Editor: Du Bình
Dật Thần tựa hồ bị cái động tác này của tôi làm cho nhảy dựng lên, rơi xuống đất. Cậu ấy dùng sức đầy tôi ra, mà kỳ thật từ lúc tôi bị cậu ấy đẩy đến va vào quầy bar đã luôn nảy ra suy nghĩ, cậu ấy nhìn bên ngoài gầy teo là vậy, tại sao lại có sức mạnh như thế kia chứ?
Thân thể tôi như lần trước bị đập mạnh lên đầu giường, tôi lập tức hoàn hồn, rượu cũng tỉnh hơn phân nửa.
“Anh đang làm gì vậy?” Dật Thần nhìn tôi hỏi, thần sắc thật sự không được rõ ràng, không thể đơn giản nói rằng đang bất mãn hay sinh khí, mà ngược lại cơ hồ có chút phức tạp.
Tôi giảm bớt hào khí, hắc hắc cười cười: “Là mượn rượu cướp sắc chứ sao nữa?”
“Đồ tâm thần!” Cậu ấy không lĩnh hội chút nào tình cảm của tôi, tức giận trợn mắt lườm tôi một cái: “Tỉnh rượu dùm cái à nha! Mau tranh thủ đi tắm rửa, một thân mùi rượu, thối chết rồi!”
Rõ ràng nói như vậy với tôi… Tôi chẳng muốn cùng cậu ấy so đo làm gì, liền xuống giường, hướng nhà tắm mà đi.
Thời điểm tắm, nước ấm ào ào từ trên người tôi thuận tiện chảy hết xuống đất. Nước rất vừa, rất ấm, nhưng chẳng hiểu thế nào thân thể tôi lại bất chấp nhớ đến dư vị lành lạnh trên người Dật Thần.
Nhà Dật Thần chỉ có một cái giường lớn, nhưng tôi hết lần này đến lần khác ở lỳ trên giường nhất quyết không chịu xuống. Tôi nói giường của cậu thật là êm, tôi dám cam đoan rằng trên đời này chẳng có cái giường nào làm tôi cảm thấy thoải mái hơn!
Và cuối cùng, hết cách, Dật Thần đành phải cùng tôi nằm trên một cái giường! Không có cách nào nằm thoải mái được, cậu ấy phải lách vào trong góc tường để tôi nằm ngoài. Nói thật, hai thằng con trai to tướng cùng chui rúc trên cái giường nhỏ như vậy thì thế nào cũng cảm thấy bất ổn, tựa hồ như đang có khuynh hướng tự ngược đãi bản thân mình vậy!
Tôi nói: Dật Thần à! Cậu làm sao phải chịu khổ thế? Sao không sang phòng khác mà ngủ? Cậu ấy như lười nhìn tôi, lười biếng nói tôi không thích!
Dật Thần ngồi dựa thành giường, mở đèn đọc sách. Ánh đèn mờ nhạt hơi hắt vào cậu ấy, mái tóc mới gội xong vẫn còn ẩm ướt dán chặt lấy đôi má.
“Dật Thần.”
“Làm sao?”
“Hình như tâm tình của cậu hôm nay không được tốt lắm hả?”. Tôi rốt cục cũng phải nói ra suy nghĩ từ lúc cùng cậu ấy uống rượu.
Dật Thần chính là dạng chuyên ở cạnh tôi suốt ngày líu ríu không biết mệt, đột nhiên cậu ấy trở nên an tĩnh khiến tôi có điểm không quen lắm. Loại cảm giác này khiến tôi là một người biết được cả thế giới của cậu ấy, đột nhiên lại bị triệt để phá vỡ, hoàn toàn mù mờ.
“Không có!” Câu trả lời của cậu ấy trước sau như một đều là lãnh đạm.
“Vậy tại sao cậu lại trở nên ít nói như vậy?”
“Ai đặt ra quy định rằng 365 ngày, mỗi giây tôi đều phải nói vậy?”
Tôi cười đùa, tí tửng đẩy cậu ấy: “Cậu không phải là hứng thú với cô gái Tây kia sao? Là ghen tị hả? Vừa hay tôi lại có số của cô ấy đấy! Cậu có muốn không?”
