“Điều gì sẽ xảy ra nếu mình bắn nó nhỉ”
Ý nghĩ luôn xuất hiện lúc 3 giờ chiều trong đầu anh.
“Cậu không thể làm cho đàng hoàn được hả? Hm? Haaa...”
Tên trưởng phòng hói với cái bụng phệ nhổ nước bọt và tiếp tục lèm bèm.
“Này! Có nghe không? Chỗ này thật sự là tài liệu hội nghị à?”
Cái thứ bẩn thỉu của lão ẩn dưới cái bụng phệ.
“Mình có thể bắn trúng từ khoản cách 500 mét.”
Yu Sang-Hyeon nghĩ về việc anh có thể bắn trúng bao xa.
“Này!”
Tài liệu bay về phía anh khi lão trưởng phòng giận dữ hét lên.
Vèo..Sang-Hyeon hơi nghiêng đầu và tập tài liệu bay qua tai anh vào thùng rác.
“Đồ khốn nạn! Cậu đang nghĩ cái cứt gì trong khi tôi đang nói chuyện với cậu vậy?”
Chỉ sau đó Sang-Hyeon mới thoát ra khỏi dòng suy nghĩ và cúi đầu.
"Tôi xin lỗi."
Anh lịch sự thu tay lại với bên phải run rẩy rõ rệt.
Trưởng phòng nhìn nó.
“Haaa... Họ tìm đâu ra thằng chậm phát triển như vậy? Tay thì què còn đầu cũng có vấn đề nốt…”
Sang-Hyeon run rẩy trong giây lát khi nghe đến từ chậm phát triển, nhưng lão trưởng phòng không để ý.
“Nhanh lên và cút đi, đồ khốn!”
Lão trưởng phòng quay ghế lại đối diện với máy tính và vẫy Sang-Hyeon đi.
“Tôi hiểu rồi, thưa ngài.”
Sang-Hyeon uể oải gật đầu như thể chưa từng bị quở trách và bước ra ngoài văn phòng trưởng phòng.
“Ồ, hôm nay mình cũng chịu đựng tốt lắm.”
Vẻ mặt anh tươi tỉnh trở lại sau khi bước ra ngoài. Anh ấy giữ bình tĩnh vì sức khỏe tinh thần của mình giống như mọi cung thủ chuyên nghiệp.
“Này, cậu lại bị “nướng” nữa à?” Một đồng nghiệp trượt tới và hỏi.
“Ừ thì, đúng rồi.”
“Haa... Thật không may, ta phải chịu đựng một điều gì đó mà ta thậm chí không hề mong muốn.”
“Ờ thì, tôi không có lựa chọn nào khác. Tôi sống như một nô ɭệ từ khi tôi là một hire nepo rồi.”
* Nepo ám chỉ những người được vào làm bằng cửa sau qua mối quan hệ của ba mẹ, bạn bè, người thân.Hire Nepo. Biệt danh này luôn theo Sang-Hyeon.
Anh đã rời bỏ môn bắn cung mà không phát huy hết tiềm năng thiên tài của mình vì chấn thương. Huấn luyện viên của anh ấy thương hại anh ấy và đưa anh ấy vào công ty này thông qua một người bạn. Vì vậy, anh ta đã gia nhập thông qua chủ nghĩa gia đình trị.
"Tốt cho bạn. Khi nhìn nhận bản thân một cách khách quan.”
Đồng nghiệp của anh bất ngờ bật cười khi Sang-Hyeon thừa nhận mình là hire nepo.
“Tôi nên biết vị trí của mình.” Sang-Hyeon thờ ơ trả lời trong khi xoa bóp cánh tay phải của mình.
“Biết địch biết ta… Làm mình nhớ lại ngày xưa.”
Sang-Hyeon hồi tưởng về những ngày còn là vận động viên của mình với câu nói - Hãy biết vị trí của minh - Huấn luyện viên của anh ấy luôn nói như vậy với anh ấy. Anh chưa bao giờ hiểu được những lời đó khi mọi người coi anh như cung thủ vĩ đại thế hệ tiếp theo, nhưng giờ đây chúng đã chạm đến trái tim anh khi anh phải đối mặt với những lời chỉ trích và chửi bới hàng ngày.
“Tôi sẽ rời đi trước. Tôi sẽ phải làm thêm giờ nếu không sắp xếp lại báo cáo này.”
