâu… Hắn ấy ở đâu?”

"Chết tiệt! Sếp ơi!"

“Điều này không thể được!”

Bọn cướp hoảng sợ. Mỗi thành viên của chúng đều ngã xuống chỉ bằng một phát bắn, nên họ không thể xác định được vị trí của cung thủ.

Swoosh!

Một người nữa ngã xuống khi có thứ gì đó rít lên trong không khí.

“Ugh!”

"Lại!?"

Dù là kẻ xấu nhưng giờ đây có thứ gì đó săn lùng chúng như trong phim kinh dị.

"Tìm hắn di! Hắn ở bên phải!”

Một tên cướp cầm khiên phần nào đã đoán ra được những mũi tên đến từ đâu.

“Một tấm khiên… Mình nghĩ mình sẽ bị chặn mất.”

Tên cướp đó là kẻ rắc rối nhất theo quan điểm của Sang-Hyeon. Hắn ta giơ chiếc khiên vừa đủ cao để che đầu và không để lộ nhiều sơ hở. Tuy nhiên, đồng minh của Sang-Hyeon đã vượt qua được.

“Raaaa!”

Clash!

Một người lính đánh thuê giả chết đứng dậy và vung rìu vào tên cướp cầm khiên. Tên cướp chặn được, nhưng điều đó đủ khoảng trống cho Sang-Hyeon.

Sang-Hyeon thậm chí còn có thời gian để đưa ra nhận xét.

“Có sơ hở.”

Úp!

Mũi tên xuyên qua đầu tên cướp như mọi phát bắn trước đó.

“Ư!”

Bụp.

Những tên cướp khác hoảng sợ sau khi thủ lĩnh của chúng ngã xuống.

“S-Sếp!”

“Chết tiệt!”

"Chết tiệt!"

"Chết tiệt, mày đang ở đâu!"

Họ không phải là những người duy nhất bị sốc.

- Cái quái gì vậy?!

- The hell?

- Anh ta đã gϊếŧ thằng thủ lĩnh rồi???

- Huh?

Hả, bạn không được phép gϊếŧ thủ lĩnh à?

Sang-Hyeon gãi đầu bối rối.

“Tôi không được phép gϊếŧ thủ lĩnh sao?”

Chatterbox RubySword đã trả lời câu hỏi của anh ấy.

— Không phải thế... chỉ là... con trùm thường không chết dễ dàng như vậy đâu...

“Nhưng cậu nói bắn trúng đầu là gϊếŧ ngay lập tức mà.”

- Ừ, nhưng hắn ta thường không bị bắn vào đầu!

“Nhưng anh ta vừa bị đó thôi?”

- Không… không, lẽ ra hắn ta không nên ngã xuống dễ dàng như thế!

Sang-Hyeon không hiểu vì chiếc khiên là điểm khác biệt duy nhất giữa tên trùm và những tên cướp khác.

— Trùm không chỉ có khiên mà còn có tốc độ phản ứng điên rồ. Hắn ta thường né tránh mọi thứ trừ khi đó là cú đánh có sức mạnh tối đa. Đáng lẽ hắn cũng sẽ xuất hiện trong đoạn cắt cảnh tiếp theo.

- Ôi trời, không có đoạn cắt cảnh nào cả. Chuyện gì đang xảy ra vậy LOL

- Đó có phải là lỗi không?

Những người xem khác giải thích và hưởng ứng.

“Sức mạnh tối đa? Dùng hết sức… Không, ý tôi là, nó không khó đến thế nếu bạn nói về việc kéo dây cung hết cỡ.”

— Nhưng sau đó việc bắn mũi tên trở nên khó khăn hơn nhiều.

“…”

Biểu cảm của Sang-Hyeon cứng đờ.

Nó đáng lẽ phải như vậy sao?

Anh ấy luôn kéo đến mức tối đa, hay nói theo thuật ngữ bắn cung, là bắn một cách toàn diện.

— Nhìn vào khuôn mặt của bạn, bạn đã bắn với sức mạnh tối đa trong suốt thời gian qua à?

―Điều đó có thể không? Tất cả các cú bắn của cậu ấy đều là những cú đánh vào đầu.

