Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Song Trùng Sinh: Cuộc Chiến Cuối Cùng

Chương 22: Thân thích đến nhà

« Chương TrướcChương Tiếp »
Hôm nay là mùng Năm Tết, mới sáng sớm Ân phủ đã náo nhiệt, bởi vì lão phu nhân mới sớm ra đã bắt đầu chỉ huy rồi. Đối với Ân Tố Tố mà nói, hôm nay một buổi sáng gà bay chó nhảy.

Vốn dĩ là vì muốn đón nhị thúc tam thúc, Ân phủ sớm đã chuẩn bị chu toàn mọi thứ rồi, nhưng lão phu nhân vẫn không hài lòng, mới sáng sớm ra đã náo cả phủ lên, mẫu thân cô tất nhiên cũng phải qua đó giúp đỡ.

Ân Tố Tố cắn một miếng điểm tâm trong tay, cha cô ngược lại rất thông minh, trốn biệt trong thư phòng, mẫu thân buộc phải tự mình ra trận.

“Thật sự xem mình là thế gia trăm năm hay sao, mới sáng sớm đã giày vò người khác như vậy, lão gia chẳng qua cũng chỉ là quan tứ phẩm, nhị gia cũng chỉ thất phẩm, cần làm đến vậy sao?” Vương ma ma vừa lau tay cho Ân Tố Tố vừa lẩm bẩm nói.

Ân Tố Tố vô cùng tán thành, còn thật sự tưởng là có quý nhân đến nhà hay sao.

“Không được, nếu lần nào đến cũng giày vò nhau như vậy phu nhân nào chịu được, cho dù là Tần gia đến cũng chưa làm đến mức này đâu”. Vương ma ma nói xong, vẫy tay gọi một tiểu nha hoàn đến, kêu cô đi tìm Bích Liễu tới.

Sau khi Bích Liễu tới, Vương ma ma dặn dò một số chuyện liền để cô đi.

Ân Tố Tố bên này được đút một thìa nước mật, vui tới híp cả mắt lại.

Vương ma ma nói, thế gia thân thích tới thăm cũng chưa tới mức linh đình như vậy, một Ân gia nhỏ bé dám náo tới mức như vậy, cho dù từ nơi khác đến, nhưng cũng ở kinh thành lâu vậy rồi, sao dám không có quy củ như vậy. Lỡ chuyện này bị náo tới tai Ngự sử, vậy thì con đường làm quan coi như chấm hết từ đây.

Đối với lời của Vương ma ma, Ân Tố Tố không hề cảm thấy có gì không đúng, nếu lần nào cũng vậy, mẫu thân cô làm sao chịu nổi.

Hơn nữa lời đồn Vương ma ma nghe được thật ra cũng không cần nhiều hay ít người biết, chỉ cần lời đồn truyền ra ngoài thì phía lão phu nhân nhất định không ngồi yên được. Dù gì thì bây giờ vinh hoa bà hưởng suy cho cùng cũng là nhờ Ân Nghị, nếu vì những người con khác mà hại con cả, chắc chắn bà không dám gióng trống khua chiêng như vậy nữa đâu.

Quả nhiên, Ân phủ đột nhiên an tĩnh trở lại, những gì nên bỏ đều bỏ hết, pháo hoa đã chuẩn bị cũng bỏ nốt, chỉ kêu trù phòng chuẩn bị nhiều đồ ăn chút, như vậy là được rồi.

Khoảng quá buổi trưa, lúc Ân Tố Tố đang cầm bút mô phỏng bức họa hàn mai của ca ca cô, Trương ma ma bên cạnh lão phu nhân liền tới.

Vương ma ma cười tiếp bà, sau khi hàn huyên một lúc, liền nói: “Bây giờ phải đưa thiếu gia tiểu thư qua đó”.

Ân Nguyên Tân lấy bút từ trong tay Ân Tố Tố, khẽ nói: “A Man, có lúc lời người lớn nói chưa chắc là thật, chỉ là lừa muội thôi, đừng coi là thật”. Nói xong, cũng không quan tâm Ân Tố Tố nghe hiểu hay không, liền sửa sang lại y phục.

Bên này Vương ma ma ôm Ân Tố Tố lên, một trước một sau cùng Ân Nguyên Tân ra khỏi Lan Tâm Uyển, đi về phía Hồng Lư Uyển.

Cách Hồng Lư Uyển vẫn còn một đoạn, nhưng tiếng cười sảng khoái đã truyền ra tới đây rồi, tiếp đó là một câu mắng đùa của lão phu nhân: “Cũng chỉ có con khỉ nghịch ngợm như con mới dám nói vậy”.

“Còn không phải do cô mẫu chiều ra sao”. Tiếng nữ tử vọng đến.

Nha hoàn vén rèm lên, Ân Nguyên Tân đưa theo Ân Tố Tố bước vào trong, ngay lập tức một cỗ Huân hương liền ập tới, cộng thêm khí nóng trong phòng làm Ân Tố Tố suýt thì ngất.

Ân Nguyên Tân dường như cũng có chút không thoải mái, cau mày một cái.

Lão phu nhân vẫn rất thương đứa trưởng tôn này, sau khi tiến lên trước hỏi rõ tình hình, liền mở cửa sổ ra để Huân hương tản bớt đi, lại dập tắt Huân hương trên bàn.

“Chuyện này....cô mẫu, là lỗi của con, cứ nghĩ không dễ dàng mới có được thứ tốt như vậy, muốn hiếu kính với cô mẫu, nhưng không ngờ lòng tốt lại gây ra chuyện”. Nữ tử kia có chút xấu hổ nói.