Anh ngừng mơ mộng và thu mình lại. Sau đó anh nhanh chóng quay lại chỗ ngồi của mình.
***
Sang-Hyeon ghé qua cửa hàng tiện lợi sau giờ làm việc để mua bốn lon bia và về nhà.
“Haaa...”
“Mình hầu như không tránh được việc phải làm thêm giờ.” Anh ấy tự nhủ khi nhìn đồng hồ đã điểm 9 giờ tối.
Anh ấy lao tới máy tính và bật một video thể thao.
Mình vẫn nhớ ngày này.
Nhấp chuột, Sang-Hyeon khui bia và phát video. Thỉnh thoảng anh ấy quay video bất cứ khi nào anh ấy cảm thấy chán nản, nhưng thường anh không xem nó. Video này ghi lại khoảnh khắc rực rỡ khi anh trở thành người trẻ nhất vô địch giải quốc gia.
Một vận động viên mặc đồ trắng hít một hơi thật sâu. Sau đó anh ta kéo dây cung và nín thở. Đôi mắt sắc bén và dữ tợn của anh chỉ tập trung vào mục tiêu. Tất cả những ngày luyện tập và chuẩn bị đều tồn tại cho khoảnh khắc này. Ngay sau đó, anh ta đã thả mũi tên có móc ra.
Vυ"t.
Phập!?
Hồng tâm.
— Wooohoooo!? Lại một lần hồng tâm nữa! Ô-Ống kính máy ảnh vừa bị nứt! Người chiến thắng trẻ nhất...
— Đó là sự ra đời của một thiên tài đáng kinh ngạc! Tất cả các bạn đang chứng kiến khoảng khắc lịch sử...
Máy ảnh đã phóng to khuôn mặt của Sang-Hyeon trẻ tuổi khi các bình luận viên xôn xao phấn khích.
“Lúc đó mình đẹp trai vãi.”
Ực.
Anh ta tự khen mình một cách vô ích và nốc cạn cốc bia.
Các cuộc phỏng vấn, lễ trao giải và các lễ kỷ niệm khác đều trôi qua. Rất nhanh, video kết thúc, khuôn mặt anh mờ nhạt phản chiếu trên màn hình đen.
“Mình già rồi…”
Thực ra, anh chỉ mới bước sang tuổi 28 và đoạn đường phía trước còn dài. Nhưng, anh đã từng là con người tràn đầy sức trẻ như trong video đó.
“Mình sẽ chỉ xem stream game.”
Như thường lệ, anh ấy bật chương trình phát sóng trò chơi. Anh ấy không xem nó vì anh ấy đặc biệt thích nó và cũng chưa bao giờ chơi game trước đây.
Anh chỉ tập trung vào bắn cung từ khi còn nhỏ và không có thời gian chơi như các bạn cùng lứa. Thể thao tiêu tốn rất nhiều tiền và anh ấy sống với bà ngoại. Anh ấy cần phải kiếm được học bổng bằng mọi giá để trang trải chi phí khổng lồ. Kết quả là anh trở thành người chiến thắng trẻ nhất ở giải quốc gia. Anh nghĩ tương lai của mình rốt cuộc sẽ tươi sáng và đầy hứa hẹn.
Nhưng không phải vậy.
Ực. Anh nốc thêm bia và nuốt trôi những ký ức đau buồn.
Sang-Hyeon lại tập trung vào buổi phát sóng. Nó chiếu một trò chơi thực tế ảo nổi tiếng có tên là Full Dive.
- Này! Di chuyển coi! Tại sao thứ này không đánh chính xác được vậy?
- Crit! Crit! Hiểu rồi!
Full Dive cho phép mọi người hoàn toàn đắm mình vào trò chơi đúng như tên gọi của nó. Nhiều người coi đây là trò chơi thực tế ảo vĩ đại nhất trong lịch sử hiện đại.
Họ còn gọi nó là trò chơi con nhộng vì nó yêu cầu một chiếc máy con nhộng đắt tiền để chơi. Chỉ một chiếc có các tính năng cơ bản cũng có giá rất cao. Những người từ 9 đến 5* như Sang-Hyeon không thể mua được những thứ xa xỉ như vậy.
9-5 : Chỉ những công việc làm giờ hành chính như đi 7 giờ về 3 giờ, 8 giờ về 4 giờ, 9 giờ về 5 giờ.Anh cảm thấy hài lòng khi vừa xem một trận game tuyệt vời vừa uống bia.
