Lúc đó Đồ thị có lòng riêng, sắp xếp cho Khước Liên Y ở Như Ý viện sát gần Ức Hà Hiên của Thẩm Mính Ân, gần đến mức người nói phía trước phía sau có thể nghe được toàn bộ.
Từ chính sảnh đến Ức Hà hiên, vô số suy nghĩ hiện lên trong đầu Khươc Liên Y.
Đời trước người đó chỉ sống đến năm hai mươi hai tuổi, chẳng qua mới vừa qua sinh nhật được bảy ngày, mà hiện tại người nàng sắp nhìn thấy là Thẩm Mín Ân năm mười tám tuổi, là tiên y nộ mã thiếu niên lang.
Lại cúi đầu nhìn bút lông tím tinh xảo trong hộp, lại không tự giác được bật cười.
Ở trong mắt người ngoài, Thẩm Mính Ân viết chữ như quỷ vẽ bùa, còn từng bị nhân vật lớn nào đó chê cười nói lấy nhánh cây, cái muỗng viết chữ cũng đẹp hơn hắn, nhưng người đó không biết, chữ viết của hắn thật sự không hề thua kém dung mạo bên ngoài.
Thanh dật xuất trần, ngạo sương đấu tuyết.
Chỉ là có đôi khi hắn không được đúng đắn cho lắm, cảm thấy viết chữ ngay ngắn thẳng hàng khiến người khác xem không thú vị, nhất định muốn giả vờ vụng về. Cũng vì nguyên nhân này, kỳ thi khoa cử sau này hắn viết chữ như rồng bay phượng múa thậm chí còn bị giám khảo nói không phải hắn viết, là hắn tìm người viết thay.
Lúc đó hắn chỉ có thể bất đắc dĩ lại kính cẩn nghe theo làm trò trước mắt đám người kia viết lại một lần nữa, mới xem như kết thúc chuyện hoang đường như quỷ vẽ bùa của hắn.
Suy nghĩ quá tập trung, Khước Liên Y không chú ý tới phía trước xuất hiện bóng người trước mặt mình, không cẩn thận nên đυ.ng phải.
Mới đầu còn tưởng là bức tường, nhưng đợi đến khi nàng lùi về sau hai bước đưa tay sờ mũi và trán lại phát hiện không đau.
“Quận chúa thật đúng là cố tình làm bậy, nói đυ.ng liền đυ.ng, cái gì cũng không nhìn thấy.”
Âm sắc lạnh lẽo quen thuộc, không nghe ra châm chọc bên trong, Khước Liên y lại hưng phấn ngẩng đầu lên.
Quả nhiên là Thẩm mính ân.
Đôi mắt đào hoa rực rỡ, lông mày tựa ngọn núi phía xa, đặc biệt là nốt ruồi đỏ giữa lông mày, như đóa hồng mai giữa ngàn dặm tuyết trắng.
Diện mạo của Thẩm Mính Ân cực kỳ có độ công nhận, tuy không đến mức công kích mạnh mẽ, nhưng cũng khiến người khác khó quên, đặc biệt là khi hắn cười rộ lên, thực sự có thể gọi là “ngọc thụ lâm phong”
Bây giờ hắn đang cười, nhưng lại là một nụ cười cay đắng.
Cảm giác xa lạ quét khắp cơ thể, Khước Liên Y có thể cảm nhận rõ ràng người trước mắt khác với trong trí nhớ của nàng, nụ cười lạnh lùng như vậy có thể là Thẩm Mính Ân được sao?
Trái tim đập nhanh hơn, nàng luống cuống lấy cây bút lông tím trong hộp ra, dứt khoát nói: “Đồ a di nói ngươi đi vội, quên cầm.”
“Đa tạ quận chúa.” Một câu nói không mặn không nhạt, không nghe ra được cảm xúc gì.
Thảm Mính Ân như vậy có lẽ quá xa lạ với Khước Liên Y, nhìn hắn cầm bút lông tím, nàng thử hỏi một câu: “Có phải ngươi rất căng thẳng hay không?”
