Chương 2

Skill stream

Sang-Hyeon không biết, nhưng có một thị trường dành cho chúng. Trên thực tế, có nhiều streamer có kỹ năng cao hơn những streamer khác.

"Bubblegum."

Streamer mà anh ấy thích xem nổi tiếng là người game chơi game dở.

Huh, vậy chương trình phát sóng của Bubblegum là dành cho những người không chơi game.

Sang-Hyeon phát hiện ra rằng thuật toán đã đề xuất cho anh những video này vì anh cũng không chơi game. Hầu hết những người xem các buổi phát kỹ năng đều là những game thủ đam mê muốn cải thiện kỹ năng của bản thân.

“Mình không thể tin được là bọn họ học chỉ để chơi game giỏi.”

Sang-Hyeon nhận ra mình đã coi thường các game thủ. Thế giới này cũng giống như thể thao. Bạn phải trau dồi kỹ năng của mình và những người khác sẽ đánh giá bạn dựa trên đó. Hầu như không có chuyện gì xảy ra nhờ may mắn. Họ cạnh tranh bằng kỹ năng và thực lực. Một trận chiến cạnh tranh thực sự!

“Cái này thật tuyệt.” Sang-Hyeon lẩm bẩm khi nhấp một ngụm nước.

Anh ngưỡng mộ lối sống như vậy từ khi còn trẻ. Cạnh tranh công bằng chỉ bằng năng lực và từng bước vươn lên đồng thời hoàn thiện bản thân.

Tuy nhiên, xã hội hoạt động trái ngược với những quy tắc này. May mắn quyết định khoảng 30% mọi thứ và mối quan hệ con người có ý nghĩa quan trọng hơn năng lực. Ngay cả Sang-Hyeon cũng từng là hire nepo.

Khả năng của một người thậm chí có thể không được để ý nếu như họ không xuất thân từ một trường đại học danh tiếng, tốt nghiệp với tấm bằng loại xuất sắc và có mối quan hệ rộng. Thế giới thực ưa chuộng vẻ ngoài bóng bấy hơn là giỏi trong công việc. Tóm lại, xã hội có quá nhiều biến số.

"Hãy làm nó."

Sang-Hyeon nghĩ rằng anh ấy có thể làm tốt trong thế giới game thủ này.

***

Hai ngày trôi qua sau khi Sang-Hyeon từ chức.

"Ông có điên không!" Một đồng nghiệp đã hét vào mặt anh trong quán cà phê của công ty.

Kim Ju-Hyeok là đồng nghiệp duy nhất ở nơi làm việc mà Sang-Hyeon có thể tâm sự.

Ju-Hyeok sống trái ngược với cuộc đời của Sang-Hyeon. Anh lớn lên trong một gia đình khá giả, vào một trường đại học danh tiếng, lấy bằng của một trường cao học danh tiếng ở Mỹ và tìm được việc làm tại một tập đoàn nổi tiếng. Anh ấy là một người ưu tú của giới thượng lưu.

"Ông nghĩ rằng tôi điên?"

Sang-Hyeon nghĩ đến việc xem xét lại nếu như Ju-Hyeok phản đối quá gay gắt.

“Ô-Ông nghĩ mình có tỉnh táo không vậy?”

"Tại sao không? Tôi thực sự ổn."

“Ông đã nói là ông chưa bao giờ chơi game trước đây mà.”

"Ừ."

“Ha.”

Ju-Hyeok cố gắng làm ra vẻ mặt chết lặng nhất có thể.

"Đồ ngốc! Vậy là ông sẽ dùng số tiền tiết kiệm được để đặt cọc căn hộ của mình và mua một viên nang à?”

Anh ta nói to đến mức các nhân viên gần đó nhìn họ.

“Tôi... cũng có khoản trợ cấp thôi việc đó, được chứ? Hạ giọng xuống đi.”

“Một trưởng bộ phận bị sa thải có thể nhận được bao nhiêu tiền trợ cấp thôi việc?”

“Tôi bị sa thải vì tái cấu trúc nên có hơi khác một chút.”

