Chương 1: “Yêu Yêu, thả lỏng nào.”

Ban đêm.

Mưa to như trút nước không có dấu hiệu ngừng lại, nước bắn tung tóe trên đường phố dưới ánh đèn đường, bầu trời đêm như bị tia chớp xé toạc. Lúc chiếc xe Rolls-Royce màu đen đi vào biệt thự thì đã gần hai giờ sáng.

Tầng hai, tay nắm cửa phòng ngủ khẽ xoay, phát ra tiếng kẽo kẹt rất nhỏ khó mà phát hiện.

Người đàn ông đi ra từ phòng tắm, khăn tắm buộc hờ quanh eo, cơ bụng săn chắc gợi cảm, những giọt nước chảy từ đuôi tóc xuống ngực rồi biến mất trên đó.

Đôi mắt đen láy của anh hờ hững lướt qua chiếc giường lớn ở giữa phòng.

Cô gái đang say giấc nồng có đôi môi đỏ thắm, mái tóc dài như rong biển xõa tung trên gối, sau đó, hơi thở lạnh lẽo của người đàn ông dần áp sát vào cô.

Rèm cửa sổ được đóng chặt, chú mèo Ragdoll nằm ườn lên tấm thảm bông màu xám trên sàn nhà vẫy đuôi, nhỏ giọng kêu meo meo, tiếng kêu bén nhọn mà mềm mại.

Trong căn phòng tối tăm tràn ngập bầu không khí mập mờ, tiếng thở dồn dập xen kẽ rõ ràng.

Đuôi mắt Khương Linh ửng đỏ, nghiêng mặt vùi sâu vào gối. Làn da cô trắng như tuyết, mịn màng như ngọc, vòng eo thon thả mềm mại.

Trong bóng tối gần như ngạt thở, ngay sau đó, lại bị cô nuốt vào cổ họng.

Người đàn ông mạnh mẽ bóp cằm cô, sau đó xoay mặt cô sang, cắn lên đôi môi mềm mại rồi hôn xuống.

Cuối cùng cô cũng không thể kiềm chế được mà khẽ rêи ɾỉ: “Ưm…”

“Phó… Nghiên Chu…”

Nhưng đáp lại chỉ là sự im lặng.

Cô bị bế lên, chiếc cổ thiên nga ưỡn ra, khuôn mặt ửng đỏ xinh đẹp, hai thân hình đan xen.

“Meo~”

Chú mèo Ragdoll nằm rạp dưới sàn nhà mở to đôi mắt cảnh giác, dường như nó nhận ra chủ nhân của mình đang bị bắt nạt, nên liên tục phát ra tiếng gầm gừ cảnh báo, như thể ngay giây sau nó sẽ nhảy lên cào người.

Cô gái ngoan ngoãn cuối cùng cũng bắt đầu bực bội, đuôi mắt ửng đỏ, đôi mắt lấp lánh nước, cánh tay trắng nõn vất vả đẩy ra sau.

“Mèo…”

“Kệ nó đi.”

Phó Nghiên Chu áp bàn tay nóng hổi lên vòng eo căng cứng của cô, cúi xuống hôn cô, giọng nói trầm khàn đầy mê hoặc: “Yêu Yêu, em căng thẳng quá, thả lỏng nào…”

Anh vừa nói dứt lời, đuôi mắt ửng đỏ kia càng thêm rực rỡ, kiều diễm.

Cô gái nũng nịu, xấu hổ than vãn: “Phó Nghiên Chu!”

“Ừm.” Anh khẽ cười, giọng nói khàn khàn đầy lưu luyến mập mờ: “Ở đây, như vậy thì Yêu Yêu có được không?”

“…”

Trong mập mờ là sự lên xuống sâu nông.

Không biết đã qua bao lâu, cuối cùng không gian cũng yên tĩnh lại. Tóc mai cô ướt đẫm, cô kiệt sức co thành một cục, chìm vào giấc ngủ sâu.

Ánh mắt thâm trầm của người đàn ông hiện lên sự mềm mại, trìu mến, anh cúi đầu hôn một cái trên đuôi mắt cô, lòng bàn tay nhẹ nhàng lau đi giọt nước mắt còn vương lại nơi khóe mắt cô.

Anh ôm cô vào trong lòng.

Như cảm nhận được gì đó, Khương Linh vô thức đưa tay quấn quanh cổ anh, áp mặt vào cổ anh nũng nịu, cọ xát.

Như mèo nhỏ vậy, hay làm nũng.

Phó Nghiên Chu khép mi, hơi nheo mắt lại, động tác nhẹ nhàng vuốt ve lưng cô, nhỏ giọng dỗ dành: “Ngoan, ngủ đi.”

Trong mơ rất bất an.

Người đang chìm trong giấc ngủ chợt co rúm người lại, đôi mày thanh tú nhíu lại đầy lo lắng, tiếng nức nở khe khẽ vang vọng trong căn phòng, những giọt nước mắt làm ướt những sợi tóc mai rơi trên má.

