Sau chuyện “mượn sữa bò” lần trước, Thẩm Niệm Thu không hề trốn tránh Cố Tần nữa. Lúc tâm trạng tốt thì có thể nói vài câu.
Cô không biết bản thân bị làm sao, nói chung là hình như cũng không ghét anh lắm, cũng không còn thành kiến như lúc trước nữa.
Cộng thêm sau khi gặp được Lý Hướng Nam, thậm chí cô bắt đầu có chút cảm kích Cố Tần. Nếu như không phải anh, cô không thể thoát khỏi nanh vuốt của ma quỷ nhanh như vậy.
Bây giờ nhớ ra, cảm giác này quả thật là một lời khó nói.
“Bố!” Cố Hân Tân nhìn thấy người đang dựa vào cửa xe trước cổng, lập tức chạy qua đó.
Thẩm Niệm Thư ở sau lưng nhắc nhở cậu nhóc để ý bậc thang, đi đến trước mặt Cố Tần, ngọn tóc bị gió thổi loạn: “Hôm nay đến sớm vậy à?”
“Thứ ba trong tiệm không có việc gì nên đến đây sớm một chút.” Cố Tần ôm thằng nhóc trước người, khuy cài trên áo sơ mi là kiểu dáng mà cô thích, sắc xanh ngọc bích tỏa sáng rực rỡ.
Sợ cô sẽ lại từ chối lần nữa, âm thanh của Cố Tần trở nên dè dặt cẩn thận,”Hôm nay cậu… có thời gian không?”
Quảng cáo
REPORT THIS AD
Nhéo nhéo lòng bàn tay, cô giả vờ ung dung trả lời: “Có.”
Nghe được câu này, sự dè dặt cẩn thận của anh nhanh chóng biến thành vui vẻ: “Vậy chúng ta cùng nhau ăn một bữa nhé.”
Thấy Cố Hân Tân nhìn cô bằng ánh mắt khao khát, khóe miệng cô hơi cong lên: “Ừm.”
“Ôi, đây không phải Cố Tần sao?” Trên bậc thang, không biết Lý Hướng Nam xuất hiện ở đó từ khi nào.
Cố Hân Tân ngoan ngoãn ngồi vào ghế sau. Lúc Thẩm Niệm Thư chuẩn bị ngồi vào ghế phụ, anh ta đã xuống đây rồi.
Cố Tần không quay người, vẫn giữ nguyên tư thế “mời” như cũ, đối mặt với nghi vấn của Thẩm Niệm Thư, anh nhẹ giọng nói: “Lên xe đi.”
“Đừng mà.” Lý Hướng Nam vội vàng kêu tên của cô: “Đúng lúc mọi người đông đủ, vậy chúng ta cùng đi ăn một bữa được không?”
Cố Tần vẫn đối mặt với cô, giống như không muốn quan tâm đến ý tứ của Lý Hướng Nam: “Xin lỗi, chúng tôi không có thời gian.”
“Ơ, tuyệt tình thế à?” Thoáng chốc, anh ta đã đi đến bên cạnh bọn họ, buồn cười nhìn hai người.
“Vậy nếu hai người không ngại thì chúng ta trò chuyện vài câu đi.”
Hình như Cố Tần đã cố gắng kiềm chế rất lâu, anh xoay người gầm nhẹ: “Rốt cuộc là cậu muốn thế nào?”
“Thế nào?” Ý cười trên mặt anh càng sâu, giọng nói lạnh như băng: “Tôi là không vừa mắt nhìn hai người tình chàng ý thϊếp đấy!”
“Năm đó chuyện tôi bị cậu sắp xếp ép chia tay với cô ấy, cậu chưa quên đâu nhỉ? Nếu không phải do cậu thì sao tôi có thể bị mọi người khinh bỉ chứ?!”
“Đó chính là báo ứng của cậu.”
Cố Tần thở hổn hển, duỗi tay nắm chặt lấy vạt áo của cậu ta. Thẩm Niệm Thư bất ngờ nâng mắt lên, nhìn thấy ánh sáng rực rỡ từ cái khuy cài áo bên tay phải của anh, ánh sáng còn sót lại trong ánh chiều tà có chút mờ mờ.
“Lý Hướng Nam, rốt cuộc cậu có thấy hổ thẹn không?”
“Đủ rồi…” Thẩm Niệm Thư nắm chặt tay, dùng hết sức muốn ngăn trò cười này lại: “Tôi nói đủ rồi!”
Ánh mắt Cố Tần hung tợn, dường như muốn đem anh ta ta đi lăng trì. Lý Hướng Nam thấy thế thì thay đổi bộ dáng cà lơ phất phơ ban đầu, cưỡng ép ném tay của anh ra.
Thẩm Niệm Thư hít sâu một hơi, nói với cậu ta: “Lý Hướng Nam, chân tướng mà cậu muốn nói tôi đã biết rồi. Giờ cậu có thể đi, sau này làm phiền cậu đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa.”
