Genres: yaoi (thật đấy, không nói xạo đâu) Rating: 16+ Beta-reader: Kea (từ chương 3) Đây là câu chuyện về hai người sỡ hữu cây tiêu chứ không phải tác giả viết về hai cây tiêu đâu, Bạn biết không, đồ …
Genres: yaoi (thật đấy, không nói xạo đâu)
Rating: 16+
Beta-reader: Kea (từ chương 3)
Đây là câu chuyện về hai người sỡ hữu cây tiêu chứ không phải tác giả viết về hai cây tiêu đâu, Bạn biết không, đồ vật cũng có linh hồn đấy! Song tử tiêu luôn mong một ngày lại được đặt cạnh nhau.
Tự hỏi trong tình yêu, ai là người ích kỷ hơn ai…?
A/N:
Đây là fic cổ trang, nhưng không phải kiếm hiệp. Tôi không giỏi viết fic về đánh đấm hay tranh giành, mưu mẹo chốn giang hồ.
Đây là fic cổ trang, nhưng tôi không định viết nó theo kiểu mẫu của một fic cổ trang. Tôi thấy mình chưa đạt lắm ở lĩnh vực này ^^
Bạn không cần để ý đến đoạn đầu cũng được, câu chuyện chính thức bắt đầu từ sau cái tựa truyện. Nhưng nếu chịu khó đọc, bạn sẽ biết được lý do fic này ra đời (đoạn cuối của phần màu xanh dương ấy)
Xin lỗi trước tất cả những ai đã được đọc vài đoạn trong fic này và sắp đọc fic này, vì đến giờ tôi vẫn chưa quyết định được là happy ending hay sad ending. Còn tragedy thì chắc không đâu, tôi chán vụ chết chóc rồi (nếu chết được gọi là tragedy).
Cám ơn sis Pansy vì đã vẽ pé uke với pé seme cho em, kiss sis n cái
*chớp chớp mắt* sis còn nhớ gì ko sis?
Prologue:
Nhỏ bạn thân của tôi tình cờ mua được hai cây tiêu thủy tinh hệt nhau, được trang trí bằng những hoa văn rất tinh xảo. Sinh nhật, nhỏ tặng tôi một cây, và giữ lại một cây. Cũng chẳng biết cây tiêu có thổi ra tiếng không, vì tôi chưa dám thử. Thủy tinh vốn là thứ rất mong manh, dễ vỡ.
Hôm nọ đem ra xem lại, đang ngắm nghía thì nhỏ bạn đến, tôi để nó trên bàn rồi chạy ra mở cửa. Lúc quay trở lại, tôi đã phải ngẩn người ra ít phút. Màu tím của ánh hoàng hôn len qua cửa sổ, phản chiếu trên thủy tinh lấp lánh, khiến lòng người chợt thấy một chút xuyến xao, một chút buồn…
“Trên đời này có cây tiêu nào màu tím thật không nhỉ?” – nhỏ bạn cũng trố mắt nhìn khung cảnh trước mắt. Đương nhiên nhỏ đang thắc mắc về một thứ chất liệu tự nhiên nào đó màu tím thật, chứ không phải các loại nhựa tổng hợp, hoặc lấy sơn mà phết lên.
Một dòng cảm xúc nào đó chợt thoáng qua trong đầu, tôi mỉm cười quay lại hỏi nhỏ
“Muốn nghe câu chuyện về song tử tiêu không?”
“Có tử tiêu thật à?”
“Trên đời này không gì là không thể cả!”
Bạn đã đọc “Huyền cầm” chưa? Nếu chưa thì cũng chẳng sao cả, hãy đón nhận fic này như một câu chuyện hoàn toàn mới, bởi lẽ bối cảnh của nó không dính líu đến “Huyền cầm” là bao. Còn nếu đã xem qua fic ấy, thì đây chính là mở đầu và kết thúc của chuyện tình duy nhất còn dang dở.
“Bắt đầu nhé? Mi còn nhớ trò ghép hình không? Đầu tiên ta sẽ kể về những mảnh ghép. Nhưng không kể hết đâu, chỉ một vài mảnh đặc biệt thôi. Những mảnh ghép ấy là phần chính để tạo nên một giấc mơ…”
Chuyện giữa họ chỉ như một cơn mơ, họ biến nó thành giấc mơ, họ bắt nó phải thành mộng. Mà giấc mộng thì không được quyền trở thành sự thật.
Song tử tiêu vốn không có số song hành, chưa bao giờ được đặt cạnh nhau quá một ngày…
Hữu duyên vô phận…
Câu chuyện về song tử tiêu, và một khúc song tấu mãi chẳng thể hoàn thành…
Câu chuyện về một màu tím, một ánh mắt, và một giấc mơ…
Sẽ có không, một ngày song tiêu cùng hòa tấu khúc nhạc tình miền núi…?
Song tử tiêu
Màu tím len lỏi trong từng ngỏ ngách của ký ức. Màu tím buồn…
Đôi mắt len lỏi trong từng ngỏ ngách của con tim. Đôi mắt buồn…
Màu tím nhuộm giấc mơ. Đôi mắt ám ảnh giấc mơ.
Màu tím đong đầy nơi đáy mắt. Đôi mắt ngập tràn một màu tím cô đơn.
Sẽ nhạt phai không? Màu tím trong mộng?
Sẽ thôi khắc khoải? Đôi mắt trong mơ?