Tiêu Khinh sửng sốt, vậy mà nàng lại cho mình đóa hoa này?
Trong sách gốc, đóa hoa này dính máu rồi được Trọng Sắt cất vào, thỉnh thoảng khi gặp phải tuyến tình cảm, hắn thường lấy ra nhung nhớ, hoặc là đạo cụ khiến nữ chính ghen tuông trong giai đoạn sau, tuy là cuối cùng kết thúc hắn không có hồi sinh Thịnh Dương.
Cũng là một loại may mắn.
Tiêu Khinh cất vào túi trước ngực áo, “Được, cảm ơn ngươi.”
Xe ngựa của đệ tử thành Thiên Hoa đều được linh thú phàm phẩm kéo đi, đó là một loại thiên mã biết bay, dự đoán là phải bay suốt bảy ngày bảy đêm mới có thể tới Côn Lôn. Trong xe ngựa được trải đệm mềm, ở giữa là một cái bàn nhỏ có thể di chuyển, nếu cất nó đi thì cũng giống một chiếc giường đôi trong không gian kín, có thể cho bốn người ngồi, hai người nằm thẳng.
Bên ngoài xe ngựa có kết giới, gió bình thường không thể thổi vào trong được, dọc đường đi không có xóc nảy gì. Mạc Kỳ đứng trước đoàn xe ngựa với các sư huynh đệ, người đi cuối cùng là Trọng Sắt và Tiêu Khinh, hai người ngồi chung xe ngựa.
Ban đầu thành chủ muốn Trọng Sắt ngồi ở xe phía trước, muốn các đệ tử thành Thiên Hoa làm quen với cao thủ này, đây là chuyện có ích cho bọn họ. Nhưng Trọng Sắt lại từ chối, hắn chọn ngồi cùng chiếc xe với Tiêu Khinh.
Mắt tím và mắt đen nhìn nhau, không nói gì.
Sang sáng hôm sau, có lẽ là Mạc Kỳ cũng thấy chán nên đã nhảy từ nóc xe ngựa tới, nhảy vào xe của Tiêu Khinh nói chuyện phiếm với cậu.
Côn Lôn ở hướng đông, là một nơi như phụ bản để người tu luyện tăng cấp. Hằng năm, các tốp đệ tử ở tứ phía và ở thành Thiên Hoa đều xuất phát, tới Côn Lôn, hiện giờ cả đoàn người tập trung lại với nhau, sẽ có thể gặp được vài đệ tử của những tông phái khác trên trời.
Mạc Kỳ nói, “Đám người mù Vân Đỉnh Phong ngự kiếm phi hành nhìn có vẻ ngầu thật!”
Tiêu Khinh, “Huynh còn nói người ta là người mù, người ta nhảy vào đánh huynh!”
Người trong Vân Đỉnh Phong thường mặc đồ màu trắng, sử dụng kiếm, ngự kiếm phi hành, còn quấn băng lên mắt, nhìn đời bằng linh hồn.
Bọn họ đeo một cái băng vải tên là tế mục.
Chuyện này có liên quan tới loại kiếm pháp mà bọn họ sử dụng, bọn họ thật sự không hề mù, chỉ là che mắt lại thôi, nhưng bọn họ có thể thấy được bản thể chân chính của linh hồn cùng với khí trong cây cỏ.
Vì lý do này nên trên Vân Đỉnh Phong có rất nhiều tiên thảo, dược thảo, tiên đan và trà do bọn họ sản xuất luôn ở mức thượng phẩm, có cái giá cao khó mà mua được ở tứ phía.
“Mộ Mộ cũng muốn ngự kiếm phi hành, ai ngờ vừa giẫm lên quạt là cây quạt lông nan bạc của nàng ta tan nát ngay, lông chim bay đầy trời, nàng ta lập tức bật khóc, ha ha ha!”
“Quạt của các huynh rởm như thế sao?” Tiêu Khinh hỏi.
“Không phải, đây là quạt để làm đẹp của nàng ta thôi, trong thiết phiến chân chính chứa trăm nghìn ám khí, làm sao dễ tan nát như thế được? Bọn ta cứ bảo nàng ta giảm béo đi, ai ngờ nàng ta lại khóc càng to…”