Thẩm Mính Ân không trả lời.
Mà sự im lặng của hắn trong mắt Khước Liên Y lại chính là cam chịu, cảm thấy mình đoán đúng rồi, nàng vội vàng nói tiếp: “Chỉ là khoa khảo mà thôi, ngươi thông minh như vậy, những đề thi đó nhất định không làm khó được….”
“Quận chúa” nam nhân từ trên cao nhìn xuống xem nàng biểu diễn rốt cuộc cũng lên tiếng ngắt lời, chỉ là lời nói ra lại cực kỳ không xuôi tai: “Chuyện của ta không cần phiền quận chúa lo lắng.”
“Hay là nói quận chúa xem ta là chó nhỏ, mèo nhỏ bên đường, cảm thấy nhàm chán nên đến chọc ghẹo mấy câu?”
Xung quanh im lặng, chỉ thỉnh thoảng nghe gió xào xạc luồn qua kẽ lá.
Không thể tin được mở to hai mắt nhìn chằm chằm, mày liễn liên tục nhăn lại, thậm chí Khước Liên Y còn đang nghi ngờ có phải mình vẫn còn trong mộng hay không.
Thẩm Mính Ân trước nay luôn điềm đạm, lại có thể thể nói ra mấy lời như vậy để nói móc người khác đến cả mình không tha, quả thật đúng là chuyện hiếm thấy.
Nàng lắp bắp nói: “Ta, ta ý của ta không phải như vậy, ta chỉ muốn quan tâm ngươi……”
“Quận chúa đừng quan tâm ta.”
Thẩm Mính Ân lại cười, chỉ là ý cười rét lạnh kia không chạm vào đáy mắt, như khối băng lạnh lùng chìm vào biển sâu, chưa kịp chạm vào đã khiến người ta lạnh lẽo đến run rẩy: “Ta chỉ là một người tầm thường, sao có thể xứng được quận chúa quan tâm?”
Hắn không muốn nói tiếp mấy chuyện nhàm chán này, mất kiên nhẫn nói hết một câu cuối cùng: “Thẩm mổ tự nhận tư chất nông cạn, không ở đây làm phiền mắt quận chúa nữa, cáo lui.”
Nói hết chữ cuối cùng, Thẩm Mính Ân lập tức xoay người không chút lưu luyến rời đi bước chân tuy nhanh nhưng không lộn xộn, tựa như trong lòng hắn hiện tại.
Khước Liên Y còn đang mở mồm lẩm bẩm, đã sớm không nhìn thấy bóng dáng hắn.
Ký ức đời trước lần lượt ập đến như sóng biển, lấp đầy trái tim trống rỗng vốn có. Mà bên trong đó toàn là Thẩm Mính Ân.
Từ lần đầu tiên tiên gặp nhau đến bây giờ bọn họ đã quen nhau được sáu năm, năm đó nàng mười một tuổi, vì cứu Thái tử mà lao xuống nước, Thái tử lại có thể bình yên vô sự lên bờ, còn nàng lại vì hai chân chuột rút nên không cách nào trèo lên bờ, khi đó là hắn cứu nàng.
Nhưng nàng quá ngu ngốc, mãi cho đến sau này chuyển đến Thẩm gia, chí cách hắn một bức tường lại giả vờ câm điếc không đáp lại tâm tư của hắn.
Lại tiếp tục đến sau này, lợi dụng tình cảm của hắn làm đủ thứ chuyện xấu xa.
Càng nghĩ tới càng đau đầu, Khước Liên Y cắn chặt răng muốn dừng lại.
Một tia sáng hiện lên trong đầu nàng, nàng bỗng nhớ tới khoảng thời gian này kiếp trước, Thẩm Mính Ân và tiểu nhi tử nhà thái sư không biết vì nguyên nhân gì mà đánh nhau một trận, tuy đánh thắng nhưng cũng vì chuyện này bị Tề Vân hầu giáo huấn một trận.
Cho nên, tâm trạng hắn bị ảnh hưởng bởi chuyện này sao?