- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Sorry Girl! I'm Gay!
- Chương 16
Sorry Girl! I'm Gay!
Chương 16
Editor: Du Bình
Tôi từ chức!
Nếu như chuyện này mà bị người cha đang sống tại thành phố khác của tôi biết được thì ông nhất định sẽ mắng tôi là đồ không có tiền đồ! Tại sao lại vì một cô gái mà đem công việc mình vất vả tìm được bỏ đi chứ! Quả thật đúng là một điều sỉ nhục rất lớn với người đàn ông!
Nhưng đối với tôi mà nói, tôi không biết làm thế nào để có thể tiếp tục điềm nhiên khi bạn gái cũ của mình là đồng nghiệp được!
Sau khi chia tay còn có thể làm bạn bè, nhưng điều kiện đầy đủ là phải xóa sạch đi những rắc rối đã từng liên quan đến nhau, kể cả tình cảm đã từng rất mặn nồng. Mà một trong hai bên đối phương không thể buông tay, thì việc làm bằng hữu cũng chỉ có thể mang ra lòe người!
Mà tôi lại không thể nào ngừng gạt được chuyện đó ra khỏi đầu, cho dù người bị thương tổn hoàn toàn không phải là tôi!
Một người đàn ông không thể nào cho người phụ nữ yêu thương mình nhìn thấy bộ mặt thành thục của mình thì thật không đáng làm đàn ông. Nhưng về
phương diện tình cảm thì cá nhân tôi chưa từng thiếu hụt nên tôi chẳng thể nào hiểu được thế nào gọi là trách nhiệm cả…
Loại đàn ông như tôi thì càng trói càng muốn vùng! Chỉ có điều nếu như ở vào vị trí của tôi, thì mọi chuyện lại chẳng có gì to tát như người ngoài nhìn vào đâu!
Nghỉ việc đồng nghĩa với không có lương. Tuy tôi có một khoản gửi ngân hàng nhưng đây cũng không phải là kế lâu dài. Nhưng biết làm sao được? Tôi đành phải sống bằng số tiền tiết kiệm thôi!
Tôi không thể nào tìm được một công việc ổn hơn cái loại việc mà tôi thành thục kia. Có lẽ cả đời tôi chỉ có thể kiếm tiền bằng cách này mà thôi!
Chung quy tôi vẫn quay lại cái nơi mà mình tức giận vung nắm đấm. Dù sao thì không phải MB club nào cũng có thể hoạt động tốt, mà chỗ này còn là một nơi nổi tiếng bậc nhất thành phố đấy!
Sự thật thường thường không bao giờ đi theo quỹ đạo lý tưởng của con người, nó luôn cướp đi những khí thế hào hùng, sẵn sàng quật ngã những gì gọi là cương quyết bướng bỉnh! Sự thật, rất tàn khốc!
Khi tôi trở lại, ông chủ thật sự rất cao hứng!
Không hẳn vui mừng vì bằng hữu lâu ngày mới gặp lại, chỉ là bởi có tôi thì tiền sẽ như nước đổ vào túi hắn!
Giữa chủ cùng nhân viên, tình bạn đơn thuần cơ hồ rất khó tồn tại!
Chắn hẳn sự việc Dật Thần biến mất cũng đã khiến bao tiền của hắn hổng mất một khoản rồi!
Dật Thần…
Nghĩ đến cậu, lòng tôi không khỏi thoáng đau đớn. Tôi lập tức nhận ra ánh mắt mình trở nên thực cô đơn nên phải cuống quít cúi đầu mang cảm xúc đó giấu đi…
Tôi ngẩng mặt, giương khóe miệng, tôi tự hiểu bản thân mình có thể lộ ra bộ dáng tươi cười mê người như thế nào.
Chủ đề hôm nay là “Vương Tử”! Tôi đổi lễ phục, nghênh đón một vị khách, ngọt ngào gọi cô ta là công chúa điện hạ!
Tôi theo thói quen dùng thủ đoạn cùng ngôn ngữ thành công bắt được tâm hồn của thiếu nữ. Nhưng chỉ có điều, mỗi lần tôi nói ra những lời đường mật thì gương mặt cậu ấy lại hiện lên rất rõ ràng.
“Hạo Vũ à~” Cô bé nói với tôi: “Anh thật sự rất biết cách làm cho con gái vui vẻ! Nếu anh thật lòng thích ai thì đúng là một lợi thế!”
Tôi thoáng ngẩn người, rồi: “Em lầm rồi, nếu mà đối với người tôi thích mà như này thì khổng ổn đâu! Thoạt nhìn thật ngốc!”
“Ô?” Cô ấy tựa hồ không hiểu rõ ý của tôi, có chút nghi hoặc nhìn nhìn.