“Haa.”

Ju-Hyeok ôm lấy đầu mình vì thất vọng.

Sang-Hyeon nói hơi thô lỗ, nhưng anh ấy thông minh hơn hầu hết những người tốt nghiệp từ mấy đại học danh tiếng.

Vấn đề của anh ấy là thỉnh thoảng anh ấy lại làm những việc như thế này.

Đôi khi, sự thông minh của Sang-Hyeon trở nên điên rồ như bây giờ khi anh nói rằng anh sẽ tiêu hết tiền tiết kiệm của mình vào một viên nang. Sau đó, anh ấy nói rằng anh ấy sẽ ăn ở căng tin của nhân viên vào các ngày trong tuần và thưởng thức ramyeon vào cuối tuần.

“Bạn ơi, cứ đi Las Vegas chết tiệt hay gì đó đi. Có lẽ ông sẽ khá hơn.”

“Nhưng tôi chơi bài tệ lắm.”

“Đó chỉ là một cách nói tu từ thôi. Cách Nói Tu Từ!"

Ugh, tên khốn khó chịu này.?

Ju-Hyeok tự nghĩ rằng tất cả các thiên tài đều có một con ốc vít lỏng lẻo ở đâu đó.

“Ông đã nghỉ tập bắn cung bao lâu rồi?”

“Mmm…”

“Ông thậm chí còn không nhớ, phải không?”

“Mmm…”

“Và đột nhiên ông lại định quay lại bắn cung nữa à? Trong một trò chơi, thiệt luôn? Tiêu hết tiền tiết kiệm của ong? Đồ ngốc. Hãy thử sống bình thường một lần đi.”

“Mmm…”

Khuôn mặt Sang-Hyeon không hề thay đổi.

Ổng thậm chí còn không thèm nghe.

Như mọi khi, Sang-Hyeon lơ đi khi anh ấy mất hứng thú. Anh ấy rất giỏi trong việc để lời nói đi vào tai này và ra tai kia khi ai đó cằn nhằn anh ấy.

“Haa. Ông nói nó giá bao nhiêu?”

“Bốn mươi triệu won!”

Trả lời nhanh quá.

Ju-Hyeok kiềm chế bản thân không nói điều gì đó. Sang-Hyeon dù sao cũng không nghe.

“Vậy chỉ riêng con nhộng đã bốn mươi, hóa đơn tiền điện để duy trì hoạt động của nó sẽ không phải là chuyện đùa, và ông không cần đến một số thiết bị đi kèm khác sao?”

“Ừm... tôi chưa biết. Cậu có nghĩ rằng viên nang là đủ rồi không? Ý tôi là, nó có giá bốn mươi triệu.”

“Thêm tùy chọn cho phần cài đặt bên ngoài cũng đã phải chi thêm 150 triệu won đấy, đồ ngốc.”

“Ừm, cậu nói đúng.”

Giới thượng lưu chắc chắn là khác nhau

Sang-Hyeon tự nghĩ. Anh ấy đã học được rất nhiều điều khi nói chuyện với Ju-Hyeok.

“Đợi tôi tan ca đã nhé? Đừng có mà mua nó. Tôi sẽ liên hệ với những người tôi biết và tìm những nơi bán rẻ hơn.”

"Trời! Cảm ơn nha!"

"Ở yên đây. Sắp tới giờ tan ca rồi.”

Nói xong, Ju-Hyeok nhanh chóng đi đến thang máy.

Sang-Hyeon đã vào thang máy đó cùng anh ấy chỉ ngày hôm kia với một tách cà phê. Anh cảm thấy buồn vui lẫn lộn khi nhìn vào lưng Ju-Hyeok.

Quên nó đi, Sang-Hyeon.

Sự cay đắng này sẽ dẫn đến một khởi đầu mới.

***

Sang-Hyeon ngồi trong quán cà phê với chiếc máy tính xách tay của mình lúc 5 giờ chiều. Anh lười biếng tìm kiếm giá hiện tại của các viên nang và lướt qua các biểu đồ chứng khoán trong khi tự hỏi làm thế nào để sử dụng khoản trợ cấp thôi việc của mình.