Tay cầm sách của Dật Thần thoáng run nhẹ, nhưng cậu ấy lại không trả lời tôi. Nhưng tôi chịu không được, tựa hồ muốn bức cho Dật Thần khôi phục nguyên trạng. Trong lòng quấy phá một trận, tôi đột nhiên bổ nhào tới, một tay ôm eo cậu, rồi bắt đầu cong ngón tay vuốt ve…
Eo Dật Thần rất mẫn cảm, đυ.ng một cái thì đã chịu không được, sách rời tay rơi trên mặt đất. Cậu ấy ngứa không nhịn được liền dốc sức liều mạng trốn tránh, một bên dùng sức đẩy tôi ra. Nói thật, Dật Thần khí lực lớn thì có lớn thật đấy, nhưng nếu quá liều mạng thì sẽ thua Phiền Hạo Vũ tôi đây. Nên từ đầu đến cuối cậu ấy đều bị tôi một mực chặt chẽ giam ở trong l*иg ngực.
Cậu ấy không biết một bên vì hờn dỗi hay bởi vì ngứa mà dốc sức liều mạng nín cười. Mà tôi lại mang bộ mặt hơi thần kinh không chút nào che dấu được dáng bộ đắc ý.
Cậu ấy bị động tác của tôi cùng với khuôn mặt hảo ý cười làm cho thẹn quá hoá giận. Dật Thần nói, Phiền Hạo Vũ! Nếu anh còn không dừng lại, chính tay lão tử sẽ biến anh thành tàn phế!
Tôi cười. Nói, được a~ nếu cậu có bản lĩnh liền tớ cho tôi xem nào!
Cậu ấy bị tôi ôm trong ngực, không an phận mà dùng thân thể dốc sức liều mạng đυ.ng l*иg ngực của tôi, người tôi bị cậu ấy làm cho đập vào tường. Nói thật thì có hơi đau đau, mà còn khiến tôi có cảm giác tâm can mình bị cậu ấy đập đến rụng cả ra rồi.
Ngay lúc cậu ấy lần nữa bạt mạng vọt tới người tôi, tôi đột nhiên buông lỏng tay, tránh né sự va đập. Cậu mất thăng bằng, đập đầu vào vai tôi, hơi thở Dật Thần thoáng xẹt qua lỗ tai tôi, có chút dồn dập, lại giống chọc người khiến lỗ tai của tôi ngưa ngứa, tựa hồ muốn làm nội tâm cuả tôi ngứa đến phát điên.
Nhưng cậu ấy hình như có ý định dừng lại, lại lần nữa hướng tôi đánh tới. Tôi đã chuẩn bị sẵn từ trước, nhanh nhẹn giơ tay lên một phát bắt được tay cậu, sau đó mạnh mẽ đem cậu ấy áp xuống giường.
Thời gian đột nhiên như dừng lại, tôi quỳ trên giường, tay còn đang nắm chặt lấy tay Dật Thần. Cậu ấy nằm dưới tôi, cứ như vậy thẳng tắp nhìn lại tôi. Hai người chúng tôi cư như vậy dùng một loại tư thế quỷ dị mà trân trối nhìn nhau như vậy.
Tóc Dật Thần có chút mất trật tự, mồ hôi trên trán có chút tuỳ ý mà chảy rịn, đáy mắt tựa như chứa muôn vì sao, long lanh trong sáng. Gương mặt lớn cỡ bàn tay có chút ửng hồng nhàn nhạt.
Không đúng! Nhất định có chỗ nào không đúng! Vì sao tôi lại…
“Dật Thần…” Tôi vô ý thức gọi cậu ấy.
Dật Thần ngồi dậy, đẩy tôi ra. Sau đó bò đến chỗ đèn bàn, nhàn nhạt nói với tôi một câu ngủ đi!
Phòng lập tức tối ngay, tôi đột nhiên lĩnh hội được một cảm giác có tên là thất bại, một mực tin tưởng mình là một người đàn ông khoẻ mạnh mà bị người kém sức áp đảo sẽ khiến sinh ra cảm giác ấy. Chỉ có điều, tôi chưa từng nghĩ tới, mình lại có một ngày ta đánh úp một người khác dưới thân, tôi lại mang suy nghĩ người kia thật giống một cô gái đỏ mặt e thẹn đi áp vào Dật Thần!