Tiếng la hét chói tai, tiếng khóc, tiếng còi xe, chiếc xe tải bất ngờ lao về phía cô, tiếng va chạm, màu đỏ mờ ảo.

Khi tất cả những thứ này sắp biến mất, một bóng người quen thuộc nhưng lại xa lạ, tiếng hét cùng với cơn đau đớn, nhuốm đầy sự kinh hoàng và hoảng loạn xông vào tai.

—— “Khương Linh!”

*

Khương Linh run rẩy mở mắt ra.

Giọt nước mắt lấp lánh chực rơi treo trên mi mắt.

Cô vừa nhấc mí mắt thì nó bỗng rơi xuống, lọt vào tóc, vỡ tan tành.

Cảnh trong mơ hoàn toàn tan biến.

Mặt Khương Linh trắng bệch không còn chút máu, cô yên lặng nhìn lên trần nhà một lúc, cơ thể cứng đờ vài giây rồi mới từ từ thả lỏng.

Một cánh tay trắng nõn tinh tế vươn ra từ trong chăn, nâng lên che trên mặt, chỗ da thịt lộ ra ngoài có dấu vết màu hồng nhạt.

Khương Linh chống giường ngồi dậy.

Nước mắt làm khuôn mặt lấm lem bết bát, cô đưa tay lên chạm vào, cảm giác lạnh lẽo lan tỏa, cô dừng lại một chút, sau đó đưa tay lau khô.

Mi mắt run rẩy như cánh bướm, cô chớp mắt, nhìn ra ngoài cửa sổ.

Không biết bầu trời đã tạnh mưa từ bao giờ, không trung lại xanh biếc.

Vị trí bên cạnh đã vắng tanh từ lâu.

Cô vươn tay sờ thử, vị trí ấy đã lạnh lẽo không còn hơi ấm.

Khương Linh sững sờ, sau đó khẽ thở hắt ra.

Ngoài một số chỗ trên cơ thể hơi nhức thì còn lại đều rất thoải mái, Phó Nghiên Chu ở phương diện này luôn vô cùng chu đáo.

Điều hòa kêu vù vù, Khương Linh ngồi trên giường ngẩn người một lúc rồi mới lật chăn ra, cúi đầu nhìn, những dấu vết trên người đều là vết tích của sự mặn nồng đêm qua.

Hình ảnh ùa vào đầu, má cô bất chợt đỏ bừng lên, cô vẫn còn run sợ với sự kiên quyết muốn lăn lộn mình của người đàn ông.

Khương Linh nhìn sang chỗ khác, không dám nhìn nữa.

Cô chậm rãi lấy váy ngủ ở đầu giường mặc vào, ấn ấn thái dương đau nhức.

Chiếc váy ngủ hai dây màu đen theo động tác đứng dậy mà nhẹ nhàng rơi xuống, che đi vóc dáng uyển chuyển cùng với những vết hằn đỏ làm người ta mơ màng.

Đôi chân thon dài mịn màng kia là đẹp nhất, khi nắm vào lòng bàn tay rất vừa vặn.

Khương Linh đi dép lê bước vào phòng tắm.

Trong gương, một cô gái với khuôn mặt trắng nõn xinh đẹp, đôi mắt hạnh đen láy long lanh rất sáng. Con ngươi sáng ngời phản chiếu ánh sáng hơi lạnh lẽo, hàng mi cong dài cong vυ"t lên trên, mái tóc đen dày buông xõa trên vai.

Không biết có phải do tối qua bị người đàn ông về khuya còn lăn lộn quá mức hay không, mà lúc này, đuôi mắt hơi ửng đỏ khiến cho cô thêm vài phần dịu dàng và quyến rũ không thể nói nên lời.

Khương Linh có khuôn mặt mang vẻ đẹp ấn tượng, khí chất hơi lạnh lùng kết hợp với ngũ quan rực rỡ thường khiến người ta cảm thấy có tính công kích.

Lúc này cô mới ngủ dậy, vẫn còn hơi mơ hồ, xinh đẹp đến mức quá đáng.

Cô bình tĩnh nhìn chằm chằm vào khuôn mặt trong gương trong giây lát, sau đó giơ tay xoa xoa mặt, cụp mi xuống, cầm lấy cốc để lấy nước.

Chất lỏng mát lạnh lướt qua đầu ngón tay, vỡ tan rồi lại tụ lại, làm ướt hoàn toàn ngón tay của cô. Sau khi đánh răng, Khương Linh hất nước lên mặt vài lần, cô chống cổ tay trắng mịn lên thành bồn.

Cô không thể kìm được mà cong môi lên, đáy mắt lấp lánh ánh sáng rực rỡ.

Đã hai tháng trôi qua kể từ khi cô sống lại.

Kiếp trước, cô mới 25 tuổi đã chết trong một vụ tai nạn giao thông.

