Tô Kiến xuyên không rồi.
“Cách để trở về là cần phải tìm được người yêu vì ngươi mà rơi nước mắt.” Bên trong bóng tối, âm thanh từ xa đến gần, lập tức tan rã trong đầu.
Khi tỉnh dậy ở phòng chứa củi, vết sẹo kia đã có trên mặt. Nàng chống lên sàn nhà gồ ghề đứng dậy, cả người như mới lăn lộn trong bùn đất, góc áo rách nát đến không nỡ nhìn, khắp nơi ngập tràn mùi cháy.
“Két…” Cánh cửa bị đẩy vào trong, một cô nương ước chừng trạc tuổi nàng thò đầu vào, dường như sợ đánh thức người khác: “Đại thiếu gia vừa mới dậy, gọi cô qua đó hầu hạ.”
Nàng đờ đẫn hồi lâu, véo chân một cái để chắc rằng ông trời không phải đang đùa với mình, sau đó mở miệng: “Tới liền.” Giọng nói khàn khàn khó hiểu, không mang theo chút tức giận nào.
Tô Kiến đến vạc nước để rửa mặt, lúc chạm vào vết sẹo kia, nàng đưa mắt nhìn vài lần, đúng là giống đóa hoa mai nở không thành thật đấy.
Mặt nước tĩnh lặng bị phá vỡ, nổi lên vài gợn sóng nhỏ.
Nàng nghe ngóng sơ lược một vòng mới đại khái hiểu rõ được. Đây là Hàn phủ, là gia đình thân thích của Tể tướng đương triều Triệu Kỷ Lâm. Năm xưa vì muốn leo lên vị trí quyền lực to lớn, Hàn phụ đã gả đứa con gái mà mình yêu quý nhất cho cháu họ của Triệu tướng, rồi vẫn phải nhờ vả người khác xây dựng hàng vạn con đường mới tìm được đường lối. Hàn cô nương cũng vô cùng ngoan ngoãn, từ khi qua nhà chồng cũng chưa từng phạm phải sai lầm gì. Sau này, hai nhà lui tới nhiều hơn, mới xem như được rạng danh nhà cửa.
Nhưng ngày vui chóng tàn, năm ngóai, Hàn phụ đến Tô Châu kiểm tra đường sông, đi được một nửa thì bị kẻ thù truy gϊếŧ phải bỏ mình, chỉ còn lại hai anh em cùng cha khác mẹ. Mẫu thân Hàn Vân thị của trưởng tử bởi vì có quan hệ với đệ đệ trong triều, ôm đồm hết các công việc quan trọng của Hàn gia, vất vả đến nay, làm tròn bổn phận, thế lực của Hàn gia tuy kém hơn năm đó nhưng cũng coi như nắm giữ được thế lực một phương.
Lập thu vừa qua, buổi sáng se lạnh vô cùng yên tĩnh. Tô Kiến hỏi một lão mụ tử[1] trong phòng giặt, xuyên qua đình viện thật dài mới đến được phòng của đại thiếu gia.
[1] Lão mụ tử: người ở già, có ý miệt khinh.
“Lui xuống.“ Mới đến trước cửa đã bị tách trà rơi xuống ngăn lại.
Các nha hoàn thấp đầu vội vàng lui xuống, dẫn đầu chính là đại nha hoàn chưởng sự của Hàn phủ.
“Vừa đến trời thu, bệnh tình của đại thiếu gia đã thay đổi thất thường, các ngươi hầu hạ thân cận thì phải cẩn thận chút.”
Phía sau còn nói cái gì đó, Tô Kiến nghe không rõ. Nàng bước chân, quay người đi vào trong phòng.
“Bảo các ngươi lui xuống, bị điếc hết rồi à?” Lúc nãy đứng ở phòng ngoài nên không phát hiện, tuy rằng tính khí người này không tốt, nhưng cũng không phải thật sự giận dữ hay nghiêm nghị. Khi nói chuyện, tiếng ho nhẹ không dứt làm cho cả câu nói liên tục bị ngắt quãng, không được hoàn chỉnh. Lực uy hϊếp giảm xuống một nửa.
Tô Kiến bưng nước rửa mặt mới đưa đến trên bàn, đến bên chiếc màn che rủ xuống, thấp giọng nói: “Đại thiếu gia, nô tỳ hầu hạ ngài rửa mặt.”
Lúc này không có âm thanh, một bình hoa xuyên qua tấm màn đập xuống: “Cút.”
