CP: Lười biếng, lưu manh, nham hiểm VS Mềm mại, ngọt ngào, bình tĩnh. Đời trước, Khương Linh thích chàng trai tùy ý phóng khoáng kia nhưng còn chưa kịp lấy dũng khí để bày tỏ tình cảm thì nhà họ Khươn …
CP: Lười biếng, lưu manh, nham hiểm VS Mềm mại, ngọt ngào, bình tĩnh.
Đời trước, Khương Linh thích chàng trai tùy ý phóng khoáng kia nhưng còn chưa kịp lấy dũng khí để bày tỏ tình cảm thì nhà họ Khương đã bị hãm hại rồi phá sản, cô cũng mất tin tức về anh.
Một sớm tái sinh, Khương Linh trở lại tuổi 22 rực rỡ nhất.
Vốn tưởng rằng đời này sẽ không còn liên quan gì đến anh nữa, không ngờ, ngày đi xem mắt, người đàn ông đẹp trai lạnh lùng ngồi đối diện cô, dưới hàng mi dài là đôi mắt đen sâu thẳm: “Cô Khương?”
Khương Linh giả vờ bình tĩnh, nhưng giọng nói lại không thể che đi sự run rẩy: “Anh Phó.”
Chuyện hôn ước đã được quyết định, cô cùng anh đi đăng ký kết hôn, bước vào ngưỡng cửa hôn nhân.
Lúc đó Khương Linh không thể nào ngờ được, sau khi kết hôn, người đàn ông này lại bám dính lấy cô, cưng chiều cô hết mực, nâng niu cô trong lòng bàn tay, lúc ân ái quấn quýt sẽ ôm cô vào lòng sẽ cắn tai cô rồi hỏi đi hỏi lại: “Em có yêu anh không?”
*
Nghe đồn, người cầm quyền nhà họ Phó xưa nay bình tĩnh tự tin, cho đến ngày có một đoạn video xuất hiện, người đàn ông phong trần mệt mỏi đang ôm eo cô gái, ôm cô vào trong lòng, giọng khàn khàn lưu luyến, hôn môi cầu xin.
“Yêu Yêu, thương anh…”
*
Cho dù đã trôi qua bao nhiêu năm, Phó Nghiên Chu vẫn nhớ rất rõ.
Hôm xem mắt, anh ngồi ở vị trí vốn dĩ là chỗ của một người đàn ông khác, cách lớp cửa kính trong suốt, cô gái mặc váy trắng chậm rãi đi về phía anh, lúc ngước mắt nhìn anh, ánh mắt cô lộ ra vẻ ngạc nhiên.
Anh nhìn chằm chằm cô gái vốn nên trở thành vợ của người khác, giọng nói trầm thấp hơi buồn: “Cô Khương.”
Ha, bắt được em rồi.
*
Góc nhìn nữ chính là cưới trước yêu sau, góc nhìn nam chính là yêu thầm trở thành sự thật.
Em là rung động duy nhất cuộc đời này.
“Em có được một cuộc sống mới là nhờ tình yêu của anh.”
Hong