Lại nói với Cố Tần: “Xem ra bữa cơm tối nay, lại không ăn được rồi.”
Sắc mắt của Lý Hướng Nam giống như vừa mới ăn một miếng đậu hủ thối ghê tởm, lại không thể nào mở miệng nói những khó chịu ra ngoài, cuối cùng đành giận dữ rời đi.
“Niệm Thư…” Cố Tần thấy cô muốn đi, không quan tâm gì liền vội vàng đuổi theo: “Cậu nghe mình nói.”
Bây giờ cô không muốn nghe, lại bị anh nắm chặt bả vai: “Mình biết lý do cậu hận mình nhiều năm như thế là gì, cũng biết đến bây giờ cậu vẫn còn trách mình…”
Cố Tần biết, nếu lại để Thẩm Niệm Thư cứ thế rời đi, sau này anh lại phải đợi, cũng không biết phải đợi đến bao lâu nữa.
“… Lúc đó, mình bất đắc dĩ mới quyết định làm chuyện này. Lý Hướng Nam thật sự không giống với vẻ ngoài thành thật của cậu ta đâu, mình sợ cậu hẹn hò với cậu ta sẽ bị tổn thương. Hơn nữa, mình thật sự rất thích cậu, cho nên mình cũng không muốn từ bỏ.”
Ánh mắt anh lóe lên tia sáng, liều lĩnh cầu xin: “Phần tình cảm ấy, cho đến hôm nay vẫn không hề thay đổi.”
Cô suýt chút nữa đã bị anh lừa gạt rồi, trong lúc vô ý lại bắt được lỗ hổng trong lời nói của anh: “Vậy còn Hân Tân thì sao? Cậu muốn nói với tôi, nó chính là phần tình cảm còn sót lại của cậu đối với tôi hả?”
“Không phải…” Cố Tần gục đầu xuống, âm thanh gần như không thể nghe thấy được, nói: “Nó là con trai của bạn thân mình. Vốn dĩ là gửi nuôi ở chỗ mẹ mình, nhưng gần đây sức khỏe của bà ấy không tốt, mình mới đón nó qua đây ở một tháng…”
Thẩm Niệm Thư ngạc nhiên: “Cậu nghĩ tôi sẽ tin sao?”
“Niệm Thư.” Anh trầm giọng cắt ngang cô, không gì có thể dao động được quyết tâm của anh: “Đây là sự thật, những năm nay mình vẫn luôn đợi cậu về.”
Đáng lẽ cô không nên tin mới đúng. Đáy mắt anh hiện lên tia sáng, làm cô không thể xem nhẹ, cũng không thể không nhìn thằng vào tình cảm của mình đối với anh.
Từ rất lâu về trước đã bắt đầu, cô sẽ bỗng nhiên nhớ đến cuộc sống của anh trong nước, có sống tốt không. Vào đêm khuya tĩnh mịch, cô sẽ nhìn chằm chằm vào số điện thoại có tên anh cả tiếng đồng hồ, cho dù không có can đảm để gọi.
Sau khi về nước, cô cũng cố gắng bỏ qua Hân Tân, cố gắng giấu đi phần để ý trong đáy lòng của bản thân.
Nhưng không được. Tất cả những cố gắng và kiềm chế rõ ràng đang nhắc nhở cô, đối với Cố Tần, cô không có cách nào xem nhẹ sự tồn tại của anh nữa.
“Tôi có thể tin tưởng cậu, nhưng mà cậu phải đáp ứng một điều kiện với tôi.”
“Cậu nói đi.” Cố Tần có chút căng thẳng.
“Sau khi ăn xong món điểm tâm ngọt, mình muốn ăn phô mai muối biển mà cậu giỏi nhất.”
Anh nở nụ cười, con ngươi đen như mực sáng lên, nhớ lại dáng vẻ thời hai người còn đi học. Cô sẽ kéo anh đi ăn mỗi lần một tiệm đồ ngọt ăn, nói bừa bãi: “Sau này mình nhất định sẽ trở thành người làm điểm tâm ngọt giỏi nhất.”
Mỗi lần như thế, anh cũng sẽ trả lời, âm thầm ghi nhớ nguyện vọng của cô trong lòng.
Bây giờ, cuối cùng cũng có thể hào sảng nói với cô: “Được, mình làm cho cậu ăn.”
Những hồi ức đã mất không thể lấy lại, cuối cùng tiêu tán nơi phương xa, trở thành viên sỏi đá trên đường. Thời gian nhắc nhở bạn, khắc cốt ghi tâm những gì đã trải qua. Thời gian sẽ giữ gìn ký ức, hi vọng những ký ức đó, mãi mãi là hình ảnh mỗi lần bạn nhớ đến sẽ bất giác nở nụ cười.
… Đến đây, chúc vui vẻ.