“MB đúng thật là vì lấy lòng nửa kia của thế giới mà tồn tại đấy. Nhưng nếu như tôi thích một người, thì tôi sẽ không bao giờ dùng tư cách nghề nghiệp mà sẽ trở thành một người đàn ông chân chính khi ở cạnh người ấy! Lúc đó, toàn bộ những phương pháp nọ hoàn toàn không thể dùng được! Bởi vì nó đã được vô số người trải nghiệm qua, mà tôi chỉ muốn một mình người ấy được vui vẻ thôi!”
… Một mình người ấy vui là đủ rồi…
“Anh quả thật là cực ôn nhu đó!”
Tôi cười cười đáp lại: “Nhưng mà tiếc là đến giờ phút này tôi vẫn không rõ ràng rằng thích một người rốt cuộc là thế nào…” Nhẹ nhàng cầm lấy tay cô, tôi nhẹ đặt một nụ hôn lên da thịt trắng nõn rồi giương mắt nhìn thẳng vào đôi đồng tử kia: “Có thể nói cho tôi biết không thưa công chúa?”
“Ôi~” Mặt cô gái đỏ bừng, cô ấy nghĩ một lúc rồi bắt đầu mở miệng: “Thích một người là sợ người ấy bị thương, quan tâm người ấy thậm chí còn hơn cả bản thân mình, tình nghuyện vì người ấy mà vứt bỏ tất thảy… Ah! Quan trọng nhất là một mực muốn cùng người ấy ở một chỗ!”
Buổi tối về đến nhà, tôi nằm trên giường, trằn trọc…
Tôi nhớ lại khoảng thời gian mình cùng Dật Thần còn làm MB, những lúc rảnh rỗi chúng tôi đều cùng nhau ngồi trên ghế salon ôm lon bia nói chuyện phiếm, bao nhiêu mệt mỏi đều được nụ cười ngây ngô của Dật Thần làm cho bay sạch…
Tôi nhớ rất rõ Dật Thân luôn hung hăng nện tôi, càu nhàu, Phiền Hạo Vũ! Muốn ngủ thì qua bên kia mà nằm! Đừng có dựa vào tôi! Nước miếng của cậu đều bám hết vào quần áo tôi rồi!
Tôi xấu xa nhắm mắt, ôm cổ cậu ấy, được một tấc lại muốn tiến thêm một thước cọ cọ người Dật Thần: “Không được! Sô pha cứng lắm! Vẫn là dựa vào cậu thì thoải mái hơn!”
Dật Thần một bên giãy dụa, một bên hùng hùng hổ hổ dọa nạt nếu tôi không đứng dậy thì cậu ấy sẽ đánh tôi bay răng! Nhưng tôi mặt dày tiếp tục dùng ngữ khí côn đồ nói, Dật Thần a~ Tôi say lắm! Lại mệt nữa! Tôi thật sự muốn ngủ mà!
Cuối cùng thì Dật Thần không bao giờ có thể địch lại với tôi! Mặc cho cậu ấy giãy dụa đến mấy thì vẫn phải hoàn thành chức trách làm sô pha êm ái, để cho tôi tùy ý ôm lấy làm càn. Đương nhiên miệng không nhàn rỗi, không ngừng mắng mỏ: Phiền Hạo Vũ! Cứ chờ đó! Thù này không báo thì tôi lộn ngược tên mình luôn!
Tôi dùng sức gật gật đầu, cười gian trêu cậu: Thần Dật hả? Tên cực đẹp, siêu hay!
“Phiền Hạo Vũ! Cậu là tên khốn!”
…
Nghĩ lại, tôi
không nhịn được cười ra tiếng.
Nhưng vô luận thế nào, thì tất cả cũng chỉ là quá khứ, cho dù có nhớ mãi không quên thì thời gian không thể trở lại được!
Quả nhiên, “quá khứ” đều là khoảnh khắc đẹp nhất!
Tôi thôi cười, bên tai văng vẳng những lời cô gái nọ nói với mình…
“Sợ
người ấy bị thương.”
Bản thân chọc giận chồng Lisa, nghe nói chúng kéo tới tìm Dật Thần khiến tôi lập tức thấp thỏm lo âu.
“Quan tâm người ấy thậm chí còn hơn cả bản thân mình!”
Tôi nguyện ý lao vào khó khăn vì Dật Thần, thậm chí không cần mạng sống để đổi lại yên bình cho cậu!
“Tình nguyện vì người ấy mà vứt bỏ tất thảy!”
Vì Dật Thần mà tôi đánh tên đàn ông khốn nạn kia, đuổi toàn bộ khác, sau đó vứt bỏ công việc, nhưng một chút tôi không hề hối hận!
“Một mực muốn cùng người ấy ở một chỗ!”