Ân Tố Tố trợn mắt trắng, câu này nói ra giống như là đang chê ca ca cô lắm chuyện vậy.

Ân Nguyên Tân đưa mắt nhìn, chỉ thấy một phụ nhân thanh lệ mặc một bộ bỉ giáp* đối xứng màu hồng phấn đang nhìn tổ mẫu, dáng vẻ không biết làm sao cho phải.

*Bỉ giáp: Là trang phục thời nhà Minh. Với phần áo cổ vuông, hai tà bằng nhau. Phần dưới mặc váy mã diện.

Ân Nguyên Tân cùng Vương ma ma bước lên trước, Vương ma ma đặt Ân Tố Tố xuống, sau khi hai người lễ phép chúc năm mới, Ân Nguyên Tân mới đưa muội muội đi chúc từng người một.

“Con từ nhỏ đã đến kinh thành, muội muội lại sinh ra ở kinh thành, vậy nên không hiểu rõ lắm về các vị thẩm thẩm*….” Ân Nguyên Tân khẽ nhăn mặt, không biết nên thỉnh an thế nào, ánh mắt cũng hướng về phía lão phu nhân.

*Thẩm thẩm: thím.

Lão phu nhân cười nói: “Đây là nhị thẩm, kia là tam thẩm, nhị thúc và tam thúc đang nói chuyện với cha con, lát nữa sẽ qua đây. Chỉ là hôm nay hơi lạnh, mấy đứa đường đệ đường muội của con đều bệnh rồi, đợi đỡ hơn rồi mới đến”.

“Nhị thẩm, tam thẩm”. Ân Nguyên Tân lễ phép chào hỏi.

Ân Tố Tố cũng đi theo phía sau, chỉ là không nói chuyện, dù gì bây giờ cô còn nhỏ, làm gì cũng được.

Người mặc bỉ giáp đối xứng màu hồng phấn kia chính là nhị thẩm, dung nhan thanh lệ, nhưng cách nói chuyện lại rất cởi mở, cảm giác dường như không có nhiều tâm tư, nhưng câu nói vừa rồi làm như Ân Nguyên Tân ghét bỏ Huân hương vậy, hoặc có thể nói Ân Nghị ghét bỏ nhị đệ, dù gì thứ tốt nhất mà họ có thể kiếm được cũng chỉ có thứ này, kết quả lại bị đại thiếu gia Ân gia không cho vào mắt.

【Kí chủ, nữ tử này lợi hại đó! Rất độc nha!】

Ân Tố Tố cũng cho là như vậy, mẫu thân cô phải chịu thiệt rồi, xem ra cô em dâu này hơi khó sống chung đây.

Không xa lắm là một nữ tử với khuôn mặt tròn mặc một thân áo váy hoa khai phú quý, nhìn rất phúc hậu, khi cười liền lộ ra hai lúm đồng tiền, nhìn vô cùng hòa nhã.

“Nhị thẩm một lòng hiếu kính với tổ mẫu lại bị con phá hỏng, thực ra là khoảng thời gian trước việc học hành ở thư viện có chút nặng nề, thêm việc không muốn khiến học tử mệt mỏi buồn ngủ nên dùng loại Huân hương nồng mùi này, cộng thêm khi đó sức khỏe không tốt, vậy nên vô cùng nhạy cảm với Huân hương, do con khiến tổ mẫu và nhị thẩm không vui rồi”. Ân Nguyên Tân hổ thẹn nói.

Ân nhị phu nhân giật mình, đứa nhỏ này biết lấy nhu thắng cương, đáp trả lại lời ả ta nói?

“Không vui gì chứ, dạo trước cả người con bị giày vò tới mức không ra hình người”. Lão phu nhân lập tức xua tay bảo Trương ma ma đem Huân hương đi, sau đó kéo Ân Nguyên Tân vào lòng nói: “Khi nãy ngửi phải mùi này, có sao không?”

“Tạ tổ mẫu quan tâm, con không sao”. Ân Nguyên Tân trả lời.

Lúc này lão phu nhân mới yên tâm, bảo Trương ma ma tặng hai hồng bao cho Ân Nguyên Tân và Ân Tố Tố.

Bên này Ân nhị phu nhân và Ân tam phu nhân cũng phản ứng lại, nhanh chóng đưa hồng bao qua.

Ân Tố Tố đưa hồng bao cho Vương ma ma, hồi nãy cô nhìn rồi, hồng bao tam thẩm cho dày hơn nhiều, vừa nhìn đã biết là không ít.

“Đây là A Man nhỉ, trông thật xinh xắn”. Ân nhị phu nhân nửa ngồi xổm muốn ôm Ân Tố Tố.

Ân Tố Tố mở rộng vòng tay, cười đến vui vẻ.

Bà có bản lĩnh ôm được thì ôm đi.

Ân nhị phu nhân vừa ôm, mặt liền biến sắc, nhìn vào khuôn mặt chỉ cỡ lòng bàn tay, không nghĩ lại nặng như vậy, nhưng ôm cũng ôm rồi, Ân nhị phu nhân vẫn là hít một hơi ôm cô lên.

Ân Tố Tố cười vui vẻ, giây tiếp theo Ân nhị phu nhân không vững, Ân Tố Tố liền ngã xuống.

Trong phút chốc, một tiếng khóc vang trời kinh động tất cả mọi người, Ân tam phu nhân vội lên trước giúp đỡ, ôm Ân Tố Tố lên, Ân Nguyên Tân căng thẳng xem muội muội.

Ân Tố Tố dùng bùa đau khổ của hệ thống, tiếng khóc tê tâm liệt phế vang lên.
« Chương TrướcChương Tiếp »