Hoa Thanh cũng bất ngờ, gọi người mang thêm cái muỗng mới tới: “Quận chúa, nô tỳ biết sức người lớn, nhưng lúc ăn cơm vẫn nên khống chế một chút.”
Nói xong lại thu dọn cái muỗng đã bị gãy sang một bên, đặt cái muỗng mới vào trong chén.
Ngàn dặn dò vạn dặn dò nói: “Khống chế, khống chế một chút.”
Nhìn muỗng sứ nhỏ mới tinh, Khước Liên Y quả thật là khổ không nói nên lời.
Thật ra, năng lực bẩm sinh của nàng đã khống chế rất tốt, chỉ là vừa rồi phân tâm nên không nhịn được, vẫn là lỗi của Thẩm Mính Ân, là hắn hại nàng tức giận.
Khó chịu đè nặng trong lòng, nàng vừa thở hổn hển vừa uống canh.
Nhưng chuyện ban ngày, đối mặt với ánh mắt lạnh lùng của Thẩm Mính Ân, nàng thật sự không đè xuống được, uống thêm một ngụm, sau đó lại không tự giác được nhớ lại, thật đúng là khiến người ta khó chịu.
Đúng rồi, còn chiêu đó!
Khước Liên Y đặt muỗng xuống, vội vàng kéo cổ tay áo Hoa Thanh: “Hoa Thanh, sáng sớm mai ngươi đi một khối trầm hương thượng phẩm cho ta, giá cả không quan trọng cứ dùng túi vàng nhỏ mẫu thân để lại cho ta là được.”
Hoa Thanh “A” một tiếng, khó hiểu hỏi: “Nhưng không phải phu nhân nói những thứ đó đều để lại cho người làm của hồi môn sao?”
Liếc mắt nhìn nàng ấy một cái, Khước Liên Y mới lạnh nhạt nói: “Hiện tại không cần, có lẽ sau này không cần dùng đến, mau đi lấy.”
“Vâng, nô tỳ lập tức đi ngay.”
Nhìn theo bóng Hoa Thanh rời đi, Khước Liên Y cuối cùng cũng làm được chút việc khiến trong lòng thoải mái hơn, nhưng nàng biết bây giờ mới chỉ là bắt đầu.
Từ ghế tròn bằng gỗ lê đứng lên, đi tới gần tủ nhỏ trong góc, cuối cùng lôi ra một bộ bút mực, giấy và nghiên mực.
Chọn một tờ giấy không thấm mực quá nhiều, mới không nhanh không chậm cầm bút lên.
Nhưng viết được một nửa, lại đột nhiên bế tắc.
Khước Liên Y tự nhận mình không phải tài nữ bụng đầy thi thư, hơn nữa nàng còn có chút chán ghét việc đọc sách, cảm thấy những chữ cái rậm rạp văn chương đó còn không đẹp bằng mấy con kiến bò dưới gốc cây.
Cũng chính vì như vậy, từ nhỏ nàng đã bị vị phụ thân đại nhân kia ghét bỏ, nhưng chính ông ta lại quên mất bản thân mình còn không xem hiểu Thiên Tự Văn.
Năm đó nàng mười một tuổi cứu Thái tử được bệ hạ đặc biệt phong làm quận chúa, tuy không có đất phong chỉ có danh hiệu, nhưng cũng là trẻ con, đúng là thời điểm dễ kiêu ngạo nhất.
Nàng gấp không chờ nổi muốn chia sẻ vinh quang này với cha mẹ, mẫu thân dịu dàng vuốt tóc nói nàng làm rất tốt, nhưng còn vị phụ thân kia chỉ lạnh lùng nhìn thoáng qua, nói một câu khiến nàng đã sống hai đời cũng không thể quên được.
“Ngươi cũng chỉ biết làm mấy trò phô trương này, thật sự không thể so sánh với Thanh Dương đoan trang hiểu chuyện.”
Lạnh nhạt lại nghiêm túc, thậm chí không muốn cười với nàng một cái.
Khi đó Khước Liên Y đã hiểu rõ, phụ thân không thích nàng, vĩnh viễn đều không thích.
Nghĩ lại đoạn hồi ức này, nàng chỉ hừ một tiếng, ánh mắt càng thêm kiên định.
Nàng không thể mất Thẩm Mính Ân, tuyệt đối không thể.
Cuối cùng vung ngọn bút, dòng chữ vừa viết đã bị gạch bỏ, viết lại một lần nữa.
Đơn giản lai thẳng thắn, là ý tưởng đơn thuần nhất hiện tại của nàng.
—— muốn Thẩm Mính Ân thích ta hơn kiếp trước.
Bút mực xoay một vòng giữa năm ngón tay, nàng nhìn chằm chằm chữ “thích” một lát, cuối cùng lại đổi thành “yêu”.
Đúng, cái này tốt hơn.
Mục tiêu cuối cùng đã có, chỉ thiếu mỗi lập kế hoạch.
Nghĩ đến phải lấy heo vàng nhỏ từ chỗ Hoa Thanh, Khước Liên Y vẫn cảm thấy có chút đau lòng.
Sáng sớm hôm sau.
Miếng ngọc bội Hòa Điền thượng cấp được đưa đến trước cổng Ức Hà hiên.
Tên sai vặt ôm ngọc bội, nhận không được không nhận cũng không được, chỉ có thể đẩy qua đẩy lại nói: “Ta phải quay về hỏi thế tử trước.”
Lời còn chưa dứt, bóng người mặc y phục xanh lam của Thẩm gia thế tử đã đi tới, sải bước đi về phía trước, đuôi mắt mang theo tức giận: “Không cần hỏi, không nhận, sau này Như Ý viện đưa đồ gì tới cũng không nhận.”
Hoa Thanh tới tặng đồ có hơi xấu hổ, nhưng chỉ có thể bất đắc dĩ ôm ngọc bội quay về.
Lúc quay về nói lại mấy lời Thẩm Mính Ân nói vừa rồi, Khước Liên Y đang ngồi trên xích đu trong sân đánh giá miếng gỗ trầm hương trong tay.
Dù sao cũng là miếng gỗ nàng tốn năm trăm lượng bạc mua về, không nói đến màu sắc, xúc cảm, Thẩm Mính Ân nhất định không thể từ chối.
Khước Liên Y nghĩ như vậy.
Sau khi lặp lại nguyên vẹn lời Thế tử gia vừa nói, Hoa Thanh chỉ đứng im tại chỗ, lén nhìn sắc mắt quận chúa.
Nhưng nàng nghe xong cũng không chút biến hóa, kỳ lạ, thật sự rất kỳ lạ.
“Quận chúa, nếu đã như vậy chúng ta còn đưa nữa không?” Nàng ấy yếu ớt hỏi.
“Đưa, đương nhiên phải đưa, đưa đến khi nào hắn đích thân đến gặp ta nói không cần mới thôi.”