“Không thể tin được là nó lại giống đến thế.”
Sang-Hyeon cảm thấy ngạc nhiên về độ chính xác của Thế vận hội thực tế ảo này.
– Tuyệt vời!
- Yu Sang Hyeon! Yu Sang Hyeon!
— Ah, tuyển thủ Yu Sang-Hyeon đã bước lên với cây cung của mình. Bạn nghĩ sao? Tuyển thủ Yu Sang-Hyeon đã thể hiện tiềm năng thiên tài từ khi còn trẻ và...
Tiếng cổ vũ và những lời bình luận mà anh ấy thỉnh thoảng nghe được trong những ngày còn là vận động viên khiến anh ấy lo lắng như thể anh ấy thực sự đã thi đấu tại Thế vận hội.
Thình thịch, thình thịch.Điều đó đáng lẽ không thể xảy ra, nhưng anh có thể nghe thấy nhịp tim mình đập thình thịch trong tai. Đôi môi ảo của anh cũng có cảm giác khô khốc.
Một mục tiêu quen thuộc cách đó 70 mét với những vòng tròn ba màu: đỏ, vàng và xanh. Giấc mơ của anh cuối cùng cũng xuất hiện trước mặt anh. Đã bao lâu rồi anh chưa đứng như thế này?
“Ồ.”
Sang-Hyeon ngay lập tức rút một mũi tên để cảm nhận.
Keeeeek.
Âm thanh và cảm giác lắp một mũi tên đem lại cảm giác quen thuộc. Tim anh đập rộn ràng trước cảm giác sống động đó.
N-Nó thực sự hiệu quả?
Một vấn đề luôn nảy sinh khi anh ở trong tư thế giữ vị trí sau khi kéo dây. Anh nhìn vào bàn tay phải của mình.
“...!”
Đáng lẽ tay phải của anh ấy lúc này đang run rẩy, nhưng nó vẫn đang kiên quyết kéo sợi dây như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Sang-Hyeon sững người một lúc khi cổ họng anh nghẹn lại.
“…”
Anh nuốt xuống những gì có thể là nỗi buồn hay niềm vui và cẩn thận cảm nhận cây cung.
Nó hơi khác một chút.
Độ căng của sợi dây dựa trên sức mạnh của anh ấy, độ bám, v.v. Những chi tiết nhỏ chắc chắn có cảm giác sai sót, nhưng những điều đó không quan trọng. Anh có thể làm quen với chiếc cung đồ chơi này miễn là anh có thể kéo dây như bình thường.
Hãy làm điều này.
Anh lắp mũi tên lần nữa và chuẩn bị bắn. Đôi mắt thoáng ẩm ướt của anh ta nhìn trừng trừng vào mục tiêu.
Sang-Hyeon bước vào trận chiến giữa mình và mũi tên. Bắn cung luôn là cuộc chiến thầm lặng giữa bản thân và mũi tên. Người chơi phải biến mũi tên thành của mình trong trận chiến đẫm máu thầm lặng này.
Nó bắt đầu với một trận hòa đầy đủ. Màn dạo đầu thiết yếu này xảy ra khi anh kéo mũi tên vào vị trí phù hợp nhất với mình. Độ chính xác và ổn định của tay phải là yếu tố then chốt trong giai đoạn chuẩn bị, vì vậy Sang-Hyeon đã phải mất một lúc lâu.
Keeek!?
Tuy nhiên, sợi dây vẫn còn trên mũi và môi của anh ấy như thể anh ấy đã làm điều đó vào ngày hôm qua. Tay phải của anh theo bản năng đặt dưới cằm ở tư thế cầm hoàn hảo.
Cảm giác cầm nắm của anh ấy thật hoàn hảo, nhưng...
Trọng lượng của cây cung và độ căng của dây thấp hơn mình nghĩ. Có phải người mới bắt đầu cũng có thể làm được không?
Sự nhẹ nhàng thực sự khiến anh cảm thấy khó chịu. Anh không cảm thấy sức nặng quen thuộc, vì vậy anh ta dùng nhiều sức hơn mức cần thiết và mục tiêu của anh ta bắt đầu chao đảo.
"Lại nào."
Cuối cùng, anh ta hạ cung tên xuống mà không bắn.
***
Ju-Hyeok và người chủ nuốt nước bọt khi Sang-Hyeon lắp một mũi tên. Ánh mắt của anh đột nhiên thay đổi.