Nàng dừng một chút, âm thanh ho khan liên tục không dứt. Tô Kiến tay cầm lấy chậu rửa mặt không buông, tiếp tục nói: “Nếu ngài không muốn khó chịu vậy nữa, nô tỳ hầu hạ ngài rửa mặt xong thì sẽ đưa thuốc cho ngài.”
Lúc này, Tô Kiến trực tiếp vén màn che đi vào, nhìn thấy một gương mặt tuấn tú đầy mệt mỏi. Tuy đang bệnh nhưng khí chất cao quý lạnh lùng vẫn không hề suy giảm.
Hàn Dục thấy là nàng, khẽ nhíu mày, tức giận giảm đi một nửa, che miệng ho nhẹ: “Không phải hôm qua lão nhị kêu cô đến phòng nó sao, thế nào, nó không tốt với cô?”
Nàng siết chặt chiếc khăn trong tay: “Không có, là Thúy Hỷ gọi nô tỳ, chắc là cô ấy vẫn không biết.”
Hắn đáp một tiếng: “Lần sau ta sẽ báo cho cô ta, miễn cho lão nhị đau lòng.”
Đau lòng? Ánh mắt cô khẽ chuyển động.
Hàn Dục rửa mặt xong, Tô Kiến đưa thuốc đã đun cho hắn, uống xong liền cho nàng quay về.
Nàng ngồi trước gương, ngắm nhìn khuôn mặt kia. Xa lạ lại quen thuộc, nếu không phải bị vết sẹo che gần hết khuôn mặt thì có lẽ cũng được xem là một mỹ nhân.
Trong lòng lại hiện lên người mà Hàn Dục nói lúc sáng – nhị thiếu gia Hàn Kỳ, sẽ bảo nàng quay về lấy chìa khóa sao?
“Nha đầu chết tiệt nhà ngươi, hôm qua chạy đi đâu rồi?” Tô Kiến vừa bước vào phòng, một nữ nhân tô son trát phấn, âm thanh lanh lảnh đi qua đây nhéo lỗ tai nàng, lôi nàng vào phòng. Trong cơn tức giận, định giơ tay đánh nàng.
“Muội muội bớt giận, chẳng qua chỉ là một tiểu nha đầu không hiểu chuyện, muội trách nó làm gì.” Người nói chuyện ngồi ngay ngắn bên bàn. Nhìn đến ánh mắt của Tô Kiến thì chẳng thèm ngó tới. Vài câu nói nhẹ nhàng liền làm cho người đó buông tay, khí thế lớn thật đấy.
Hàn Kỳ không biết đã xuống giường từ lúc nào, đi đến bên người nàng, nói với nữ nhân đang tức giận kia: “Nương nương, là cô ấy đã cứu con, sao người lại tức giận với ân nhân cứu mạng?”
Nghe lời này, người trong phòng ai cũng chấn động.
Lúc ấy, Vương Mạnh Cầm liền gào lên: “Con đừng tưởng là ta không biết, cô ta là người trong phòng con, đương nhiên là con che chở rồi, đừng lấy chuyện sống chết này đùa với ta. Chỉ với cô ta? Con có nói ông trời thì ta cũng sẽ không tin đâu!”
Tô Kiến lặng lẽ ngẩng đầu, nhìn hắn một cái. Hai đầu lông mày anh khí bất phàm, cao hơn cô một cái đầu. Dường như Hàn Kỳ phát hiện ra ánh mắt của nàng, quay đầu lộ ra nụ cười trấn an nàng.
Trong lòng nàng có chút vui vẻ, xem ra nàng có thể nhanh chóng trở về rồi.
Chủ mẫu Hàn gia ngồi một bên hồi lâu cũng đứng lên, mắt phượng liếc nhìn Tô Kiến, lại hỏi Hàn Kỳ: “Lời này là thật?”
“Đại tỷ, vậy mà tỷ lại tin là thật.” Hàn Vân Thị giơ tay ngăn lời của Vương Mạnh Cầm.
Hàn Kỳ nhẹ nhàng cười, nói: “Là thật.”
Không biết vì sao, Tô Kiến cảm thấy sau khi hắn nói xong câu đó, ánh mắt của Hàn Vân thị nhìn nàng có chút sai sai, giống như muốn ăn tươi nuốt sống nàng vậy.
Nàng bị ánh mắt sắc bén kia rợn đến nửa đêm, ở trên giường không ngủ được, lăn qua lăn lại, cố gắng tiêu hóa sự thật là mình đã xuyên không. Đột nhiên, nàng nghe thấy một tiếng động khó chịu khe khẽ.