Chiếc xe tải chở hàng lao vun vυ"t về phía cô, khi đó cô hoàn toàn không kịp né tránh.

Cô dùng hết sức đẩy mẹ đang ở bên cạnh ra theo bản năng.

Sau đó, trong khoảnh khắc bị chiếc xe tải đó đâm vào người, cơn đau tột cùng lan khắp người như thể vẫn còn quấn quanh xương cốt.

Bây giờ chỉ cần nghĩ lại thôi Khương Linh cũng không thể kiềm chế được run rẩy khắp người.

Sau đó, cô sống lại.

Cô quay lại năm mình 22 tuổi.

Nếu như những chuyện kỳ quặc này không xảy ra với chính cô, thì cho dù thế nào thì Khương Linh cũng không bao giờ dám tin rằng trên đời này thật sự có chuyện trùng sinh.

Hiện tại cô vẫn đang đi học, năm tư, sắp tốt nghiệp đại học.

Cô vừa mới từ Cảng Thành trở về để đi thực tập, nhà họ Khương vẫn chưa đến mức phá sản, bố cô chưa vào tù, mẹ cô vẫn dịu dàng xinh đẹp, không cần phải khóc lóc suốt ngày…

Thật tốt.

Điều duy nhất khác biệt so với kiếp trước là…

Cô đã đăng ký kết hôn với Phó Nghiên Chu.

Là kết hôn chớp nhoáng.

*

Hai tháng trước.

Khương Linh đồng ý đi xem mắt.

Kiếp trước, cô đã dứt khoát từ chối lời đề nghị đi xem mắt của bố.

Lúc đó cô không rõ tình hình gia đình, càng không biết công ty nhà họ Khương đang gặp vấn đề.

Cô vẫn chưa tốt nghiệp đại học, vừa mới nhận được offer ưng ý, khi bố Khương bất ngờ đề nghị cô đi xem mắt, cô đã vô cùng hoang mang.

Cô đang trong độ tuổi hào hoa phong nhã đẹp nhất để phấn đấu, cô không thể hiểu nổi tại sao bố mẹ lại muốn mình đi xem mắt khi còn trẻ như thế.

… Bố mẹ bị điên rồi sao?!

Đây là suy nghĩ duy nhất của cô.

Khương Linh là cô chủ nhà họ Khương.

Tuy nhà họ Khương không thể sánh bằng những gia tộc lâu đời khác về địa vị nhưng cũng là một gia đình giàu có tiếng ở thủ đô, bố mẹ cô rất yêu thương nhau và xem cô như viên ngọc quý trên tay, cô là người được mọi người nâng niu, chiều chuộng.

Cô dứt khoát từ chối với thái độ không thương lượng, tuyệt đối không thể nào.

Sau đó, bố Khương cũng thử dò hỏi vài lần, nhưng phản ứng của cô luôn rất gay gắt, chỉ cần nhắc đến chuyện xem mắt là cô sẽ lại nổi giận.

Thấy con gái phản ứng quá khích như vậy, bố mẹ cô đành từ bỏ ý định.

Chẳng lâu sau, nhà họ Khương gặp phải cơn bão tài chính dữ dội, sau hơn một năm chống chọi, tình hình bỗng thay đổi đột ngột.

Rồi sau đó là phá sản, bố Khương bị vu oan hãm hại phải vào tù, mẹ Khương trong chốc lát trở nên tiều tụy.

Sau đó Khương Linh mới ngộ ra mọi chuyện.

Bố muốn cô đi xem mắt, hóa ra là muốn nhân lúc nhà họ Khương còn có chút vốn liếng thì tìm cho cô một mối hôn sự tốt để làm chỗ dựa.

Thấy cô kiên quyết không chịu, ông cũng đành thôi.

Lúc đó, dù sao bố Khương cũng không ngờ rằng nhà họ Khương sẽ phải phá sản.

Quan chức và doanh nhân thông đồng với nhau, không ai dám can thiệp vào vòng xoáy quyền lực, nhà họ Khương liền trở thành con dê tế thần.

Còn cô, ngay cả việc xin phép vào tù thăm bố cũng không thể lo liệu được, không ai chịu giúp đỡ lúc cô khốn cùng.

“Cô đơn không nơi nương tựa” là câu nói mỉa mai và chính xác nhất.

Khương Linh nhẹ nhàng thở hắt ra.

Vẻ đẹp rực rỡ, dịu dàng và thanh tao vừa phải, cô cụp mắt xuống, cầm chai nước hoa hồng đổ vào lòng bàn tay rồi vỗ lên mặt.

Dù đã sống lại, nhưng với năng lực của mình, cô vẫn không thể thay đổi được gì…

Vì vậy, cô cần phải có một đối tượng hẹn hò thật mạnh mẽ, sẵn sàng giúp đỡ cô trong tương lai, cứu vớt nhà họ Khương khỏi bờ vực phá sản.