[Grit Grit đã tài trợ 50.000 won.]
— Aim-y! Aim-y đâu?
Một người xem đã quyên góp một số tiền và chọc ngoáy về mục tiêu của người phát trực tiếp. Chương trình tài trợ đọc tin nhắn với giọng ngớ ngẩn.
— Aimy-yyyy! Mục tiêu ơi! Cưng đâu rồi?
Những khoản quyên góp tương tự liên tục được gửi đến.
[Jinsungs Gummies đã tài trợ 4.000 won.]
[5 phút sau...]
-Hôm nay chúng ta sẽ chơi...
Một tin nhắn được tài trợ cho biết người phát trực tiếp sẽ tắt trò chơi và khởi động lại nếu khong có gì trục trặc.
[Aim-y đã tài trợ 30.000 won.]
— Này! Tôi đang bắn, nhưng tại sao nó không tiến về phía trước? Có chuyện gì với viên nang này vậy?
Game thủ đổ lỗi cho viên nang hoàn hảo về tốc độ phản ứng của mình. Trong khi đó, các khoản tài trợ khổng lồ tiếp tục đổ về.
Các tin nhắn có nội dung [LOLOLOLOL], tấn công dồn dập vào cửa sổ trò chuyện.
“Trời... Quả là một tài năng tệ. Bộ bắn khó đến vậy sao? Nhìn nó có vẻ dễ mà.”
Sang-Hyeon chợt nhận ra cách sống của mình trong quá khứ thật thảm hại. Bản thân anh trong quá khứ đã ném mọi thứ sang một bên để trở nên thành thạo một thứ duy nhất để rồi bây giờ.....
“Sao cũng được, mình đi ngủ thôi.”
Anh tắt đèn và kéo rèm che kín thành phố.
Thời gian trôi qua và công việc lại đến trước khi anh kịp nhận ra. Anh thức dậy theo thói quen từ những ngày còn là một vận động viên.
***
Sang-Hyeon đã được triệu tập đến văn phòng trưởng bộ phận vào ngày hôm sau khi anh ấy đến nơi làm việc.
Chuyện gì đang xảy ra vậy? Bầu không khí có vẻ kỳ lạ.”
Việc được gọi đến văn phòng là chuyện bình thường nhưng các đồng nghiệp lại nhìn anh một cách kỳ lạ. Anh ta có thị lực nhạy bén và có thể đọc được nét mặt mờ nhạt của họ từ xa.
Điều này thật kỳ lạ.
Anh kết luận rằng hôm nay mọi người hành động hơi kỳ lạ và tìm ra lý do tại sao khi anh bước vào văn phòng.
Tak.Một lá thư từ chức xuất hiện trước mặt anh.
“Họ nói sắp có tái cơ cấu.” Người trưởng bộ phận nói mà không nhìn anh. “Cậu có thể ra đi ngay bây giờ nếu cậu ra đi một cách lặng lẽ, nhưng cậu sẽ không nhận được nhiều nếu bị sa thải do tái cơ cấu.”
Anh ta có vẻ bình thản đến mức Sang-Hyeon tự hỏi liệu trưởng bộ phận có thật sự đang nói chuyện với anh ta không.
“Cậu là người duy nhất trong team của chúng tôi. Cậu biết điều đó phải không? Mọi người khác đều làm việc chăm chỉ.”
Bây giờ, các đồng nghiệp của Sang-Hyeon đang là lí do phù hợp để đem ra so sánh với anh - người sắp bị cho thôi việc.
Ra đây là lý do tại sao ngày hôm qua ông ta đã chửi gắt hơn mọi ngày.
Báo cáo của Sang-Hyeon ngày hôm qua không quá tệ. Anh có thể nói chắc như vậy, nhưng tên trưởng bộ phận cứ bới lông tìm vết, chỉ trích những chi tiết nhỏ nhất.
Là một trưởng nhóm, anh chỉ có thể xin lỗi khi bị trưởng phòng mắng. Các quy tắc luôn diễn ra như vậy. Bây giờ anh cần phải nghỉ việc theo các quy tắc đã được đặt ra.
“Vâng, thưa sếp.”
Người đứng đầu bộ phận cuối cùng cũng liếc nhìn anh sau khi Sang-Hyeon đồng ý dễ dàng hơn mong đợi.
"Thật sao?"