“Đ-Đù!! Chuyên nghiệp là một chuyện. Tư thế của anh ấy ở một đẳng cấp khác rồi!”
“Ư-Ừ, em chỉ được nghe nói về nó thôi. Đây cũng là lần đầu tiên em được tận mắt chứng kiến.”
Ju-Hyeok không bao giờ biết Sang-Hyeon có thể biểu hiện như vậy.
Đó là Yu Sang-Hyeon?
Sang-Hyeon chỉ nhắm cây cung của mình trong một trò chơi, nhưng nó khiến bất cứ ai xem đều có cảm giác như đang bị săn đuổi. Sự im lặng bao trùm như sương mù. Nếu gió thổi có lẽ nó sẽ dừng lại đối với anh ấy.
"Huh? Tại sao anh ta không bắn?”
“...?”
Sang-Hyeon đột nhiên đặt cung tên xuống.
“Vấn đề ở tay phải có còn ảnh hưởng đến tinh thần của anh ấy không?”
Ju-Hyeok cắn môi dưới và người chủ bên cạnh lên tiếng.
“Anh đã từng thấy điều này xảy ra trước đây ở Thế vận hội. Em biết đấy đôi khi mấy tuyển thủ thỉnh thoảng cũng làm điều này. Đó không phải là một dấu hiệu tốt, nhưng cũng không có gì đặc biệt cả”.
“À, đúng rồi.”
“Chắc anh ấy căng thẳng lắm.”
Ju-Hyeok nhớ lại cách một cung thủ Olympic giương cung và mũi tên lên trước khi hạ nó xuống. Các vận động viên cũng phải vật lộn với sự lo lắng và áp lực trong khi thi đấu.
Sang Hyeon? Lo lắng?
Yu Sang-Hyeon trở nên lo lắng chỉ vì một trò chơi thực tế ảo? Ju-Hyeok không thể tưởng tượng được điều đó vì anh biết Sang-Hyeon hành động thế nào ở nơi làm việc. Anh chàng đó luôn tỏ ra thoải mái trong mọi việc.
Anh ấy chắc hẳn rất thích nó.
Ju-Hyeok nhận ra Sang-Hyeon yêu thích môn bắn cung đến nhường nào và chắc hẳn anh ấy đã nhớ nó đến nhường nào. Anh ấy có thể nhận ra từ cử chỉ, biểu cảm và thậm chí cả hơi thở của Sang-Hyeon.
Sự lo lắng của anh ấy là có lý. Có lẽ cảm giác như được gặp lại người mà bạn thích sau một thời gian dài.
Không phải tiền chỉ là một cái cớ sao?
Có vẻ như Sang-Hyeon không muốn kiếm tiền từ việc chơi game. Đúng hơn là anh ta muốn lấy đó làm cái cớ để quay lại với cung thuật. Anh muốn thoát khỏi cuộc sống công việc nhàm chán và quay trở lại với môn bắn cung ở cánh đồng rộng lớn này. Bà của anh cũng đã qua đời cách đây không lâu.
Sang-Hyeon chỉ đi làm vì bà của anh ấy. Một năm đã trôi qua kể từ đám tang của bà. Có lẽ anh ấy muốn trút bỏ gánh nặng đó và làm theo những gì trái tim mách bảo.
Trái tim của anh ấy đang hướng anh ấy làm điều...
Nó không liên quan gì đến Ju-Hyeok, nhưng tim anh cũng bắt đầu đập nhanh. Cảm giác thế nào khi làm những gì trái tim mình mong muốn và trở thành người giỏi nhất trong lĩnh vực đó? Ju-Hyeok chưa bao giờ trải nghiệm điều đó trước đây.
“Này, anh ta lại lắp mũi tên nữa rồi.”
Người chủ huých vai Ju-Hyeok.
“Ồ…”
Mọi chuyện xảy ra nhanh đến mức Ju-Hyeok chỉ có thể phản ứng như vậy.
Ối!?
Sang-Hyeon bắn mũi tên như một dòng nước.
“!”
Mũi tên của anh ta có vẻ khác biệt ngay cả với đôi mắt chưa được huấn luyện của Ju-Hyeok.
“C-cái gì cơ?” ông chủ kêu lên. Mũi tên vẫn chưa hạ cánh nhưng họ đã biết nó sẽ trúng hồng tâm khi Sang-Hyeon thả nó ra.