“Tại sao tôi lại có cảm giác như tôi còn lo lắng hơn ông vậy?”

“Ồ, ông đây rồi?”

Sang-Hyeon ngửa cổ ra sau như một con dơi để nhìn Ju-Hyeok.

“Không phải mọi người thường quay sang một bên sao?”

“Ồ, vậy à?”

Sang-Hyeon quay lại với cái cổ vẫn còn cong như một con dơi và nhìn sang một bên.

“Ông đúng là một người thú vị nhỉ. Dù sao đi nữa, chúng ta nên đi thôi.”

"Ở đâu vậy? Ông đã tìm thấy một cái à?"

“Cứ đi theo tôi.”

Ju-Hyeok tự tin dẫn đường trong khi chỉnh lại áo khoác vest của mình. Sang-Hyeon mong chờ những mối liên hệ mà Ju-Hyeok đã lôi kéo để có được một chiếc máy giá rẻ.

Họ sẽ giảm giá cho mình khoảng 15 triệu won chứ?

***

"Huh?"

“Thái độ gì vậy hả?”

“Đây là quán cà phê con nhộng.”

"Ừ, im lặng và đi theo tôi."

“Nhưng tôi muốn mua một viên nang chứ không phải dùng nó.”

Ju-Hyeok kéo anh đi cùng khi họ nghe thấy một giọng nói thân thiện chào đón họ.

“Này, Ju Hyeok. Người bên cạnh nhóc là người bạn đó à?

“Hyung. Lâu rồi không gặp."

“Rất vui được gặp anh.”

Sang-Hyeon đọc tình huống và cúi chào bạn của Ju-Hyeok.

“Cậu có phải là Sang Hyeon không?”

Một người đàn ông trông giống như đang điều hành phòng thẩm vấn thay vì phòng con nhộng tiến lại gần và giơ một tay ra. Sang-Hyeon bắt tay anh và gật đầu.

“Vâng, tôi là Yu Sang-Hyeon.”

"Rất vui được gặp cậu. Tôi là Lee Kang-Seok, chủ sở hữu của nơi này.”

“Ồ, tôi hiểu rồi.”

"Theo tôi. Cậu nói đây là lần đầu tiên cậu sử dụng viên nang phải không?

"Đúng."

“Vậy thì cậu chưa nên mua vội.”

Có phải anh ấy đang cố gắng thuyết phục mình không làm vậy?

Sang-Hyeon quay lại để trừng mắt nhìn Ju-Hyeok, người chỉ vẫy tay với một nụ cười.

Sang-Hyeon chỉ đi theo người chủ quán vào trong để giữ thể diện cho Ju-Hyeok.

“Được rồi, chúng ta vào thôi.”

“...?”

“Đây là nơi chúng tôi đăng ký thông tin vật lý của bạn.”

"Ah."

“Tôi nghe nói đây là lần đầu tiên bạn đăng ký.”

"Đúng."

“Tôi sẽ đóng cửa sớm, vậy nên cậu vui lòng đợi ở trong hệ thống hướng dẫn để tôi đăng ký và quét cho cậu, nhớ cởi đồ ra nhưng không cần cởi đồ lót.”

Thud.

Sang-Hyeon bị mắc kẹt trong nơi trông giống như cổng thoát hiểm của tàu vũ trụ.

***

Hai người còn lại nói chuyện với nhau khi Sang-Hyeon bị mắc kẹt bên trong.

“Hyung, anh nói anh có vài viên nang cũ phải không?”

“Ừ, tôi có thể bán chúng với giá khoảng 15 triệu mỗi chiếc. Nếu quá đắt thì anh có một cặp giá 10 triệu.”

"Tuyệt, cảm ơn anh."

"Không có gì. Đó cũng chỉ là hàng cũ thôi. Chậc… Anh muốn thuyết phục cậu ấy đừng làm vậy.”

"Anh cũng vậy ạ?"