“Ý ngài là ngài chỉ có thể trả trợ cấp thôi việc nếu tôi rời đi bây giờ, đúng không? Tôi chắc chắn ngài sẽ cho thêm một chút nữa.”
“Cậu tính toán nhanh đấy.”
“Tôi đã ghi âm cuộc trò chuyện này nên xin hãy giữ lời hứa đó.”
Rõ ràng là Sang-Hyeon đã nói dối. Tuy nhiên, trưởng bộ phận vẫn gật đầu. Nhiều người đã ghi lại mọi chuyện trong những ngày này, đặc biệt là khi họ phải đến thăm văn phòng của một trưởng phòng.
“Chắc chắn rồi, ổn thôi. Đó không phải là một lời hứa mà là điều mà công ty đảm bảo. Đừng lo lắng."
“Hôm nay tôi đi à?”
“Cậu sẽ làm việc nếu tôi nói vậy chứ?”
“Tôi sẽ thu dọn đồ đạc của mình.”
“Ha.”
Sang-Hyeon quay lại với khuôn mặt vô cảm. Anh nghe thấy giọng của trưởng phòng từ phía sau.
“Này, đừng quá thất vọng. Dù sao thì cậu cũng là một người nepo mà phải không? Mọi người ở đây đều học đại học, đạt được bằng cấp và bỏ một số tiền mà họ không dễ gì kiếm được để được đi du học. Chúng ta nào có lựa chọn.”
Tất nhiên, Sang-Hyeon biết điều đó. Lý do tại sao trưởng phòng ngày nào cũng mắng mỏ anh và tại sao anh chưa bao giờ kết bạn ở đây. Một vài người bạn mà anh có ở đây sẽ sớm không còn bận tâm về anh nữa. Tất cả chỉ vì anh chỉ mới tốt nghiệp cấp 3 và từng là vận động viên.
"Tôi biết."
Anh từ từ quay lại bàn làm việc và sắp xếp đồ đạc của mình vào một chiếc hộp. Anh ấy đã làm việc ở công ty này được bốn năm, nhưng đồ đạc của anh ấy thậm chí còn không lấp đầy được chiếc hộp nhỏ nhất ở bưu điện.
***
"Mình nên làm gì?"
Sang Hyeon trở về nhà. Anh bỏ đi như thể chuyện đó không ảnh hưởng gì đến anh, nhưng giờ anh lại cảm thấy muốn phát điên.
Đã 28 tuổi, tốt nghiệp trung học, thất nghiệp, cựu vận động viên, chuyên ngành: bắn cung... Anh ấy sẽ không thể tìm được một công việc 9-5 nào khác ở Hàn Quốc với những bằng cấp tầm thường này.
Anh ấy không thể liên lạc với huấn luyện viên mà anh ấy đã nợ.
“Mình-Mình có nên mua một ít ramyeon trước tiên không? Có lẽ một ít nước nữa…”
Anh nghĩ đến những thứ cần mua như thể chiến tranh sẽ sớm xảy ra.
“Haa... haa…”
Sang-Hyeon lắc mình và hít một hơi thật sâu. Anh cảm thấy khó đứng nên phải ngồi và cuối cùng nằm trên giường.
“Haaa…”
Anh ngơ ngác nhìn lên trần nhà. Chiếc đèn LED hình tròn trông giống như mục tiêu mà anh luôn hướng tới.
Sang-Hyeon giơ tay và nhắm vào trung tâm. Hơi thở của anh ấy trở nên đều đặn như thể anh ấy đang cầm một cây cung và cánh tay của anh ấy chuyển sang tư thế hoàn hảo trong sách giáo khoa.
Run rẩy, run rẩy...
Tuy nhiên, tay phải của anh bắt đầu run rẩy và nó ngày càng trở nên tồi tệ hơn theo thời gian.
“Kugh…”
Tak.
Tay anh lại đặt lên giường, một giọt mồ hôi chảy xuống trán.
Sau đó anh ta bật ra khỏi giường khoảng 5 phút sau. Anh ta di chuyển như thể có thứ gì đó chiếm hữu mình và ngồi trước máy tính.
Anh ấy nghĩ đến việc lấy một ít bia trong tủ lạnh, nhưng quyết định không làm vậy. Thay vào đó, anh truy cập vào nền tảng phát trực tuyến trò chơi mà anh thường lui tới và bắt đầu gõ phím với đôi tay run rẩy.
[Skill stream]
Anh ấy có thể kiếm được tiền từ việc chơi game giỏi không?