Ffft!
“Ồ!”
"Anh ta là ai? Điều này khác với môn bắn cung mà anh biết!”
Hầu hết mọi người chỉ từng xem các cuộc thi bắn cung giữa những người chuyên nghiệp với nhau. Công chúng sẽ không xem trừ khi nó diễn ra tại Thế vận hội.
Tuy nhiên, Sang-Hyeon dường như vượt trội hơn những gì họ từng thấy trước đây. Họ không hiểu, nhưng họ cảm nhận được? Cũng giống như động tác double axle của Kim Yuna* trông thanh lịch hơn động tác triple axle không ổn định của những vận động viên trượt băng khác.
*Kim Yuna : Cựu vận động viên trượt băng nghệ thuật của Hàn Quốc, được mênh danh là “quốc bảo” trượt băng, “nữ hoàng sân băng”, “quốc bảo nhan sắc” của HànKhả năng bắn cung của Sang-Hyeon hoàn toàn ở một đẳng cấp khác.
Pew!
Anh ta bắn một mũi tên khác và nó tự nhiên rơi vào hồng tâm như thể bị hút vào.
Pew!
Ba phát liên tiếp đều ghi được mười điểm.
Sang-Hyeon không dừng lại ở đó. Anh ta ngay lập tức bắn thêm hai phát nữa.
Pew! Pew!
Cái bia bây giờ trông thật là thảm thương.
Mười!
Mười!
Không có sự căng thẳng nào còn lại và những tiếng hò hét điểm số hoàn hảo trở nên vô nghĩa. Sang-Hyeon tiếp tục bắn và mọi mũi tên đều trúng chính giữa.
Ju-Hyeok nghĩ rằng câu nói Dễ như đếm một, hai, ba được tạo ra sau khi xem màn bắn cung của Sang-Hyeon.
“Nhưng anh đã nói nó sẽ khác với đời thực mà.”
“Ừ, ừ… Rất nhiều vận động viên không thể quen được với điều đó, nhưng anh ấy thì khác. Họ thường gặp khó khăn lúc đầu và cải thiện sau đó. Anh bạn này…”
Ông chủ gãi đầu.
“Anh không biết gì về bắn cung, nhưng không phải anh ta hoàn toàn khác biệt sao? Anh ấy ở một đẳng cấp khác. Đây có phải là môn bắn cung mà chúng ta biết không?”
Ju-Hyeok nói với anh ấy rằng Sang-Hyeon từng là vận động viên giành huy chương vàng quốc gia trẻ nhất của Hàn Quốc.
"Người trẻ nhất?"
“Ừ, anh ấy đã kể với em khi hai đứa đi uống chút rượu.”
“Nếu đó là giải đấu quốc gia của Hàn Quốc thì về cơ bản không phải điều đó khiến anh ấy trở thành nhà vô địch thế giới trẻ nhất từ trước đến nay sao?”
“Đáng lẽ anh ấy phải thế.”
"Thật phi thường. Anh ngay cả với những người bình thường thì điều này cũng khác biệt lắm rồi nếu em ở cấp độ đó.”
Những tiếng reo hò lớn phát ra từ màn hình.
– Woooooooooo!
- Một điểm tuyệt đối! Tất cả đều ở hồng tâm của mục tiêu! Đáng kinh ngạc!
- Ôi trời, tôi không thể tin được! Anh ấy cũng đã phá kỷ lục về thời gian quay! Thật không thể tin được!
Trò chơi kết thúc với việc Sang-Hyeon bắn từng mũi tên vào chính giữa.
Sssss.
Nắp viên nang từ từ nâng lên cùng với âm thanh của không khí thoát ra. Ju-Hyeok nghĩ Sang-Hyeon sẽ tự tin ngồi dậy và mỉm cười, nhưng anh ấy không bước ra.
“Điều gì khiến anh ấy mất nhiều thời gian thế?”
Ju-Hyeok đến gần vì nghĩ rằng tên ngốc này không biết cách thoát ra khỏi khoang chứa.
“Này anh bạn, anh không biết cách…”
Tuy nhiên, Ju-Hyeok dừng lại khi nhìn vào trong.
Sang-Hyeon đang khóc với nước mắt lã chã trên mặt. Anh nức nở như một đứa trẻ muốn trút hết những cảm xúc trong mười năm không thể cúi đầu.