Tôi trở mình, tay không tự giác nắm ga giường.
Tôi một mực, một mực muốn ở cạnh Dật Thần!
Thanh âm vang lên từ tận sâu đáy lòng rõ ràng đến nỗi làm tôi bật mạnh dậy!
Tôi không ngừng thở hổn hển, không nghĩ rằng những điều mình suy nghĩ là hoang đường, nhưng cuối cùng đại não lại đưa ra một kết luận…
Có lẽ… Tôi thật sự thích Dật Thần mất rồi…
Không phải là tôi không biết yêu một người là thế nào. Mà do bản thân tôi liều mạng lảng tránh phần tình cảm này!
Cho nên tôi mới tìm Hi mịch…
Cũng vì thế mà tôi làm một cô gái tốt như vậy bị tổn thương…
Nhưng mà… tình yêu của đời tôi là dành cho một người con trai!
Bất kể thế nào cũng không thể chối cãi!
Tôi không muốn biết mọi người trên đời nghĩ gì về “đồng tính luyến ái”, đối với tôi chẳng quan trọng! Tôi chỉ để ý Dật Thần… nhưng mà… cậu ấy lại đi rồi…
Từ phương thức liên lạc, hình ảnh, hơi thở của riêng cậu ấy, cứ như vậy biến mất hoàn toàn trong thế giới của tôi không sót một gì làm tôi phải liều mạng nhớ kĩ lấy. Nhưng thời gian trôi, ký ức cũng có thể mờ nhòe…
Đúng là cuộc đời thật
ác độc!
Hết lần này đến lần khác ở bên, nhưng tại sao lại lựa chọn đúng khi tôi thông suốt thì lại di cơ chứ? Hiện tại đáp án đối với tôi chỉ là một thứ xa xỉ đến thế sao?
Tôi quay đầu nhìn diện thoại đặt nơi đầu giường, cầm nó lên rồi ấm một chuỗi số, đầu ngón tay đặt trên phím gọi, run run ấn nó…
“Tôi nói này Hạo Vũ thiếu gia!” Vừa mới bắt được tín hiệu, đầu bên kia đã là một thanh âm cực bất mãn: “Đêm hôm khuya khoắt không ngược gọi điện thoại làm gì? Định chơi ‘Quỷ điện báo’ [1] à?”
Tôi nắm chặt điện thoại, mở miệng phát ra giọng nói có chút cứng ngắc: “Hạo Hiên, cho tôi hỏi cậu một vấn đề được không?”
“Chuyện gì?”
“Nếu như… Tôi chỉ nói là nếu thôi… Cậu có chấp nhận đồng tính không?”
Hạo Hiên tựa hồ có chút sững sờ, qua vài giây mới nói: “Được chứ! Tại sao lại không thể?”
“Không phải người bình thường đều phỉ nhổ sao?”
“Rất chính xác! Nhiều người cho rằng đồng tính là một thế giới tràn ngập dơ bẩn. Nhưng mà luyến tính thì có khá gì hơn? Phản bội, dối trá, mất nhân tính, không thấy nó đáng sợ sao? Còn nói đồng tính là dơ bẩn, thì lấy gì cam đoan rằng luyến tính là thuần khiết? Mà sao tự dưng cậu lại hỏi vấn đề này thế?”
“Không… không có gì! Tôi chỉ hỏi là nếu thôi mà!” Tôi cố gắng đè nén run rẩy, không muốn để Hạo Hiên nghe được mấy thứ gì đó, nhưng mà tên này vẫn luôn luôn thông mình.
“Tôi rất tin tưởng cậu là một người thiện lương, sẽ không bao giờ phỉ nhổ loại chuyện này đâu!”
“À ừ…”
Chỉ cần một nói của Hạo Hiên mà trong những gì nặng nề trong tôi có cảm giác đều nhẹ nhàng đi rất nhiều!
[1]: Trò chơi gọi điện dọa ma lúc nửa đêm ý! Ở trên mấy phim kinh dị ma quỷ rất là nhiều phân cảnh nửa đêm nhân vật đang ngồi trong phòng, đột nhiên “Reng! Reng! Reng!” nhiều hồi chuông, không khí lạnh lẽo quỷ dị rất rợn người. Nhân vật nọ nhấc máy lên: “Alo? Alo?” mấy lần mà không có ai trả lời liền ngắt máy. Vài phút sau tiếng chuông quỷ dị ấy lại vang lên và sau đó… không có sau đó…
Các nàng có thích chuyên mục kinh dị không? Hay từ nay cứ end mỗi chương tôi lại làm 1 cái đoản kinh dị chúc các chế ngủ ngon nhỉ hihihi =))
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Sorry Girl! I'm Gay!
- Chương 16