“Ừ, thỉnh thoảng cũng có người như thế tới. Họ muốn mua những viên nang cũ như thể bị ma ám. Em biết nghành công nghiệp trò chơi live stream ngày nay có thể mang lại thu nhập như thế nào rồi đấy. Họ nghĩ rằng họ sẽ nhanh chóng giàu có nếu họ giỏi hoặc trở thành một streamer nổi tiếng”.

“Trời đất, thực sự có người ngây thơ như anh ấy sao?”

“Bộ em nghĩ rằng tất cả mọi người trên thế giới đều thông minh như em à? Thế giới tràn ngập những kẻ ngốc. À, anh không có ý nói bạn của em là một người như vậy.”

"Sự thật mất lòng."

Ông chủ tốt bụng cười khúc khích rồi đứng dậy. Quá trình quét thể chất của Sang-Hyeon sẽ hoàn tất. Họ tiếp tục nói chuyện trong khi đi về phòng.

“Ồ, còn một điều nữa mọi người thường nhầm lẫn.”

“Đó là cái gì vậy ạ?”

“Rằng họ sẽ giỏi những gì họ đã làm bên ngoài khi tham gia trò chơi. Nó không hoạt động như vậy. Không giống như trước đây, trò chơi không có giới hạn về thể chất. Đó chỉ là một trận chiến trí tuệ. Chơi bóng giỏi ngoài đời và chơi giỏi trong game là hai điều hoàn toàn khác nhau.”

“Kể cả trong Full Dive?”

“Ừ, em không thể bù đắp những kỹ năng còn thiếu của mình bằng sức mạnh thể chất trong trò chơi. Không còn sự phân biệt về thể chất nữa.”

“Ồ…”

“Bạn của em có thể bỏ cuộc nếu anh kiểm tra anh ta bằng một trò chơi nhỏ tên là Real Olympic. Hãy chắc chắn để an ủi người ta. Anh cảm thấy tiếc cho hoàn cảnh của anh ấy.”

"Hiểu rồi."

Ju-Hyeok trở nên lo lắng. Trò chơi có khác với thực tế không? Trước đây anh ấy từng chơi game thực tế ảo nhưng cảm giác cũng không khác lắm vì anh ấy có thể chất bình thường. Mọi người thường chơi game tốt hơn so với thực tế.

Các vận động viên chuyên nghiệp có lẽ đã trải qua điều ngược lại vì họ không thể sử dụng thể chất vượt trội của mình trong game thực tế ảo.

Đó là điều tốt nhất. Ít ra anh ấy vẫn có thể giữ được tiền.” Ju-Hyeok đã nghĩ cách an ủi Sang-Hyeon. Sẽ tốt hơn nếu không mua một viên nang.

— Quét hoàn tất.

Sang-Hyeon bước ra khỏi phòng quét và bước vào khoang chứa ở phía trước.

“Bây giờ chúng ta hãy thử test nó nào.”

Người chủ bắt đầu giải thích trò chơi cho Sang-Hyeon.

“Bạn nói rằng bạn từng bắn cung, nên bài kiểm tra có thể sẽ dễ dàng. Đó là một trò chơi tên là Real Olympics. Tôi đã đặt nó ở chế độ bắn cung.”

"Ah cảm ơn anh."

“Bây giờ tôi sẽ đóng cửa viên nang lại. Hãy cố gắng đạt được điểm cao. Và…”

Hãy suy nghĩ lại việc mua một viên nang. Người chủ còn chưa nói hết những lời cuối cùng. Sang-Hyeon có lẽ sẽ tự mình nhận ra điều đó.

Thịch.

Cánh cửa viên nang đóng lại. Người chủ bật màn hình để xem cùng Ju-Hyeok.

Woooooohooo!?

Không khí sôi động của Thế vận hội tràn ngập màn hình. Sang-Hyeon đứng đó trong bộ đồng phục màu trắng trông đẹp trai một cách kỳ lạ.

Keeek.

Anh ta rút mũi tên lại không chút do dự như thể anh ta đã làm điều này hàng ngày trong nhiều năm.