Sang-Hyeon muốn biết thêm nhưng không thể cứ hỏi mãi. Trò chơi cần phải tiếp tục vì người xem đến để giải trí chứ không phải để dạy anh ấy.

“Hãy để tôi tiếp tục trò chơi bây giờ.”

Sang-Hyeon tiếp tục chơi.

Kéo sợi dây...

Swoosh!

Một lần nữa, một loạt mũi tên lại bắt đầu.

Thịch!

Anh ta kiên trì thực hiện một phát mỗi lần tiêu diệt như anh ta đã tuyên bố trước đó.

Chỉ cần một phát là bạn bắn trúng đầu họ? Tôi đoán nó dễ dàng vì nó là phần hướng dẫn.”

Úp! Úp!

Anh ta bắn cả năm mũi tên vào trán kẻ thù. Mũi tên cuối cùng xuyên qua đầu tên cướp mà Roman đang chiến đấu. Roman quay lại với vẻ mặt sửng sốt.

“Cậu là người đã bắn mũi tên đó phải không?”

Trò chơi tiếp tục đến đoạn cắt cảnh tiếp theo.

***

“Argh!!! Chết đi, bọn cướp!”

Những người lính đánh thuê còn lại đã kết liễu bọn cướp nhờ Sang-Hyeon. Họ cũng có trang bị và kỹ năng tốt hơn so với bọn cướp.

"Chết! Đồ khốn!”

“Argh!”

Slash!

Rìu và giáo của họ đã cày xới bọn cướp và lính đánh thuê cuối cùng đã giành chiến thắng.

“Huff... Puff... Này anh chàng mới đến.”

Một trong những lính đánh thuê cao cấp đầy máu tiến đến Sang-Hyeon, nhưng đôi mắt anh ta trông sống động hơn bao giờ hết. Chỉ huy Roman, vai trò của ông là nghiền nát linh hồn của bọn gà mới và cảnh báo họ rằng đây sẽ không phải là một trò chơi thân thiện.

-Này, đừng có ác ý với người mới nhé! Đã lâu rồi chúng ta mới có thành viên mới!

— Không biết ông ta định nói gì đây?

Thump.

Roman đặt tay lên vai Sang-Hyeon.

“Cậu... cậu là ai? Tôi chưa bao giờ thấy ai bắn tên giỏi như cậu cả.”

Sang-Hyeon không nghĩ nhiều về điều đó vì anh ấy thường nghe điều đó với tư cách là một tuyển thủ chuyên nghiệp. Đúng hơn là, phòng chat trò chuyện trở nên hào hứng thay anh ấy.

- ???

- Đoạn hội thoại gì thế này?

— Wow....

— Ông ta nói với tôi rằng tôi sẽ khó sống sót với những kỹ năng như cứt và ổng sẵn sàng kết liễu tôi nếu tôi muốn được ra đi thanh thản đấy?

— Roman, ông già đó đang khen ngợi ai đó à? Đây không phải là một lỗi sao?

— Thằng cha Roman này... dạo này biết nói chuyện tử tế à?

Roman có thái độ khét tiếng nhưng lại nhìn Sang-Hyeon bằng ánh mắt ấm áp giống như thầy của Sang-Hyeon mười năm trước.

"Bạn tên là gì? Tôi chắc chắn sẽ ghi nhớ nó và kể cho đội trưởng về bạn.”

Blip.

[CHỌN TÊN CỦA BẠN]

Sang-Hyeon nghĩ về điều đó và nhận ra rằng anh ấy thậm chí còn chưa quyết định tên cho người phát trực tiếp.

Hmm...

Anh ấy nghĩ tới món ăn nhẹ yêu thích của mình mà không cần suy nghĩ nhiều.

[ALMOND]

* Almond : Almond

Roman tỏ vẻ khó xử và gọi Sang-Hyeon bằng cái tên đó.

“Ồ, Almond. Tôi chắc chắn sẽ ghi nhớ nó.”

Roman không phải là người duy nhất nhớ tên anh ấy. Mọi người bắt đầu bàn tán về một người chơi tên Almond tối hôm đó tại một diễn đàn cộng đồng nào đó.

[Hôm nay tôi thấy một stream lạ. Anh chàng này tên là Almond...]
« Chương TrướcChương Tiếp »