Chương 7

Nhưng lúc này, tên đàn ông mà hắn gọi là cha kia lại cười, hai bàn tay to luồn vào trong quần áo của thiếu niên, trong mắt đầy da^ʍ tà: “Là con thì sao chứ? Mẹ kiếp ngươi chính là con của ta! Ngươi xinh đẹp như thế, để ông đây chơi một tí thì có sao chứ?”

“Mẹ nó, ông đúng là cầm thú! Không bằng súc sinh!” Trọng Sắt giãy giụa đứng dậy, mắng nhiếc người đàn ông có máu mủ ruột rà đang đè trên người mình. Hai tay hắn cố sức đẩy ông ta tra nhưng vẫn bị bàn tay thô ráp kia sờ khắp người, cuối cùng bị kéo quần ra.

Tới lúc này, bỗng nhiên Trọng Sắt nhận ra sẽ không có người giúp mình, không có ai cứu mình, cho dù mình kêu rên lớn tiếng tới đâu cũng sẽ bị tiếng sấm át đi.

Hắn cũng sắp bị cha ruột cưỡиɠ ɖâʍ.

Không…

Chẳng biết Trọng Sắt lấy sức lực từ đâu, đột nhiên hắn đẩy người đàn ông cao lớn trước mắt ra, quần áo của hắn đã bị xé rách tơi tả từ lâu, lộ ra da thịt trắng nõn trơn bóng. Trong cơn sợ hãi cực đoan và phẫn nộ, thế mà hắn lại cảm thấy có thứ gì đó sắp chui ra khỏi bên eo mình.

Cha Trọng Sắt bị đẩy ngã bất ngờ, ông ta còn định nhào tới, Trọng Sắt lại nhân cơ hội đứng dậy rồi túm lấy giá nến đập mạnh vào người ông ta.

Nhưng sức mạnh của hắn không nhiều, giá nến chỉ đập vào vai người đàn ông. Ông ta kêu rên đau đớn, giận dữ đứng dậy, nhấc lấy vò rượu ném thẳng vào đầu Trọng Sắt.

Tiếng vò rượu vỡ tan tành như nổ tung bên tai Trọng Sắt, đầu óc Trọng Sắt như nổ tung ra, trời đất đảo lộn, hắn ngã xuống đất.

Máu chảy xuống từ trán hắn, vốn là hai cánh cửa sổ đã không được đóng kĩ, lúc này, gió thổi chúng mở tung. Mưa to tầm tã tạt vào cửa sổ, nước mưa lạnh lẽo cùng với máu loãng từ từ chảy vào mắt hắn.

Đôi mắt xinh đẹp của Trọng Sắt như chảy ra nước mắt máu, hắn ngửa đầu dưới đất nhìn người đàn ông như nổi điên xé rách quần áo hắn. Khi ông ta kéo hai chân hắn ra muốn đâm vào nơi kia, hắn thì thào đau khổ: “Cha… đừng như thế… cha, xin cha…”

Hình như câu nói này khiến lương tâm của người đàn ông quay lại trong chốc lát, nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ yếu ớt như đang khóc ra nước mắt máu của thiếu niên quá mê người, ông ta lại không thể kìm nén được thú tính.

Ngay khi ông ta nâng hai chân con mình lên, mỉm cười da^ʍ tà, ông ta cảm giác trên ngực đau đớn.

Cuối cùng ông ta không còn chút sức lực nào, hai bàn tay nắm lấy hai chân thon gầy của thiếu niên cũng dần tê liệt, ông ta kinh ngạc ngã ra sau.

Một thanh Cốt Nhẫn trắng hếu cắm trước ngực ông ta.

Giờ phút này, thanh Cốt Nhẫn kia như có sinh mệnh, trong giây phút nó đâm vào l*иg ngực người đàn ông, nó như rút cạn hết tất cả sức mạnh của ông ta, ông ta có thể cảm giác được có thứ gì đó đang hấp thu sức sống của mình…